Bóng dáng phủ đầy ánh trăng, mang theo cái rét lạnh lúc nửa đêm đi vào.
Cửa phòng chỉ bị mở trong tích tắc, rồi liền im lìm đóng lại.
Từ Ngôn chậm rãi đi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống, như thể quỷ mị không có chút tiếng động nào.
"Từ... Từ sư huynh, đã trễ thế này ngươi... Ngươi đến đây có chuyện gì vậy?" Yết hầu Lưu Khuê bỗng nhúc nhích, rồi mạnh mẽ trấn định hỏi.
"Không có chuyện gì, đến chỗ ngươi ngồi một chút, tiện tay trả lại giải độc đan cho ngươi." Từ Ngôn đáp. Rồi lấy hạt giải độc đan ra, xòe tay, yên lặng nhìn đối phương.
Vừa nhìn thấy giải độc đan, Lưu Khuê lập tức vui mừng khôn xiết. Y còn tưởng Từ Ngôn không định trả lại mình giải độc đan, nhưng xem ra quả nhiên đối phương nói lời giữ lời.
Lưu Khuê Vội vàng đi tới, đưa tay chụp lấy giải độc đan.
Y đã quyết tâm đi mật báo, cho nên lúc này mới suy tính lại có nên mở một mặt lưới* với Từ Ngôn này không. Sau đó y lại nghĩ đã từng kêu Từ Ngôn một tiếng sư huynh trước mặt rất nhiều người như vậy, nếu muốn giấu diếm cho đối phương rất khó.
(*Võng khai nhất diện – mở một mặt lưới: hiểu nôm na là chừa lại một con đường sống, hoặc khoan hồng độ lượng với một người.)
Mải xoắn xuýt suy nghĩ xem có nên lưu lại cho Từ Ngôn một mạng hay không thì đột nhiên cánh tay đưa ra của Lưu Khuê bị chụp lại, rồi một khuỷu tay mang theo man lực gào thét đánh tới. Lực đạo phá ngũ mạch trực tiếp đánh vào ngay tâm mạch của Lưu Khuê.
Bộp!
Một tiếng trầm đục vang lên, xương ngực Lưu Khuê lập tức sụp xuống. Miệng y há to muốn phun máu tươi ra ngoài, lại bị Từ Ngôn bóp chặt lấy cổ họng.
Đôi khi, nghĩ quá nhiều đến hậu quả kỳ thật cũng không có lấy nửa điểm hữu dụng.
Lưu Khuê nghĩ quá nhiều, cho nên đến chết rồi mà y vẫn còn suy tư vì sao Từ Ngôn lại ra tay với cả đồng môn đến từ Linh Yên các như y.
Chẳng lẽ đối phương nhìn ra tâm tư của mình?
Hay là Từ Ngôn này có cừu oán với mình?
Nghi hoặc của Lưu Khuê đã định trước sẽ không có đáp án. Kỳ thật y không biết rằng ngay tích tắc khi xuất hiện trước mặt Từ Ngôn thì y đã biến thành một kẻ ắt phải chết rồi.
Với đám thanh niên cùng lẻn vào tà phái này, nếu cách xa Từ Ngôn một chút thì hắn sẽ không quản. Thế nhưng chỉ cần có kẻ ở gần hắn, nhất định sẽ bị hắn giết sạch!
Bởi vì ngoại trừ làm bại lộ thân phận Từ Ngôn ra, những người này căn bản không có lấy nửa điểm tác dụng.
Lòng dạ độc ác mới là bộ mặt thật của Từ Ngôn. Dù hắn là con rể của Bàng gia, thế nhưng hắn cũng là thập thất Thái Bảo của Quỷ Vương môn!
Túm chặt cổ Lưu Khuê là nhằm không để làm cho đối phương phun máu tươi ra ngoài, sẽ không ai hoài nghi có người đột nhập vào phòng giết người. Xương cốt vỡ vụn đâm thẳng vào tâm mạch, Lưu Khuê nhanh chóng đứt hơi.
