Ngay khi Từ Ngôn nghe thấy câu hét to đầy suy yếu đó, đồng tử mắt co rút thành một đường nhỏ hẹp, toàn bộ người như bị đóng băng.
Cọt kẹt..t..tttt, bánh xe gỗ chuyển động, một chiếc xe lăn gỗ được đẩy vào đại sảnh.
Người ngồi trên xe lăn kia đã bị trọng thương ở hai đùi, cho dù được quấn tầng tầng dày đặc băng trắng nhưng vẫn có máu rỉ ra, búi tóc tán loạn, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lại sáng rực dọa người, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.
“Lão thập thất, không nghĩ tới hả? Nhị ca không chết!”
Được đẩy vào trên xe lăn, không ai khác ngoài Dương Ca vốn nên bị đá tảng đè chết. Lúc này vị nhị Thái Bảo khàn giọng quát lớn: “Ngươi đẩy ta xuống hố bẫy, lại đánh lén đại ca. Ngươi nói Quỷ Vương môn là một ổ sói, nói không giết được lang vương thì cũng phải giết hết đám sói con. Ngươi mới chính là kẻ lòng lang! Biết làm sao ta không chết không? Là vì ta liều mạng dựng đứng trọng nỗ chống đỡ, bằng không tảng đá lớn mà ngươi giẫm vài cước kia đã đè chết ta rồi!”
Cũng may Dương Ca đã thành phế nhân, bằng không lúc này có lẽ gã sẽ lao đến đánh Từ Ngôn, đem xé nát cái tên thập thất giả ngu thành mảnh nhỏ rồi.
Nếu lúc ấy không phải bị tảng đá lớn nện xuống, gã lập tức liều mạng dựng trọng nỗ sau lưng lên, khó khăn chống dỡ mũi thương dựng đứng trong hố bẫy thì hiện tại có lẽ đã chết rồi. Trong lúc hấp hối, Dương Ca phát hiện trước mặt mình xuất hiện ánh sáng, có người đang đào gã lên khỏi đống đá vụn.
“Nghĩa phụ! Chẳng những Từ Ngôn hại ta suýt chết, mà hắn còn giết đại ca. Ta ở trong hố bẫy nghe thấy rõ ràng!”
Dương Ca gào thét xé họng, hận ý trong đó ai cũng nghe ra được. Cục diện hôm nay đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Từ Ngôn, hắn chẳng thể nghĩ ra được Dương Ca vốn phải chết lại còn sống trở về.
Lại nói vận khí của Dương Ca rất tốt. Gã rơi vào hố bẫy, tính ra lại không cách xa cửa hang. Lúc lòng núi sụp đổ, vì trên đầu có tảng đá lớn đè lên nên gã tránh thoát được một kiếp. Vốn gã cũng chỉ đành chờ chết, không ngờ sau đó lại được hai vị hộ pháp cứu thoát.
Dương Ca tránh thoát được kiếp nạn thế nào, Từ Ngôn lại không muốn biết. Tâm tình hắn lúc này lại chuyển động nhanh như chớp.
Chỗ dựa của Từ Ngôn, là cái thân phận Thái Bảo duy nhất may mắn sống sót. Lúc này, nếu xuất hiện người còn sống thứ hai, lại là nhị Thái Bảo Dương Ca, hai bên đối nghịch nhau, ai cũng cho mình đúng, Trác Thiên Ưng tất nhiên sẽ tin Dương Ca hơn Từ Ngôn hắn.
Cục diện này đột nhiên xuất hiện, khiến trù tính lúc trước của Từ Ngôn hoàn toàn thất bại trong gang tấc.
Đứng sau lưng Dương Ca là hai nam tử trung niên. Một người thân hình cao gầy, mày rậm mắt to, người kia lại bình thường, vóc dáng thấp bé, nhưng hai mắt sáng như diện, cả hai đều đeo trường kiếm sau lưng. Lúc này một người trong đó mở miệng nói: “Chúng ta đến nơi, chỉ tìm thấy một mình nhị Thái Bảo, Thiếu Vũ…không thấy tung tích.”
