Tuy nói Quỷ Vương môn tuyển chọn ra được bốn Thái Bảo, thế nhưng trong đó có hai người đã là Đường chủ, sớm là cao thủ thành danh của Quỷ Vương môn. Chỉ có Từ Ngôn và Dương Nhất mới chính thức là người ngoài mà thôi.
Lần tiêu diệt chính phái này không được coi là trọng đại đối với Quỷ Vương môn. Dù sao thì Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn cũng chỉ là dư nghiệt chính phái đang kéo dài hơi tàn ở Tề quốc, còn chưa cần tới cường giả chân chính của Quỷ Vương môn ra tay. Mười tám Thái Bảo đích thân ra tay là đã nặng lắm rồi.
Dương Nhất chém không ít người, xem như đã trải qua một lần chém giết chính thức giữa chính tà. Còn Từ Ngôn thì luôn chạy đông chạy tây quanh chiến trường, đao cầm trong tay chỉ là khoa chân khoa tay, không ai nhìn thấy hắn giết người qua, một bộ quần áo trên người vẫn còn sạch sẽ nguyên vẹn. Thậm chí khi mọi người xúm lại xử lý đám dư nghiệt chính phái trên quảng trường, chỉ có hắn là chạy đến đại điện nghe hòa thượng tụng kinh.
Vốn Trác Thiếu Vũ đã từng nói qua với Từ Ngôn, rằng tiêu diệt chính phái lần này chủ yếu là tôi luyện một phen. Thế nhưng đến một người hắn còn chưa giết qua thì còn tính là tôi luyện cái gì?
Thoáng thấy bóng dáng Từ Ngôn, Trác Thiếu Vũ lập tức gọi vị Thái Bảo thứ mười bảy đến cạnh, phân phó hắn: “Lão thập bát đã giết chết Ngọc Như Ý. Lão thập thất, vị Vu các chủ này giao cho ngươi rồi.”
"Được rồi!"
Từ Ngôn bắt chước điệu bộ của Dương Nhất, hai tay cầm đao, bộ dáng kích động, vẻ mặt lại đầy khẩn trương và hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Mặt mày Từ Ngôn thật sự đỏ lên, không phải uất nghẹn mà là đang tức giận.
Hắn thích xem trò vui, nhưng không thích cái tiết mục ti tiện và ác độc đến cực điểm như thế này. Ngay từ khi bắt đầu, Vu Thành kia chỉ là đang diễn kịch cùng với Trác Thiếu Vũ mà thôi.
Hỗn chiến tại Ngọc Lâm tự nhưng Từ Ngôn lại không giết người. Nhiều cao thủ Quỷ Vương môn ra tay như vậy, thiếu một Thái Bảo mười bảy hắn thì có ảnh hưởng gì? Dù sao thì lần này Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn cũng chết chắc, Từ Ngôn bèn giả vờ giả vịt đi lung tung trên chiến trường một chút.
Hắn nhìn thấy Dương Nhất đại chiến Ngọc Như Ý, cũng nhìn thấy rất nhiều cao thủ chính phái có thân thủ không tầm thường nhưng vì không có đao kiếm mà bị cao thủ Quỷ Vương môn đơn giản giết chết. Cuối cùng còn nhìn thấy ở một nơi vắng vẻ lờ mờ tối, hắn thấy được đại Thái Bảo tự mình dốc sức chiến đấu với các chủ Thanh Vân các.
Đấy thật sự là một cuộc đại chiến a, Từ Ngôn nhìn xem mà phát buồn nôn.
Hai người kia dựa vào nơi đó lờ mờ tối không người, ngươi một đao ta một kiếm chém loạn vào nhau. Tất cả đều hướng vào gốc cây cạnh bọn họ. Vu Thành còn đột ngột kêu lên thảm thiết ra bộ không địch lại, cuối cùng ném trường kiếm của mình đi, còn tự đánh mình hai quyền khiến mặt mày bầm dập. Đến khi bị trói, còn ngại trói chưa đủ chặt, tự mình dốc sức liều mạng siết chặt thêm, mới cảm thấy mỹ mãn hài lòng làm tù binh.