Đợi một lúc trong phòng, quan sát động tĩnh ngoài cửa, xác định không người rồi Từ Ngôn mới rời khỏi phòng, kéo thi thể Lưu Khuê ném lên Sát Huyết đài.
Trên Sát Huyết đài khu Tây vẫn thường xuất hiện vài thi thể lúc nửa đêm, chỉ cần xử lý sạch sẽ thì không ai quản nhiều tới chuyện này.
Rồi hắn trở về phòng mình, âm thầm trầm ngâm.
Giải độc đan có bẫy rập, thế nhưng nếu không nuốt vào thì một tháng sau hắn cũng sẽ phải nghênh đón tử kiếp kéo tới. Lâm vào bẫy rập khó giải thế này khiến hắn khó mà nghĩ ra được đối sách xử lý.
Không có cách nào khác, Từ Ngôn đành phải lấy giải độc đan của Lưu Khuê ra, đặt trên mặt bàn. Rồi hắn lấy pháp khí trường đao chuẩn bị cắt hạt giải độc đan này ra.
Dù sao hắn có hai hạt giải độc đan, có hư mất một hạt cũng không đáng ngại.
Trước lúc ra tay, Từ Ngôn thúc giục linh khí quán chú vào mắt trái, vừa chằm chằm nhìn đan dược vừa chậm rãi xuất đao.
Đan dược rất mềm nên chỉ cần cắt nhẹ đã bị tách ra làm hai nửa. Đột nhiên, mắt trái Từ Ngôn trừng lên. Trong mắt trái hắn, một bóng đen hẹp dài từ trong đan dược chui ra.
Bóng đen mảnh li ti bò tán loạn, tốc độ rất nhanh. Mặc dù Từ Ngôn đã trừng sẵn mắt trái mình nhưng cũng không thể vây khốn được một bóng đen nào cả. Đó có lẽ là vật sống, vừa leo xuống mặt đất chúng đã lập tức chui vào trong khe gạch, rút cuộc không nhìn thấy bóng dáng nữa.
Phù!
Từ Ngôn bèn xuất một chưởng mang theo linh khí đè xuống nhằm giam mấy cái bóng đen này lại. Thế nhưng vừa mới đưa tay ra, mấy sợi tơ đen nhỏ trên mặt bàn đã hiện ra, có điều không còn nhúc nhích.
Mấy bóng đen này đã bị một chưởng chụp chết!
Nhìn chằm chằm vào bóng đen bị chụp chết trên mặt bàn, hàng mày Từ Ngôn chậm rãi nhăn lại.
Nhìn bằng mắt trái có thể xác định bóng đen này là một loại tiểu trùng thập phần cổ quái, đầu to đuôi mảnh, hơn nữa vỗ nhẹ là sẽ chết, không hề có uy hiếp đáng kể.
Tiểu trùng màu đen như sợi tơ mảnh, thân thể chúng nghỉ ngơi trong đan dược, đuôi thò ra ngoài hô hấp...
Chú tâm nhớ lại, Từ Ngôn cũng không nghĩ ra được loại côn trùng cổ quái này là gì. Lão đạo sĩ từng dạy hắn kinh nghiệm phân biệt được rất nhiều dược thảo, thế nhưng lại không dạy hắn cách phân biệt trùng loại.
Chứng minh được quả nhiên tiểu trùng bên trong giải độc đan là vật sống, cục diện lập tức trở nên khó giải quyết.
Nếu như là tử vật thì sẽ thoải mái hơn, cùng lắm Từ Ngôn dùng thị lực mắt trái đẩy hết mấy cái bóng đen nhỏ đi ra. Thế nhưng đây là quái trùng còn sống, căn bản không đuổi ra được, có chút động tĩnh thì chúng nó sẽ chui vào sâu trong đan dược, cũng không cách nào luyện chế chúng được. Trừ phi phá hư đan dược mới bức đám quái trùng kia ra ngoài.
Ngoài cửa sổ đã ló lên ánh nắng mai. Mới sáng sớm, khu Tây đã trở nên náo nhiệt.