Đối mặt với hai người đã mang Dương Ca về, Trác Thiên Ưng chỉ trầm mặc gật gật đầu.
Hai người này không phải cao thủ Tiên Thiên, mà là hai vị trong tứ đại hộ pháp của Quỷ Vương môn, bình thường căn bản không xuất hiện trước mặt người khác. Lúc này được sự phó thác của môn chủ mới tự mình chạy tới Ngọc Lâm sơn, chỉ vì tiếp ứng cho đại Thái Bảo.
Từ Ngôn không biết hai người kia nhưng có thể nhận thấy thân phận họ tuyệt đối không tầm thường, bèn liên tưởng đến tứ đại hộ pháp thần bí của Quỷ Vương môn. Tâm thần Từ Ngôn như rơi xuống vực sâu vạn trượng, lại càng thêm lạnh buốt.
Hắn đoán ra hai người kia chính là hai vị hộ pháp, cộng thêm Trác Thiên Ưng nữa, vậy trước mặt hắn đang có ba tu hành giả Trúc cơ cảnh. Từ Ngôn có muốn chạy trốn, căn bản là mơ tưởng mà thôi.
"Nhị ca..." Từ Ngôn ánh mắt trở nên âm lãnh: “Đại ca bị ngươi đem làm bia đỡ đạn, sao lại còn vu oan cho ta? Lúc ấy ta thấy rõ ràng, đại ca vì bị thương mà chậm hơn ngươi một bước, bị Yêu linh xé thành mảnh nhỏ. Nếu không có đại ca ngăn cản Yêu linh, người chết trước hẳn là ngươi!”
"Ngươi thối lắm!" Dương Ca tức giận đến toàn thân run rẩy, bất chấp thân thể bị trọng thương, phẫn nộ quát: “Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm! Ngươi là đồ lòng lang, ngươi lừa bịp rồi tất cả mọi người. Chẳng những ngươi hại chết đại ca, mà còn hại chết hai Thái Bảo khác, lôi kéo một lần trên vạn người chôn cùng ngươi. Từ Ngôn, ngươi thật ngoan độc a!”
“Sao ta phải kéo các ngươi chôn cùng?” Từ Ngôn không cam lòng yếu thế, từng bước ép sát: “Ta cũng có thân phận là Thái Bảo, ở Quỷ Vương môn cao cao tại thượng. Ta còn chưa sống đủ lâu, sao lại nghĩ đến chuyện đi tìm chết? Nhị ca, vốn ngươi đã cứu ta một lần, ta nên cảm kích ngươi mới đúng. Không ngờ ngươi đổi trắng thay đen, giội nước bẩn lên người ta, tình cảm huynh đệ chúng ta, coi như hôm nay một đao chặt đứt!”
“Ai là huynh đệ với ngươi! Ngươi là con sói! Khục khục khục khục!" Dương Ca nói quá nhiều, chấn động đến thương thế, ho khan kịch liệt.
“Đủ rồi! tất cả câm miệng cho ta!”
Lúc này mặt mày Trác Thiên Ưng đầy âm trầm nhìn hai người chằm chằm, lạnh lẽo nói: “Hai người các ngươi, rốt cuộc kẻ nào đang nói láo!"
"Nghĩa phụ, hắn nói láo! Hắn đã giết đại ca, thật sự ta đã nghe rõ ràng, khục khục khục khục!" Khóe miệng Dương Ca trào ra một vệt máu, nhưng gã không để ý thương thế, chỉ nhìn Từ Ngôn rống gận, hai mắt như muốn phun lửa.
Nhìn thấy bộ dạng Dương Ca như vậy, Trác Thiên Ưng chuyển mắt nhìn Từ Ngôn, ánh mắt lạnh lùng.
