Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hoangtruc

“Đầu ngươi chứa thứ gì trong đó vậy?”

Lưu Y Thủ không nghe nổi nữa, thở phì phì mắng: “Dù có luyện chế một tảng đá bỏ vào Sơn Hà Đồ cũng phải mất một lượng lớn đan hỏa. Ngươi định luyện mấy vạn Thần Võ pháo bỏ vào trong đó cũng không phải không được. Coi như ba ngày ngươi luyện chế xong một khẩu Thần Võ pháo, tính xem phải mất bao nhiêu năm? Cái này còn chưa tính thời gian đan hỏa hao tổn hết phải khôi phục lại. Nếu tính thêm phần đó, ít nhất ngươi cần hao phí tới hai trăm năm không làm gì khác, cả ngày chỉ luyện chế Thần Võ pháo không phải sao?”

Thọ nguyên Hư Đan cảnh cũng chỉ khoảng hai trăm năm. Nếu Từ Ngôn có thể thành công luyện chế Sơn Hà Đồ thành Sơn Hà pháo, quả thật cả đời này hắn không phải làm gì khác ngoài mỗi chuyện luyện khí mới được.

Biết mình đã hão huyền, Từ Ngôn cười cười xấu hổ rồi cầm lấy Sơn Hà Đồ đeo sau lưng.

“Nếu có vạn khẩu Thần Võ pháo bắn giết một người thì Hư Đan cảnh có ngăn cản nổi không?” Chẳng qua Từ Ngôn không cam tâm, lắm miệng hỏi một câu.

"Người khác không biết, ta thì không ngăn được."

Lưu Y Thủ liếc trắng tròng mắt nói tiếp: “Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Vạn pháo bắn phá, pháp khí thượng phẩm cũng thành tro mịn, cường giả Nguyên Anh cảnh không dùng pháp bảo ngăn cản cũng phải chịu giày vò không ít.”

Điểm rơi của Thần Võ pháo không ở một chỗ. Nếu vạn khẩu Thần Võ pháo bắn một người, đừng nói là người mà đến một tòa núi cao cũng đều có thể bị san thành bình địa.

“Có cơ hội phải xem thử một lần, hắc hắc!”



Từ Ngôn cười hắc hắc, rồi cáo từ. Lưu Y Thủ liên tục khoát tay như thể đuổi ruồi muỗi. Lão cũng không muốn nói thêm với thể loại tu hành giả đầu gỗ này nữa.

Trong một nhã các nơi góc khuất của Mai Hương lâu, Từ Ngôn không cảm thấy buồn ngủ.

Cả ngày này, càng suy nghĩ đến Sơn Hà Đồ, Từ Ngôn càng thêm ưa thích, càng thêm cao hứng. Lúc đầu hắn còn cười ngây ngô, rồi dần dần khóe miệng càng thêm nhếch dài ra.

“Có thể bay được rồi. Tường thành không ngăn cản được. Nếu đến tông môn, không biết khi nào mới trở về. Thù mới thù cũ cũng nên giải quyết gọn ghẽ thỏa đáng đã…”

Sau nửa đêm, khi đường phố kinh thành không còn một bóng người, ánh trăng treo đỉnh trời. Một bóng người nhanh nhẹ nhảy ra khỏi Mai Hương lâu, chân không chạm đất. Thật ra, là đang giẫm lên một quyển họa kì dị bay lên trời.

Đây là lần đầu tiên Từ Ngôn sử dụng loại pháp khí phi hành Sơn Hà Đồ này. Linh khí trong cơ thể hắn có hạn, không cách nào thúc dục quá lâu mà chỉ chừng nửa canh giờ là cực hạn. Nếu nói dùng đi đường xa thì không thể thế nhưng khoảng cách ngắn thì không vấn đề gì.

Dù sao Từ Ngôn mới đạt Trúc Cơ cảnh không lâu, nửa canh giờ với Từ Ngôn đã đủ rồi.

Đạp lên Sơn Hà Đồ, Từ Ngôn bay đến khoảng không của một tòa trạch viện khổng lồ. Dưới ánh trăng trong trẻo mà lành lạnh, một chữ “VẠN” cực lớn được hiện rõ trên cửa chính của đại viện.

Đứng cách mặt đất hơn hai mươi trượng, hắn đang đứng trên Sơn Hà Đồ nghênh đón gió đêm, bịt mắt được tháo xuống, mắt trái chớp động tinh mang.

Bên dưới chính là Vạn gia. Còn Từ Ngôn đang dùng thị lực mắt trái mạnh mẽ tìm kiếm chỗ ở của gia chủ Vạn gia.

***

Vạn Đại Tài còn chưa ngủ. Đã gần hai tháng, thương tích trong trận Đông gia chi chiến trên người lão đã gần như khỏi hắn. Chẳng qua tin tức từ tông môn truyền đến chậm chạp, hai tháng rồi mà ngôi chủ vị Đông gia vẫn chưa định ra.

Bàng Vạn Lý thoát ly Bàng gia, đã thành cô hồn dã quỷ không có khả năng tiếp tục chức vị Đông gia. Hứa Chí Khanh bị người một đao chém chết, càng không có cơ hội trở thành Đông gia. Còn lại một mình Lê Cảnh Điền ngày càng già lão. Bố cục Tứ đại gia tộc Tiền tông hôm nay đã có biến đổi lớn so với năm ngoái.

Loại biến đổi này chẳng những ảnh hưởng tới bố cục của Tiền tông, mà còn khiến người ta khó mà ức chế được dã tâm trong lòng.



