Vương Chính và Trịnh Thế An trò chuyện trong chốc lát rồi cũng từng người an giấc.
Ở trong trúc viên yên ắng một hồi,thu ve kêu gọi, nhạt nhòa vô tung.
Ánh sáng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua khe trúc chiếu vào bên trong, phảng phất giống như là sương trắng vậy.
A.
Trịnh Ngôn Khánh thu tay lại, nhìn cây trúc đang rung rung, ở phía xa xa Mao Tiểu Niệm đang ngồi xổm xuống, si ngốc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Hôm trước Cáp Sĩ Kỳ linh hoạt dùng hai chiêu khiến cho Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Hành Nghiễm mất đi năng lực chống cự.
Chuyện này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ rất nhiều.
Hắn có thể cảm giác được Cáp Sĩ Kỳ này không phải là người bình thường thậm chí không phải là một nam nhân bình thường nhưng hắn hung hãn, thủ đoạn cao cường thật khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải khiếp sợ. Người như vậy tới thành Lạc Dương, phải chăng là có ý đồ khác?
Cáp Sĩ Kỳ, hắn nói là hắn làm sinh ý ở Lạc Dương.
Trịnh Thế An đã nói qua, Hùng Đại Chuy cũng đã nói qua là không nghe thấy lai lịch của người này, nếu vậy thì thật quỷ dị.
Ngôn Khánh nhớ tới năm đó, Đóa Đóa đã từng nói với hắn: Võ nghệ cao thấp cũng là dựa vào trình độ vận dụng lực của mình. Ám kình chia làm cao thấp, người bình thường vận lực kém cỏi, ám kình không đủ. Nếu như luyện đủ thành hỏa hầu thì tứ chi cốt cách, vững như kim thạch, có thể nhấc núi nhẹ như nhấc lông hồng, thân thể chuyển động mềm mại mà không bất thường, tay chân nâng lên hạ xuống mà không loạn, cương mãnh vô cùng, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Từ trước tới nay, Ngôn Khánh đã dễ dàng hình thành sơ cốt, nhưng chưa thể đạt tới mức vững vàng.
Bởi vì hắn vẫn chưa biết rõ ràng, lực cùng khí phải kết hợp thế nào, mà Cáp Sĩ Kỳ ra tay rõ ràng đã vận dụng lực lượng đến cảnh giới thần kỳ.
Mà hôm đó Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Hành Nghiễm đã dùng toàn lực.
Vậy mà Cáp Sĩ Kỳ có thể nhẹ nhõm tách hai người ra.
Ngôn Khánh bắt đầu có cảm giác khủng hoảng, hắn phải quyết ý lĩnh ngộ sự ảo diệu bên trong.
Trúc thẳng đứng, Trịnh Ngôn Khánh liên tục đánh lên những cây trúc nhưng nó chỉ cong lại mà không ngã xuống.
Trời đã khuya lắm rồi nhưng Trịnh Ngôn Khánh không hề dừng lại.
Hắn vẫn ở trong rừng trúc như cũ, tinh tế suy nghĩ rồi đánh ra.
Mao Tiểu Niệm thật không hiểu, tiểu thiếu gia nhà mình hôm nay tại sao lại như vậy.
Tiểu Niệm muốn khuyên bảo nhưng không biết phải khuyên bảo thế nào.
Lại nói tiếp vị thiếu gia này đọc sách hơn người, thông minh hơn người, suy nghĩ không giống như người bình thường, mình có thể giúp đỡ hắn gì chứ? Đã không giúp được thì đành ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Đợi đến lúc thiếu gia nghĩ thông suốt hiển nhiên là vô sự.
Cuối mùa thu gió rất mềm nhưng cũng rất lạnh.
Đã đến nửa đêm, nhiệt độ được hạ thấp xuống
Gió bắt đầu hoàn hành, trúc bắt đầu trở nên chập chờn, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Mao Tiểu Niệm nhẹ chân đi tới, đem áo khoác choàng lên trên người Trịnh Ngôn Khánh.
- Thiếu gia đã muộn rồi, ngủ sớm một chút đi, có một số chuyện không gấp được, cần phải suy nghĩ cho minh bạch, đừng trói buộc chính mình.
Ngôn Khánh nhắm mắt lại hắn cũng đã cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tiểu Niệm nói không sai, có một số việc không bắt buộc được.
Hắn đứng người lên, vừa muốn quay người đi thì một mảnh lá trúc đã bay tới trước mặt của hắn, hắn tiện tay lấy xuống, ném qua một bên.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn tiểu Niệm:
- Ngươi vừa rồi nói gì?
Mao Tiểu Niệm hoảng sợ vô ý thức lùi về một bước, nhút nhát e lệ:
- Nô tài nói đã muộn...
- Không phải câu này, là câu sau.
- Mọi thứ thuận theo tự nhiên, không nghĩ ra thì có thể buông...
Ngôn Khánh xoay người sang chỗ khác, nhìn lá trúc chập chờn, hắn phảng phất như đã minh bạch tất cả, hắn nhanh chóng bước tới hai bước, đánh ra một quyền, lực đạo một quyền này của hắn kém xa so với một quyền trước kia nhưng trong tích tắc lại khiến cho cây trúc kia vang lên rắc rắc một tiếng nhỏ.
Đúng là cảm giác này...
Lực lượng vận dụng càng ép buộc thì càng yếu.
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nở ra một nụ cười, hắn giẫm chân tại chỗ, đánh ra một quyền, cành trúc lập tức bị hắn bẻ gãy không ngừng, cuối cùng đến quyền cuối cùng phát ra một tiếng gió mạnh vù vù.
Liên tục đánh gãy bảy tám cây trúc, Ngôn Khánh mới thu người lui về phía sau.
Trúc Viên trở nên một đống bừa bộn, mười mấy cây trúc nằm ngã xuống mặt đất.
Trịnh Thế An và Vương Chính lúc này đã bừng tỉnh, Vương Chính nhìn thấy tỉnh cảnh này không kìm được mà vỗ tay liên tục, mỉm cười gật đầu.
Hắn không hiểu là chuyện gì nhưng biết rằng Trịnh Ngôn Khánh đã có một bước phát triển.
Đứa nhỏ này quả nhiên có linh tính tốt, chờ tới tương lai nó sẽ trưởng thành, không biết lúc đó mình có cơ hội nhìn hay không.
--------------------------
Đột phá đúng là một chuyện vô cùng đáng mừng.
Nhưng dù sao Ngôn Khánh vận dụng vẫn không được thuần thục cho nên ngày hôm sau hai tay của Trịnh Ngôn Khánh đã sưng lên, Mao Tiểu Niệm liền dùng rượu thuốc xoa bóp cho hắn. Trịnh Ngôn Khánh lúc này không ngừng cắn răng chịu đau, Mao Tiểu Niệm cười không ngừng, vì lúc này nàng mới thấy Trịnh Ngôn Khánh giống như một đứa bé.
Một ngày sau, Đậu Phụng Tiết đã cùng với phụ thân của mình rời khỏi Lạc Dương.
Ngôn Khánh tiễn đưa Đậu Phụng Tiết tới mười dặm, hai người lưu luyến không rời, lệ rơi đầy mặt. Đậu Quỹ cũng không nói gì với Ngôn Khánh nhưng sau khi Đậu Phụng Tiết lên xe, hắn đã chắp tay khom người với Ngôn Khánh.
Chỉ một hành động này thôi nhưng trong lòng ông đã thật sâu biết ơn với Trịnh Ngôn Khánh.
Nếu không có Trịnh Ngôn Khánh buổi tối hôm đó nói chuyện chỉ sợ cả đời này ông đã bỏ qua sự thân tình với nhi tử của mình. Ngôn Khánh đã vãn hồi tình phụ tử của ông.
Đưa mắt nhìn chuyến xe của Đậu Phụng Tiết dần rời xa, Ngôn Khánh dần dần quay trở lại.
Lúc này đã bước sang đầu mùa đông, tuyết bắt đầu rơi.
Những bông tuyết bay lả tả, nhuộm quanh sông lạc, bao bọc một màu trắng mờ mịt.
Dương Quảng từ mùa xuân đã đi tuần phương bắc, sau đó theo Lạc Dương tới Trác Quận, rồi từ Trác Quận tới Lâm Quận sau đó dọc theo Thái Nguyên, đến sau đó sẽ quay lại Lạc Dương.
Lại nói tiếp, Dương Quảng xây dựng nơi này thành đông đô chính là bởi vì sông Lạc giàu có đông đúc, thứ hai chính là để uy hiếp sơn đông sĩ mã.
Nghe nói lộ trình đều đã lựa chọn xong, chỉ chờ băng tuyết đầu xuân tan ra mà thôi.