Thật ra lão đã sớm cân nhắc. Nếu để lão lựa chọn, Trác Thiên Ưng tuyệt đối tin tưởng lời Dương Ca. Không nói đến thời gian đi theo lão lâu nhất, mà bản thân Trác Thiên Ưng cũng thập phần coi trọng nhị Thái Bảo này, một vài chuyện bí ẩn của môn phái mà Thái Bảo khác không biết nhưng Dương Ca vẫn được tiếp xúc ít nhiều. Tuy rằng địa vị gã kém hơn Trác Thiếu Vũ, nhưng so với những Thái Bảo khác như Từ Ngôn thì vẫn cao hơn rất nhiều.
Nhìn ánh mắt Trác Thiên Ưng đầy sát ý, Từ Ngôn biết đối phương nhất định không tin tưởng mình rồi. Nếu Dương Ca chết thì dễ nói, cho dù hắn có ba hoa chích chòe, cho dù Trác Thiên Ưng có không tin, nhưng cũng không tìm thấy nhân chứng khác. Hôm nay Dương Ca còn sống, tình cảnh mình lập tức hung hiểm dị thường.
"Môn chủ! Ngoài cửa có dấu hiệu của hoàng gia, đặc sứ đại nhân đến rồi!"
Bên ngoài sảnh có tiếng đệ tử Quỷ Vương môn bẩm báo. Một câu đặc sứ đến, tay áo Từ Ngôn khẽ rung lên, tay siết chặt hòn đá trong lòng bàn tay.
Sinh cơ chỉ trong cái chớp mắt này. Bỏ qua, kết quá chắc chắn phải chết!
Từ Ngôn đang đứng trong đại sảnh, tích tắc đã động. Hắn dậm chân xuống, bước chân sải ra hơn một trượng, tựa như muốn chạy như điên. Nhưng một khắc sau lại khựng lại, hai tay vung đến cực hạn rồi mang theo tiếng gió rít đánh ra bên ngoài.
"Liên Y!!!"
Tiếng hét to trầm thấp tựa như một con sói đơn độc ngẩng đầu nhìn ánh trăng hú dài. Từ Ngôn vung mạnh cánh tay, mỗi cánh tay đánh ra ba mảnh phi thạch. Sáu bóng đen nhanh như chớp lao thẳng đến mặt Dương Ca. Phi thạch đệ tam thức chưa từng thi triển, ngay thời khắc sinh tử tồn vong này đã được Từ Ngôn thúc dục đi ra.
Phi thạch xuất hiện, Dương Ca thiếu chút nữa hoảng sợ mà chết. Gã căn bản không thể nhúc nhích, không cách nào tránh được, bị hòn đá của Từ Ngôn đánh trúng, không chết thì cũng không sai khác bao nhiêu.
Phi thạch lao tới, đồng thời có hai tiếng hừ lạnh bên cạnh Dương Ca vang lên. Hai vị hộ pháp một cao một thấp đưa tay xuất kiếm. Không ai thấy rõ hai người tháo trường kiếm xuống khi nào, chỉ nghe đại sảnh vang lên từng tráng kiếm rít, rồi sáu mảnh phi thạch đơn giản bị đánh bay đi.
Vèo! Vèo! Vèo!
Theo sát sáu mảnh phi thạch đó là sáu mảnh phi thạch nữa. Vẫn chưa hết, không để ý tới phi thạch trúng mục tiêu hay không, cả người Từ Ngôn dồn lực, một tay ba hòn đá lại đánh tiếp ra ngoài. Gần như trong chớp mắt, mỗi cánh tay của Từ Ngôn đánh ra chín mảnh phi thạch!
Đệ nhất thức Phi Hoàng chỉ một hòn đá, đệ nhị thức Song Tước là hai tay. Thế nhưng đệ tam thức Liên Y, đó là mỗi tay đánh ra ba hòn đá cùng một lúc, hơn nữa liên miên không dứt.
Chỉ cần cục đá nảy trên mặt nước đủ xa, thì có thể tạo ra được vô số rung động!