Tiếng gõ cửa dồn dập hòa với tiếng Phỉ lão tam sợ hãi la lên
"Từ gia, Từ gia! Vị bằng hữu kia của ngài đã bị giết mất rồi, thi thể bị ném trên Sát Huyết đài!"
Loảng xoảng một tiếng, Từ Ngôn đá cửa đi ra, mặt mày giận dữ, không nói một câu mà bước thẳng đi về phía trước. Nhìn thấy Từ Ngôn một thân hỏa khí, Phỉ lão tam không dám nhiều lời, nhanh chóng dẫn theo đám thủ hạ đi sau.
Đi đến cạnh Sát Huyết đài, Từ Ngôn quét mắt nhìn thi thể Lưu Khuê, trầm mặc một lát hắn bèn mắng chửi: "Độc Nhãn Long, ngươi muốn chết!"
Vu oan giá họa, với Từ Ngôn mà nói thì là chuyện quen việc dễ làm.
Mang theo một thân sát khí, Từ Ngôn được Phỉ lão tam dẫn đường tới nơi ở của Độc Nhãn Long. Hai nhóm người đao kiếm giơ cao, cứ vậy đối nghịch với nhau.
Độc Nhãn Long vừa tỉnh ngủ. Cả đêm qua gã mơ thấy ác mộng.
Gia hỏa tên Từ Ngôn kia vừa tới khu Tây, chẳng những thu phục được Phỉ lão tam, giết chết Chấn Thiên Hổ, còn có năng lực làm nổ tung Thần Võ đạn. Tất cả đều khiến cuộc sống hàng ngày của Độc Nhãn Long khó mà bình an.
Một khi Đối thủ khó dây dưa xuất hiện, cách tốt nhất chỉ có nhanh chóng diệt trừ.
Sáng sớm nay, Độc Nhãn Long lập tức quyết định xong xuôi. Xem ra phần ẩn giấu của Từ Ngôn moi được từ miệng Lưu Khuê không thu được bao nhiêu lợi ích, tốt nhất nên bẩm báo trưởng lão thì hơn. Như thế, tiểu tử họ Từ kia sẽ bị giết chết, sau này Độc Nhãn Long gã có thể độc bá khu Tây rồi.
Ý định của Độc Nhãn Long rất hay, thế nhưng gã chưa kịp hành động thì Từ Ngôn đã đánh tới tận cửa rồi.
Đứng hàng đầu tiên của nhóm đội ngũ, Độc Nhãn Long híp mắt một con mắt còn lại nhìn chằm chằm Từ Ngôn, lạnh lùng nói: "Được một tấc lại muốn tiến một thước, kết cục sẽ không quá tốt đâu. Ngươi thật sự muốn động thủ với ta?"
"Lưu Khuê, là ngươi giết phải không?"
Từ Ngôn lạnh lùng hỏi, trong tay vuốt vuốt hai viên Thần Võ đạn, lôi châu nhanh chóng xoay tít vào nhau.
"Ai là Lưu Khuê?" Độc Nhãn Long sững sờ, về sau mới nghĩ tới là tên đồng môn kia của Từ Ngôn.
"Đúng vậy a, đêm hôm qua hắn đã bị người giết mất." Ánh mắt Từ Ngôn nổi lên một tia cổ quái, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ, không phải ngươi giết sao?"
Nhìn thấy thần thái của đối phương, toàn thân Độc Nhãn Long lạnh lẽo. Rốt cuộc gã đã biết Lưu Khuê bị kẻ nào giết. Căn bản chính là bị Từ Ngôn trước mặt kia giết đi!
Diệt khẩu cả đồng môn mình, hắn có thật là người trong chính phái?
Độc Nhãn Long kinh ngạc một lúc lâu, mới cúi đầu thấp giọng nói: "Người không phải ta giết, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Không phải ngươi giết hay sao?"
Từ Ngôn hiện ra vẻ kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới bước vào phòng Độc Nhãn Long, nói: "Chắc hẳn Long gia sẽ biết chút ít manh mối. Chúng ta nói chuyện riêng đi vậy, chỉ cần tìm ra gia hỏa sát hại bằng hữu của ta, Từ mỗ chắc chắn thâm tạ."