Hải thú triều, mãnh liệt mà dữ tợn.
Vô số Hải tộc xuất hiện khắp bốn phía đảo Lâm Uyên, điên cuồng đánh thẳng vào pháp trận khổng lồ.
Nếu đại trận không được kịp thời mở ra, lại có có vô số tu sĩ nhập trận cường hóa lực lượng trận pháp, e là chỉ trong tích tắc tối nay, cả hải đảo mang tên Lâm Uyên này đã bị Hải tộc bao phủ rồi.
Âm thanh lạ nơi bờ biển cũng kinh động đến phàm nhân bên trong thành Lâm Uyên. Tiếng thú rống như trong ác mộng truyền tới lúc giữa đêm khiến mọi người kinh hoảng, tuy nhiên cả tòa thành lại không loạn. Phần lớn mọi người đều trốn trong nhà, có không ít người chạy về phía đạo quán. Vốn ngày thường đạo quán hương khói không dứt, trong đêm nay lại trở thành nơi cầu phúc, từng đồng tiền, bạc trắng được khách hành hương vãi đầy mặt đất.
Phàm nhân chỉ có thể cầu nguyện, còn các tu sĩ lại đang toàn lực ứng phó.
Từ Ngôn vừa mới phá vỡ một tia cấm chế, còn đang nghiệm chứng ra không cách nào mở được Thiên Cơ phủ đã lâm vào trong nguy cơ mới.
Tiếng thú rống hòa cùng gió tanh truyền tới khiến hàng mày Từ Ngôn cau lại, lẩm bẩm: "Hải tộc?"
Theo chân đệ tử Luyện Khí Kỳ đi vào bãi biển, Từ Ngôn bị Phí Tài kéo đến một cọc gỗ.
"Đệ tử Luyện Khí Kỳ chúng ta chỉ để ý chuyện thúc giục chân khí gia cố những sợi tơ lôi điện này là được. Từ sư huynh đừng lo lắng nữa, nhanh đến hỗ trợ đi. Đây là Hải thú triều, thiên tai ở bách đảo, tất cả mọi người phải xuất lực ra. Một khi không cản được, tất cả chúng ta đều phải chết đó!"
Phí Tài không còn láu cá như bình thường, mặt béo tái nhợt thúc giục chân khí, ngữ khí dồn dập, nhưng thần sắc vẫn đầy trấn định.
Từ Ngôn gật gật đầu, vận chuyển chân khí giúp gia cố lưới lôi điện.
Một tia linh lực của hắn vô cùng nhỏ bé so với đại trận bảo vệ đảo khổng lồ này, vận chuyển đi ra cũng không có tác dụng lớn.
Bên kia lưới điện có thể nhìn thấy một con cua lớn, mắt to như chuông, càng lớn như gọng kìm, vô cùng dữ tợn vung vẩy càng cua rơi đập xuống. Xúc tu ẩn ẩn phía trước lớp giáp xác của còn thỉnh thoảng phun ra vài cái bong bóng khí.
"Cua Đại Vương?"
Nhìn con cua đối diện, Từ Ngôn bật thốt lên. Tuy rằng vẻ ngoài con cua này không có gì lạ, nhưng một khi bị kinh hãi hoặc nảy sinh ngoan lệ mà nhả bong bóng thì chỉ có ở cua Đại Vương mà thôi.
"Đúng là cua Đại Vương đấy. Loại cua biển này vô cùng hung tàn, trong mắt nó có hai vòng huyết luân nói rõ đã đạt tới yêu linh. Nếu như không có đại trận, ta còn không dám đứng ở đây." Phí Tài không giấu e sợ nhìn con cua đối diện chằm chằm nói.
Chân Vũ giới cũng có cua Đại Vương, điểm này khiến Từ Ngôn dở khóc dở cười. Xem ra có lẽ Hải Đại Kiềm sẽ tìm gặp được không ít đồng tộc nơi Chân Vũ giới này.
Ầm ầm...