Mù còn nhìn ra được là giả bộ! Từ Ngôn cảm thấy da mặt mình vẫn còn quá mỏng, cũng có thể tâm địa chưa đủ đen, nên học tập vị Các chủ Thanh Vân các đại nhân kia thêm chút.
Quỷ Vương môn vây quét, vũ khí của cao thủ chính phái biến mất. Nội gián chỉ có một, đó chính là các chủ Thanh Vân các, Vu Thành!
Không ai phát hiện ra gã giả vờ vịt trong bóng tối, nhưng Từ Ngôn lại nhìn thấy tận mắt.
Một lần bán đứng hơn hai ba ngàn người, hơn nữa tất cả đều như người một nhà, loại tâm tư này không thể dùng từ ác độc để hình dung. Chỉ có loại tiểu nhân hèn hạ cực điểm mới có thể làm ra được cái chuyện bán đứng mấy ngàn đồng bạn này.
Chỉ vì để mình có thể sống, mà không để ý tới tính mạng của mấy ngàn môn hạ. Nghĩ đến mà khiến tim người lạnh giá.
“Vu các chủ, nghĩ kỹ chưa?” Trác Thiếu Vũ đợi chút rồi quét mắt qua Vu Thành đang cúi đầu không nói gì, dáng cười chuyển sang lạnh dần: “Xưa nay trung nghĩa đã khó song toàn. Ngươi đã muốn làm kẻ bất hiếu thì đừng trách Quỷ Vương môn ta độc ác. Lão thập thất, động thủ đi!”
Cuối cùng tiết mục đã chấm dứt, ước định giữa Vu Thành và Trác Thiếu Vũ chỉ cần hai chữ hiếu thuận đã trở thành thứ sắc bén nhất rửa sạch cái danh làm phản chính phái của gã. Chỉ cần gã nhận là vì an nguy của người nhà mà gia nhập Quỷ Vương môn thì thanh danh của gã tại chính phái hay tà phái cũng không quá mức hôi thối.
Chần chừ chẳng qua là biểu hiện giả dối, đợi đến khi dao mổ ở trước mắt, Vu Thành sẽ hô dừng tay, sẽ nguyện vì cứu người nhà mà gia nhập vào Quỷ Vương môn.
Quỷ Vương môn chiêu hàng Vu Thành không chỉ dựa vào mồm mép, mà còn dùng tới một hạt Trúc cơ đan. Đừng nói là phải gài bẫy mấy ngàn môn nhân, coi như phải gài bẫy mấy vạn người, đoán chừng gã sẽ không chút do dự ra tay.
Cạnh gã lúc này là Thái Bảo thứ mười bảy đang nâng đao lên, Vu Thành còn nghe thấy tiếng thiếu niên khờ ngốc này hỏi thăm: “Đại ca, ta chưa từng giết người. Giết người có giống như giết heo không vậy?"
Vấn đề của Từ Ngôn lại khiến mấy Thái Bảo khác phá lên cười. Không đợi Trác Thiếu Vũ mở miệng, Dương Ca đã cướp lời trước: “Cũng giống hệt vậy thôi, lão thập thất ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần nhìn đối phương ra một đầu heo cần làm thịt là được rồi, ha ha ha!”
"Hắc hắc, hắc hắc, đã biết!"
Từ Ngôn cũng cười ngây ngô theo, sau đó vung chuôi Hàn Thiết đao lên định ra tay.
"Đợi một chút!"
Nghe tiếng đao xuất hiện, Vu Thành đột nhiên ngẩng đầu. Không biết vị này làm sao mà có thể khiến ánh mắt đỏ quạch đầy tơ máu. Gã la lớn: “Đại Thái Bảo nói đúng, trăm thiện hiếu thuận làm đầu! Vì con nhỏ cha mẹ già yếu, Vu Thành ta nguyện ý quy phục Quỷ Vương môn, mạng ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu lại phiền hà đến người nhà thì Vu Thành làm người sống cũng uổng phí rồi…”
Rặc rặc!!!
