Thôi Chí Nhân và Trưởng Tôn Thịnh có giao tình, Trịnh Ngôn Khánh ở Cao Ly từng cứu cháu của hắn là Thôi Thiên Phúc khiến cho hắn cảm kích vô cùng. Tuy nhiên hiện tại Trịnh Ngôn Khánh còn ở Trịnh gia nên Thôi Chí Nhân cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.
- Kính xin Phòng đại ca gặp Thôi lão gia tử vấn an.
Ngôn Khánh cười ha hả sau đó đột nhiên hỏi:
- Tuy nhiên cái danh tiếng Trịnh vô địch là ở đâu mà ra vậy?
Tần Thiên cười nói:
- Ngôn Khánh xem ra những ngày gần đây đệ thật sự là đóng cửa suy nghĩ.
- Thanh danh Trịnh vô địch của đệ ở Lạc Dương hiện nay đã vô cùng vang dội, đệ ở Cao Ly dùng kỳ binh đánh đông dẹp bắc, đánh cho người Cao Ly chật vật không chịu nổi, một mình trong quân chém tướng đoạt cờ bắt sống Cao Kiến Vũ, hai chữ "vô địch" rất xứng đáng.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên hiểu ra tại sao Dương Huyền Cảm lại tới tìm hắn.
Chỉ sợ trong đó không chỉ là vì ngưỡng mộ tài năng của hắn mà còn là vì thanh danh to lớn hắn lập ở Cao Ly.
Hắn trầm ngâm khẽ nói:
- Về sau chỉ sợ không còn Trịnh vô địch nữa.
Phòng Huyền Linh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
- Đệ cùng với Trịnh gia đã dứt khoát rồi.
Hắn khẽ nói tiếp:
- Qua chút thời gian nữa đệ sẽ rời khỏi Trịnh gia khôi phục lại tên họ tổ tiên, tổ tiên đệ vốn là họ Lý, nhưng về sau cải thành họ Trịnh, bây giờ Trịnh gia muốn khai trừ đệ dĩ nhiên là đệ phải quay về họ Lý.
Phòng Huyền Linh và Từ Thế Tích nghe được thì chấn động.
Trịnh Ngôn Khánh bức bách Dương Quảng giết chết Trịnh Tỉnh bọn họ cũng đoán ra rằng sau này sẽ có một xung đột kịch liệt, nhưng bọn họ vạn lần không ngờ rằng Trịnh gia lại dùng thủ đoạn này, khai trừ khỏi tộc để trừng phạt tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng mà Trịnh Tỉnh không đáng chết sao?
Tội khi quân đó là liên lụy cửu tộc.
Nếu Trịnh Tỉnh không xuất thân từ Trịnh gia thì không biết hiện tại nhà họ Trịnh đã trở nên thế nào.
Từ Thế Tích lông mày nhăn lại:
- An Viễn đường vì sao không cầu tình?
- À, Từ đại ca đừng nên hiểu lầm đại công tử, đại công tử đã nói giúp nhưng mà huynh cũng biết, Kinh đường Tứ lão có địa vị rất lớn ở Trịnh gia, vượt xa đại công tử, cho dù đại công tử cầu tình giúp đệ thì cũng không có tác dụng.
Hai ngày nữa ta sẽ tới huyện phủ sửa tên họ, chuyện này mọi người đừng nhúng tay vào.
Trong lòng Phòng Huyền Linh thầm kinh hãi:
- Ngôn Khánh, đệ và Trịnh gia không lẽ không thể dung nhau sao?
- Không thể.
Trịnh Ngôn Khánh khe khẽ thở dài:
- Trịnh gia không dung tổ tôn đệ, cho dù đệ có làm nhiều chuyện hơn nữa thì cũng chỉ là người ngoài, như vậy cũng tốt sau này không liên quan tới họ nữa đệ có thể tự đi còn đường của đệ, cả hai không can thiệp vào chuyện của nhau.
Phòng Huyền Linh cảm thấy đáng tiếc.
Dù sao Huỳnh Dương Trịnh thị cũng có thanh danh vang dội đủ để che nắng che mưa.
- Ngôn Khánh, nếu không thì để ta tìm người nói với Trịnh gia một phen.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên hất chén rượu xuống mặt đất mà nói:
- Chén rượu này đã hất xuống mặt đất có thể thu hồi sao chứ?
- Chuyện này....
- Nước đổ khó hốt, Phòng đại ca không cần vì chuyện này mà hao tâm tổn trí.