Cọc gỗ trước mặt bị cua Đại Vương đụng phải mà lung lay. Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ gần đó bị cọc gỗ đánh bay cả đi, miệng phun máu tươi.
"Lui ra phía sau ba bước, linh khí cách không!"
Xa xa truyền đến tiếng quát của một trưởng lão Kim Đan, tu sĩ Trúc Cơ quanh cọc gỗ đó bèn lập tức lui về phía sau, cách không quán chú linh khí vào trận cơ. Những đệ tử Luyện Khí Kỳ kia cũng lui về phía sau vài bước, cách không thúc giục chân khí.
Vạn người ngự trận, cảnh tượng đồ sộ như thế này quả là lần đầu tiên Từ Ngôn nhìn thấy. Tụ tập lực lượng vạn người cường hóa một tòa pháp trận kiểu này căn bản không có ở thế giới trong bình.
Bởi vì phần lớn trận pháp ở thế giới trong bình đơn giản, sau khi thành lập sẽ dùng linh thạch cung cấp linh khí, tự vận chuyển, một khi bị phá chỉ có thể chữa trị, không có chuyện dùng nhân lực cường hóa lên.
Chân Vũ giới lại khác hẳn, có thể dùng vạn người đến gia cố trận pháp, có thể hiểu pháp trận ngoài này phức tạp, huyền ảo hơn ở thế giới trong bình rất nhiều.
Lưới điện ở giữa cọc gỗ thỉnh thoảng bị vặn vẹo, lõm vào. Hải thú phía ngoài bắt đầu nổi điên xông vào, đã có vài đệ tử xuất hiện thương vong. Lại nói, từ lúc trong nước biển xuất hiện thêm năm bóng đen kinh khủng kia, công kích của Hải thú càng trở nên liều lĩnh hơn.
Đã có một màn lưới điện hẹp dài bị đụng gãy. Tiếp đó là một càng cua cực lớn thò vào bóp chết mười đệ tử Luyện Khí Kỳ, một cái đầu cá sấu khổng lồ với răng nanh nhọn hoắt xông qua cọc gỗ, đánh một vị trưởng lão Kim Đan bị thương nặng.
Hải thú trở nên điên cuồng như vậy, nguyên do nằm có năm cái bóng to như quả đồi kia.
Đó là năm con Hải thú hình dạng khác nhau, vô cùng to lớn.
Có con lông dài quét đất, có con mọc hai ngà voi... Trong đó còn có một con to như ngọn núi, vung vẩy đôi càng dữ tợn, là cua Đại Vương trình độ Đại yêu!
Một tiếng ầm vang, một con cự thú đụng thẳng vào cây cọc gỗ, đánh ngã cả cây cọc gỗ lớn này đi.
Trong mắt năm con dị thú kia đều có ba vòng huyết luân. Một khi khí tức Đại yêu tràn vào trong pháp trận, tu sĩ cấp thấp gần đó không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Đảo Lâm Uyên chỉ có một mình đảo chủ là Nguyên Anh, hôm nay lại xuất hiện năm con Đại yêu, mỗi con có thực lực đối chiến với Nguyên Anh. Vào lúc này, cục diện trở nên đầy nguy hiểm.
"Đại yêu..."
Nhìn một con cự thú cách đó không xa, Từ Ngôn rõ ràng cảm nhận rõ ràng luồng khí tức bao phủ đến có cảnh giới không thua kém gì bản thân mình. Nói cách khác Đại yêu Chân Vũ giới có thể sánh ngang với Yêu vương ở thế giới trong bình.
Xem ra đẳng cấp thực lực của Chân Vũ giới quả thật cao hơn thế giới trong bình một đại cảnh giới.
Trận pháp xuất hiện lỗ thủng, lập tức có hai vị trưởng lão Kim Đan phi thân tới. Một người thúc giục phi kiếm, người còn lại liên tiếp phát ra mười tám tấm bùa chú, khó khăn lắm mới bịt kín được lỗ thủng kia.
Hai vị Kim Đan có thể đỡ được Yêu thú nhưng không thể cản được một con Đại yêu chân chính. Đến lúc con Đại yêu đụng sập cọc gỗ xong, nó lại lần nữa gầm thét đánh tới.
Chợt một tiếng thét dài xa xa nổi lên.
Linh lực toàn thân đảo chủ Đảo Lâm Uyên bùng ra, tóc dài phiêu phiêu, một thân áo bào bị luồng linh lực căng tràn như muốn rách toạc ra. Tay ông ta đang bấm niệm pháp quyết huyền ảo.
Pháp quyết mà Từ Ngôn không thể nào lí giải đó đã khiến trận pháp chuyển sang một loại khác hình thái khác.
Ầm ầm!!!
Cọc gỗ bị đánh đổ đã phục hồi như cũ trong tích tắc, cản con Đại yêu đánh tới ở bên ngoài trận lại. Đáy mắt Vương Ngữ Hải đã trải rộng tơ máu, hét to lên tiếng: "Nộ Hải Cuồng Lan, Sâm La Địa Kiếm! Trận lên!"
Theo tiếng thét của đảo chủ, từng cây cọc gỗ đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, tản ra ánh sáng lạnh lẽo. Sau khi lao ra khỏi mặt đất, bên dưới cọc gỗ lớn kia hiện ra một thân kiếm cực lớn cao chừng mười trượng.
Cọc gỗ kia quả thật là trận cơ, cũng là chuôi kiếm!
Bốn phía trên bầu trời đảo Lâm Uyên lúc này là từng thanh từng thanh kiếm cực lớn treo cao. Giữa những thanh kiếm này là từng đạo ánh sét kết nối với nhau như xé rách cả màn đêm. Toàn bộ hòn đảo như được một tầng lôi điện bao phủ bên ngoài.
Hình thái chính thức của đại trận khiến cho Từ Ngôn phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Mấy trăm chuôi kiếm khổng lồ tạo thành đại trận huyền ảo, tản ra khí tức kinh khủng. Trong tức khác, toàn bộ yêu linh Hải tộc ở gần đại trận bị cự kiếm đóng băng lại, thậm chí năm con Hải thú Đại yêu cũng phải dừng bước.
"Địa kiếm... Địa kiếm!"
Ánh mắt Từ Ngôn chợt hiện vẻ kinh hãi, trong lòng nổi sóng lớn. Đảo chủ Vương Ngữ Hải hô lên một câu Nộ Hải Cuồng Lan, Sâm La Địa Kiếm khiến Từ Ngôn bỗng nhiên nhớ tới hai chữ Địa Kiếm trong miệng Thiên quỷ.
"Chẳng lẽ Địa Kiếm chỉ trận pháp mạnh mẽ này? Sâm La địa kiếm trận?"
Khiếp sợ khiếp sợ của Từ Ngôn hệt như đám đệ tử bình thường chung quanh. Có điều không phải hắn khiếp sợ uy năng của pháp trận mà là vì hai từ Địa Kiếm kia.
Phí Tài đang trong khiếp sợ chợt hoan hô lên: "Hình thái chính thức của Sâm La địa kiếm trận, đây là hình thái đại trận bảo vệ mạnh nhất!"
"Hải triều bị cản lại rồi!"
Có thêm nhiều đệ tử hoan hô hơn nữa, chẳng qua vẻ mặt của đám trưởng lão Kim Đan lại đầy ngưng trọng. Có thể khiến đảo chủ thúc giục ra hình thái đại trận bảo vệ đảo mạnh nhất, có thể thấy được hải triều lần này hung hiểm muôn phần.
Quả nhiên, năm con Đại yêu kia đồng thời bộc phát ra tiếng gào rú động trời, sau đó cùng đánh về phía pháp trận.
Tuy rằng trận pháp mạnh mẽ nhưng cũng không bền chắc như thép được. Một thanh cự kiếm bị một con Đại yêu không tiếc vỡ nát cặp ngà đánh bay đi, sau đó thân thể khổng lồ của nó đã ầm ầm bước vào trong trận.