Òng ọc ọc!
Vu Thành vừa mới cảm khái được vài câu thì đã có một luồng máu huyết từ cổ gã bắn ra tung tóe, phun cao tới một trượng, rồi một cái đầu người đang há to miệng lăn thẳng vào trong đại điện, lộc cộc lăn qua người lão tăng đang tụng kinh, rồi dừng lại ngay sát chân tượng phật. Ánh mắt của cái đầu kia vẫn mang theo tiếc nuối và bất đắc dĩ, như đang sám hối với Phật tổ.
Trác Thiếu Vũ cũng đang há to miệng. Gã đang định nói Từ Ngôn dừng tay, câu nói còn trong cổ họng, không ngờ đao của đệ đệ thứ mười bảy kia còn nhanh hơn lời gã định nói.
Chẳng những Trác Thiếu Vũ sửng sốt, nhị Thái Bảo Dương Ca cũng là há to miệng, mặt mũi đầy ngốc chát. Chuyện này chỉ có y và Trác Thiếu Vũ nắm rõ tình hình, những người khác căn bản không biết đến.
Rất nhiều Thái Bảo tuy không nắm rõ tình hình, nhưng người ta đã có ý đầu nhập vào Quỷ Vương môn rồi, kể cả Dương Nhất đều bị một màn trước mắt mà khiếp sợ ngây ngốc cả người, miệng mở to, mắt nhìn Từ Ngôn chằm chằm.
Từ Ngôn giơ tay chém xuống xong bèn gãi gãi đầu, nhìn thi thể không đầu trước mắt hỏi: “Vừa rồi ngươi vừa mới nói gì?”
Leng leng, leng keng!
Chung quanh lặng ngắt như tờ. Có tiếng đao kiếm rơi xuống đấy, là của những cao thủ Quỷ Vương môn quá choáng váng mà không cầm nổi đao kiếm. Bọn họ từng gặp qua mấy kẻ không có tâm tư rồi, nhưng thiếu tâm tư đến mức này, ngốc đến mức này làm sao làm được Thái Bảo?
“Heo trước khi bị mổ đều kêu gào. Heo kêu gào thế thì không nên nghe, nghe nhiều ban đêm lại gặp ác mộng, ha ha ha!”
Từ Ngôn vừa cười vừa nói: “Vẫn là nhị ca nói đúng. Chỉ cần nghĩ hắn là một đầu heo cần làm thịt, dễ dàng hơn lúc làm thịt người không ít, ít nhất ta không phải gặp ác mộng!”
Dương Ca di di lấy huyện thái dương của mình, y cảm thấy não mình bắt đầu đau nhức.
Đáy mắt Trác Thiếu Vũ hiện lên một vòng âm trầm, nhưng tức khắc sau gã lại tươi cười nói: “Thôi bỏ đi, chết thì đã chết rồi. Quỷ Vương môn ta thiếu đi một cao thủ Tiên Thiên tam mạch cũng chẳng sao. Lần rèn luyện này chẳng những lão thập bát nổi uy danh, mà danh tiếng lão thập thất cũng được lan nhanh. Các chủ Thanh Vân các và môn chủ Ngọc Kiếm môn đều chết trong tay hai người các ngươi. Đã có kinh nghiệm thế này, ngày sau gặp cường địch, các ngươi cũng có thêm đầy đủ lòng tin.”
Trác Thiếu Vũ hít sâu một hơi, đè nén bực bội trong lòng, khua tay nói: "Xuống núi!"
Nghĩ ra khổ nhục kế thật hay vào, lại bị hủy trong tay thằng ngốc này, Trác Thiếu Vũ không điên người sao được? Nhưng gã vẫn không biết làm sao cả, ai bảo lại để cho hắn diễn cái trò hay này làm gì?
Kêu người nào không kêu, lại kêu lão thập thất không bình thường này. Muốn trách,Trác Thiếu Vũ cũng chỉ trách mồm miệng mình không ra gì.