Trịnh Ngôn Khánh đã nói đến mức này Phòng Huyền Linh cũng không khuyên nữa.
Tuy nhiên hắn vẫn có một cảm giác đáng tiếc lại có một phần oán giận, Trịnh gia này đúng là không biết tốt xấu, bỏ rơi Trịnh Ngôn Khánh.
Từ Thế Tích không nói gì tốt xấu gì hắn cũng là con rể Trịnh gia.
Hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài, Trịnh gia bỏ qua Trịnh Ngôn Khánh giống như bỏ qua cơ hội trọng chấn gia tộc mình.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không đem vấn đề này thảo luận với Phòng Huyền Linh và Từ Thế Tích nữa.
Bất tri bất giác hai người đã nói tới lần chinh phạt Cao Ly thứ hai của Dương Quảng.
Nhắc tới Cao Ly, Phòng Huyền Linh vẫn thầm nổi giận:
- Bệ hạ hai năm trước chinh phạt Cao Ly thất bại hiện tại có thể nói là nguyên khí đại thương vậy mà hôm nay lại vội vàng chinh phạt lần thứ hai không để ý đến chuyện dân chúng sống chết.
- Hiện nay đạo phỉ Sơn Đông hoành hành, Hà Nam Hà Bắc thiên tai càng thêm thảm trọng.
Bệ hạ không nghỉ ngơi lấy sức mà lại dùng binh, đúng là phạm vào tối kỵ chỉ sợ thiên hạ này sẽ trở nên hỗn loạn.
- Nạn trộm cướp ở sông Lạc rất nghiêm trọng sao?
- Đâu chỉ là nghiêm trọng.
Từ Thế Tích hạ giọng nói:
- Ta nghe nói sĩ mã sông Lạc lại rục rịch không biết là vì nguyên nhân nào.
- Vốn năm trước sau khi triệt binh tình hình có chuyển biến tốt đẹp nhưng đầu xuân năm nay lại muốn trưng binh, nguyên Quản thanh huyện đã trôi mất hơn hai nghìn nhân khẩu. Đệ cũng biết, Quản thành cộng lại chỉ có tới một vạn hai nghìn hộ, dân chúng bị đem đi chinh chiến chỉ sợ gặp nguy hiểm lớn, Phòng đại ca sợ gặp chuyện không may cho nên giữ lại một phần lương thảo, hi vọng có thể ổn định Yển Sư một chút.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nói:
- Từ đại ca đầu lĩnh của Ngõa Cương Tặc là ai.
- Là Địch Nhượng.
Từ Thế Tích cười nói:
- Người này có chút bổn sự, ta nghe nói hắn tụ tập không ít nhân vật hung ác, tuy trước đây cùng bọn họ giao phong mấy lần vẫn không khiến bọn chúng sợ hãi ai ngờ lần này bọn chúng dám xâm phạm Quản thành, lần này ta nhất định khiến bọn chúng tới được đi không được.
Trong lời nói toát ra tin tưởng mãnh liệt.
- Từ đại ca mặc dù nói như vậy nhưng mà huynh vẫn nên chú tâm tới bên trong Ngõa Cương tặc ở đó có rất nhiều người tài ba, bọn chúng lần này xâm phạm biên giới nhất định đã thăm dò kỹ càng. Nếu như sau này chinh phạt Cao Ly thất bại khi đó khó tránh khỏi bọn chúng sẽ xâm chiếm quy mô với Quản thành.
- Thất bại?
Phòng Huyền Linh cả kinh:
- Ngôn Khánh, đệ nói là lần chinh phạt Cao Ly này sẽ thất bại sao?
Từ Thế Tích cũng không tin:
- Năm ngoái thất bại nhưng tình huống Cao Ly quân ta đã tinh tường, Cao Ly tuy giành chiến thắng nhưng nguyên khí đại thương, Ngôn Khánh vì sao đệ lại lo lắng thất bại?
Trịnh Ngôn Khánh cười khổ lắc đầu:
- Ai biết được sự thật lại ngược lại.
- Ngôn Khánh lời này của đệ là ý gì?
Phòng Huyền Linh sắc mặt ngưng trọng.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đệ chỉ nghĩ ngợi lung tung mà thôi, không có ý gì, Từ đại ca các danh tướng hầu hết đều vì khinh địch mà thảm bại, Vu Trọng Văn tướng quân Lai Hộ Nhi đại tướng quân cũng đi theo vết xe đổ này huynh tuyệt đối phải cẩn thận