Vạn Đại Tài đã bắt đầu dòm ngó vị trí Đông gia. Bởi cục diện biến đổi của Tiền tông hôm nay cực có lợi cho Vạn gia. Chỉ cần trưởng bối Hứa gia tại tông môn khinh thường cái vị trí Đông gia này, lão cảm thấy mình chưa hẳn không có cơ hội trở thành Đông gia. Dù là sau khi trở thành Đông gia vẫn bị Hứa gia coi như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, lão vẫn nguyện ý.

Chỗ tốt của Đông gia là chẳng những có thể điều động được nhiều Trúc Cơ đan, còn có thể chi phối tiền tài vô kể. Chỉ cần Vạn Đại Tài ngồi vững ngôi vị Đông gia năm năm này, lão tin rằng đã đủ để làm Vạn gia càng thêm cường đại.

Một khi dã tâm đã lớn mạnh lên thì rất khó có thể kìm chế lại được. Nội tậm Vạn Đại Tài như có một ngọn lửa cháy, cho nên đã quá nửa đêm mà lão vẫn không chút buồn ngủ.

Nên đến cầu một vị trưởng lão có quan hệ không tệ với Vạn gia trong tông môn…

Hay là nói rõ tính toán của mình với Hứa gia, chấp nhận làm một con rối Đông gia… Bằng không có thể đi đến Hoàng gia, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng được….

Suy tư về cơ hội trở thành Đông gia mãi, Vạn Đại Tài buồn bực nhấp chén rượu đêm. Thân thể lão mập mạp, lúc này lại đang ưỡn ngực ra, nhìn qua đầy thô kệch như một con gấu lớn.

Thời tiết không nóng, nhưng trong lòng Vạn Đại Tài lại nóng. Chỉ cần nghĩ tới vị trí Đông gia khiến người ta đỏ mắt, Vạn Đại Tài lập tức không ngồi yên được, phải đi tới đi lui trong sân.

Nghĩ nhiều quá cũng không đưa tới tác dụng gì, chỉ có thể lãng phí đầu óc, lại còn dễ đưa tới tai họa bất ngờ mà thôi.

Chưa đi được mấy được, Vạn Đại Tài đã nghe thấy tiếng động như tiếng gió rít. Rồi sau đó, tiếng động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thêm bén nhọn.

Lão trừng mắt nhìn quanh.

Trong sân tối như mực, lại im ắng không một bóng người. Lão đang nghi hoặc chợt ngẩng đầu lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của vị gia chủ này, một hạt châu nho nhỏ đã cách gáy lão không đến một trượng.

Hạt châu quái dị từ trên trời đánh xuống khiến Vạn Đại Tài hoảng sợ mất hồn. Hiếm có tu hành giả Trúc Cơ cảnh nào phi hành được, cho nên Vạn Đại Tài chỉ nghĩ tới nguy hiểm đến từ mặt đất mà chưa từng nghĩ có kẻ đánh lén phía trên đỉnh đầu mình.

Tuy Vạn Đại Tài thô kệch, tâm tư lại không ngốc, sẽ không đơn giản đắc tội cường giả Hư Đan cảnh. Nhưng lúc này, đánh lén lão không phải là Hư Đan cảnh gì cả, mà chỉ là Thiên Môn hầu – kẻ mà lão chưa bao giờ để vào mắt.



Bụp!

Vạn Đại Tài chỉ kịp nhấc tay đón đỡ, bên tai vang lên âm thanh như bong bóng vỡ. Lão cảm thấy cánh tay tê rần.

Lão há miệng, định cười to một tiếng.

Sớm biết đánh lén chỉ thế này thì lão đã không tốn công nhấc tay đỡ, nhấc tay lên cũng lười a!

Ngay khi lão tỏ vẻ xem thường, một tiếng nổ vang lên. Từ cánh tay kéo dài đến lòng bàn chân của gia chủ Vạn gia mập mạp đã bị một đoàn khí tức kinh khủng bao phủ. Đêm khuya, một tiếng nổ rung trời ầm vang khắp kinh thành, thiếu chút thì Hoàng đế bị dọa lăn xuống giường rồng, đám đại thần bị dọa đến hồn vía lên mây. Thậm chí đám dân chúng càng không hiểu thấu, tưởng nhà nào đó còn tàng trữ pháo không chịu đốt, nay cố tình chọn một thời điểm một hơi đốt sạch hết cả.

Cũng may, tiếng nổ vang kinh người đó chỉ xuất hiện một lần duy nhất đó. Ban đêm kinh thành lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, ngoại trừ chuyện Vạn Đại Tài đã triệt để biến mất trên thế gian này ra, thì đến một con chó hoang trong kinh thành cũng không bị thiếu mất.

Cửa sổ Mai Hương lâu xuất hiện một bóng người. Sau khi hoàn thành xong tâm nguyện, Từ Ngôn rốt cuộc đã nằm ngáy o…o…

Sơn Hà Đồ quả là thứ tốt. Cảm giác đứng từ trên Sơn Hà Đồ ném Thần Võ đạn xuống khiến Từ Ngôn cảm thấy thoải mái vô cùng. Tiếp sau lão tặc Hứa Chí Khanh kia, Vạn Đại Tài bị liệt vào danh sách kẻ phải chết đã chính thức bị Từ Ngôn giết chết.

Từ Ngôn tuyệt đối không để tâm đến chuyện dùng thủ đoạn gì để giết chết kẻ thù của mình, dù có là ám sát đánh lén hèn hạ, có cơ hội hắn sẽ không bỏ qua.

Sáng sớm hôm sau, Từ Ngôn đi ra khỏi Mai Hương lâu. Kinh thành đã xuất hiện đủ loại tin đồn về tiếng nổ vang đêm qua. Mà Thiên Môn hầu bề ngoài đầy vô hại, đã sớm đi ra khỏi cửa thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK