Hắn vô cùng thông minh, năm mười tám tuổi đã đậu tiến sĩ.
Trịnh Ngôn Khánh trước kia xem sử, đã rất nghiêm túc coi qua truyện của Phòng Huyền Linh, biết được phụ thân của hắn là một viên quan tốn.
Về sau làm chưởng quản quân sự của quận Tư Mã.
Lúc ông ấy rời khỏi huyện Trường Cát, dân chúng không nỡ để ông rời đi, giữ lại ở ven đường, về sau còn lập bia kỷ niệm.
Ngôn Khánh trước kia trùng sinh vài năm đã tham gia khai quật bia đá ở Trường Cát.
Cho nên càng am hiểu phụ thân của Phòng Huyền Linh hơn:
Ta nghe người ta nói, phụ thân của Phòng tiên sinh là Phòng đại nhân từng nói qua: Người ta đều vì phú quý, ta thì làm quan bần, hai tay trong sạch, khiến cho Ngôn Khánh rất kính nể.
Chuyện này vừa ra khỏi miệng đã khiến cho Phòng Huyền Linh động dung.
Lời nói phía trước của Ngôn Khánh có thể coi là lấy lòng nhưng những lời này, Phòng Ngạn Khiêm đích thực đã từng nói qua với hắn.
Tại sao lại lưu truyền ra ngoài?
Phòng Huyền Linh không rõ ràng lắm.
Nhưng hành động lần này đã biểu thị cho Ngôn Khánh đã tràn ngập kính ý, kính ý này không phải với hắn mà là với phụ thân hắn.
Nói cách khách, Ngôn Khánh lúc nãy kinh ngạc không phải là vì Phòng Huyền Linh mà là vì Phòng Ngạn Khiêm.
- Ngôn Khánh tiểu đệ quá khen, gia phụ đúng là khuyên bảo chúng ta, không ngờ tiểu đệ cũng biết.
Ngôn Khánh nhìn ra được, Phòng Huyền Linh đối với phụ thân của mình rất tôn kính.
Ngôn Khánh giật mình đột nhiên nảy ra một ý hay.
- Tiểu tử biết được lệnh tôn có lời đó, trong lòng kính nể rất sâu.
- Lúc rảnh rỗi từng làm một bài thơ, chỉ khổ không thể gặp người, không thể nào thể hiện. Hôm nay đại huynh đã giá lâm hàn xá, tiểu đệ xin đại huynh đem bài thơ này, chuyển lên đại nhân, chẳng biết được không?
Phòng Huyền Linh một lần nữa bị làm cho động dung.
Nói thật hắn không để mắt tới Ngôn Khánh, cảm thấy Ngôn Khánh có được danh khí ngày hôm nay, tài hoa hơn nữa cũng chẳng qua là do Trịnh gia thổi phồng. Thử nghĩ xem, một đứa bé như vậy có bao nhiêu tài văn chương?
Hết lần này tới lần khác bị Trịnh gia thổi phồng đều khiến lòng người không thoải mái.
Hôm nay hắn lại không chịu nổi Đỗ Như Hối ở bên cạnh nói ba hoa cho nên mới đến gặp Ngôn Khánh một chút.
Nào biết được hắn lại muốn vì phụ thân của hắn mà dâng thơ.
Nếu như Phòng Huyền Linh sớm báo trước thì Ngôn Khánh có thể gian dối.
Nhưng hôm nay hắn tới căn bản là không báo cho ai biết, hoàn toàn là do Đỗ Như Hối làm chủ, lúc đi qua Trịnh phủ Lạc Dương, thậm chí không ai biết hắn là ai, khả năng này dĩ nhiên không lớn. Nói cách khách, tiểu tử này thật sự kính nể phụ thân của mình, hơn nữa với chức quan của phụ thân của hắn, đúng là không có khả năng khiến cho người khác phải gian dối.
Mặc kệ Ngôn Khánh làm bài thơ này là tốt hay xấu nhưng Phòng Huyền Linh đối với Ngôn Khánh đã thay đổi ánh mắt.
- Kính xin công tử chỉ giáo.
Người ta vì cha của hắn mà dâng thơ, Phòng Huyền Linh dĩ nhiên phải thay đổi cách xưng hô.
- Gia gia, làm phiền ông mang giấy bút tới đây cho con.
Đỗ Như Hối kinh ngạc, đứng ở bên cạnh liên tục gật đầu.
- Ngôn Khánh, mau viết đi, ta ở bên cạnh mài mực cho đệ.
Trịnh Thế An không rõ vì sao Ngôn Khánh lại coi trọng Phòng Huyền Linh như vậy.
Chỉ là ông cũng muốn nhìn một chút xem tôn nhi của mình rốt cuộc yêu nghiệt đến mức nào, vì vậy sai người mang giấy và bút mực không cần hạ nhân động thủ, Phòng Huyền Linh cung kính tiến tới trải rộng giấy ra cho Ngôn Khánh, Đỗ Như Hối ở bên cạnh xắn tay mài mực, mà Từ Thế Tích thì ở bên cạnh nâng bút.
Khá lắm!
Nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài thì sẽ dẫn tới một hồi ca tụng.
Ngôn Khánh cũng không ý thức được hiện tại hắn làm chuyện này ở đời sau sẽ khiến cho oanh động lớn cỡ nào.
Ngôn Khánh đi tới phía trước, nhận lấy bút lông của Từ Thế Tích.
Hắn trầm ngâm một lát rồi đề bút viết:
- Thiên chuy vạn tạc xuất thâm sơn, liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Dịch nghĩa:
Ngàn búa vạn rìu đuổi đến rừng sâu núi thẳm.
Lửa cháy thiêu đốt cũng bình thường thôi.
Tạm dịch thơ:
Búa rìu dồn ép thâm sơn.
Lửa thiêu phẫn hận cũng thường thường thôi.
Đỗ Như Hối và Phòng Huyền Linh ơ bên cạnh khẽ ngâm, liên tục gật đầu.
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ,
yếu lưu thanh bạch tại nhân gian
Dịch nghĩa:
Dù có tan thương nát thịt cũng không sợ.
Nhất định phải lưu lại sự trong sạch của mình trong nhân gian!
Tạm dịch thơ:
Tan xương nát thịt không sờn.
Lòng son lưu lại tiếng thơm muôn đời.
Vô sỉ, hơi vô sỉ một chút, mình lấy bài thơ Vôi Ngâm của Vũ Khiêm mà viết ra, khiến cho nó xuất hiện sớm một chút.
Vũ Khiêm làm thơ, hiện tại đặt lên trên người của Phòng Ngạn Khiêm cũng thỏa đáng.
Đều là những người phẩm cách cao quý, chỉ vì may mắn của Phòng Ngạn Khiêm không có cho nên không bằng Vu Khiêm. Thế nên đời sau người ta chỉ biết tới Phòng Huyền Linh mà không biết tới Phòng Ngạn Khiêm. Ngôn khánh cũng không biết bài thơ này sẽ mang tới cho Phòng Ngạn Khiêm mệnh vận thế nào.
Chỉ là Phòng Huyền Linh kích động không thôi, liên tục gật đầu.
Đợi sau khi Ngôn Khánh viết xong, hắn lập tức tiến lên vái chào:
- Hôm nay gia gia được công tử ngâm thơ... Ta ta... thay gia phụ cảm kích.
- Phong đại ca, huynh làm gì vậy?
Ngôn Khánh chẳng qua là muốn có chút cảm tình với Phòng Huyền Linh nên mới đánh cắp một bài thơ.
Hắn không hiểu vì sao Phòng Huyền Linh lại kích động như vậy, hắn hoàn toàn quên, danh vọng của hắn hôm nay đã như sấm rền.
Với bài thơ hôm nay của Ngôn Khánh, Phòng Ngạn Khiêm muốn không nổi danh cũng khó.
Thậm chí rất có thể vì bài thơ này mà hắn được lọt vào mắt thánh nhân.
Điều này làm sao Phòng Huyền Linh không cảm động cho được.
Cũng chỉ có Ngỗng công tử viết ra Bất Công hầu mới có thể làm ra bài thơ hôm nay.
Ngôn Khánh nghe được không khỏi ngượng ngùng xấu hổ...
Ngôn Khánh cũng mặc kệ mình có đạo văn hay không, nhưng hắn biết rõ quan hệ của mình với Phòng Huyền Linh hôm nay đã vô cùng gần.
Ngày sau ở trước mặt Lý Thế Dân, hắn cũng có thể nói tốt cho mình vài tiếng.
Hơn nữa đằng sau còn có Chiến Thần(Đỗ Như Hối) to lớn đứng ở đây.
Ngôn Khánh nghĩ tới đây liền nở ra một nụ cười tươi.
Trải qua chuyện này mọi người sống cùng một đường hài hòa không ít, Phòng Huyền Linh cũng không dám xem thường Ngôn Khánh nữa, thậm chí ngôn ngữ còn có ý cầu dạy.
- Đỗ đại ca, huynh tới Lạc Dương khi nào vậy? Trương đại ca tại sao không tới?
- Đệ nói là Trương tam lang sao?