Biên: Spring_bird
Liên tiếp ba ngày, Từ Ngôn vẫn một mực cầm Pháp bảo ngồi trong hoa viên. Chỉ cần mai rùa trước mặt định chạy trốn, chắc chắn sẽ bị Giao nha nện một trận.
Ba ngày thoáng qua, mai rùa to như một gian nhà đã teo nhỏ đi không ít.
Tiếng răng rắc không ngừng, vạn cua nhỏ đang ra sức gặm ăn mỹ vị khó có được.
"Thương lượng, ngươi thả lão phu đi ra ngoài. Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giết, như thế nào?"
Xích Nguyên bất đắc dĩ truyền lời, mai rùa cũng theo đó lắc lư một cái, đánh bay đám cua nhỏ qua một bên.
"Cũng được nha, để mai rùa cùng tất cả bảo bối lại. Ngươi rời đi một mình đi. Nể tình quen biết, có thể thả ngươi một mạng."
Từ Ngôn nói xong tế ra Pháp bảo, bên trong Thiên Cơ phủ lại truyền đến tiếng nổ vang. Sau đó vang lên tiếng Xích Nguyên kêu rên cùng chửi rủa.
Từ Ngôn đã ngồi trong hậu hoa viên được năm ngày. Mai rùa cực lớn đã ngày càng nhỏ lại, cũng không còn nghe thấy tiếng Xích Nguyên mắng chửi nữa, chỉ còn lại tiếng cầu xin tha thứ không ngừng.
Rốt cuộc Xích Nguyên đã chọn khuất phục. Nếu cứ như vậy mãi, không những mai rùa bị mất đi, e là đến mạng của lão cũng không thể bảo vệ được.
Vô số các loại trân bảo được Xích Nguyên nộp ra, chất đầy toàn bộ hậu hoa viên, cuối cùng gộp cả mai rùa rơi vào trong hồ nước, Xích Nguyên biến thành thân người đã tức giận đến đỏ cả mặt lên. Thế nhưng lão lại chẳng biết làm thế nào cả.
"Linh Lung quả, lấy ra đi." Từ Ngôn bình thản nói.
"Đã ăn hết, không có! Mai rùa bản thể của lão phu đều cho ngươi. Quỷ Diện, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Xích Nguyên phẫn nộ vô cùng, nghiến răng nghiến lợi.
"Nể tình quen biết một phen, có thể thả ngươi một mạng. Nếu ngươi đã muốn chết, hiện tại ta đành thành toàn cho ngươi."
Ô...ô...n...g!
Theo lời nói của Từ Ngôn, Pháp bảo Giao nha xuất hiện trên đỉnh đầu lão giả không chút dấu hiệu, ầm ầm rơi xuống, đánh cho Xích Nguyên miệng phun máu tươi, quỳ xuống đất không dậy nổi.
"Được! Cho ngươi Linh Lung quả!"
Lần này quả thật Xích Nguyên sợ rồi. Quỷ Diện lòng dạ độc ác không phải là lời đồn nữa, nếu hôm nay lão không giao Linh Lung quả cực phẩm kia ra, e là có khả năng bị hắn diệt sát.
Móc lấy túi trữ vật cuối cùng trong ngực ra, mặt mày Xích Nguyên vặn vẹo một hồi, lòng thầm mắng chửi mình. Bởi lão không cam lòng ăn, cho nên hay rồi, làm lợi cho người ngoài.
Nhìn không cam lòng cả một lúc lâu, lão đành ném đi ra.
Tiếp nhận túi trữ vật, Từ Ngôn nhìn lướt qua. Nhìn thấy quả thật có Linh Lung quả cực phẩm khiến hắn có chút ngoài ý. Xem ra lão rùa đen này quả là thần giữ của mà.
Linh lực chấn động, cả tòa Thiên Cơ phủ nổ vang lên, trong không khí xuất hiện từng trận gợn sóng. Pháp bảo Giao nha trực tiếp lơ lửng trước mặt Xích Nguyên, bề mặt hiển hiện ánh sáng lạnh lẽo.
Dùng hai kiện pháp bảo trấn áp Xích Nguyên tại hoa viên, Từ Ngôn đứng dậy rời đi, thoát ra khỏi Thiên Cơ phủ bay về phía xa.
Một lúc lâu sau, Từ Ngôn đã xuất hiện ngay bên cạnh dòng Thông Thiên hà.
Nhìn con sông lớn sôi trào, Từ Ngôn trầm ngâm một lúc lâu, kéo bản thể Xích Nguyên ra, ra lệnh: "Chở ta qua sông."
Vừa nhìn thấy sông lớn, vốn Xích Nguyên đầy vui vẻ, sau đó chợt kinh hãi: "Đây là Thông Thiên hà, làm sao chở người được? Ta là Đại yêu, không phải Yêu Vương!"
Đại yêu quả thật có thể qua sông được, nhưng vẫn gặp khó khăn trùng trùng điệp điệp. Gần bờ còn đỡ, một khi đến giữa sông thì đến thủy tộc cũng không thể có tốc độ nhanh được. Tuy rằng Xích Nguyên là Rùa tộc nhưng lão là rùa cạn, không phải là rùa biển.
Xích Nguyên còn chưa dứt câu đã bị một cước đá thẳng xuống sông.
Dùng pháp bảo ép buộc, Từ Ngôn muốn thử dùng Đại yêu qua sông. Xích Nguyên không còn cách nào khác đành đau khổ bơi trên mặt nước, trên lưng còn chở thêm một người sống nữa.
Từ Ngôn không giết Xích Nguyên không phải vì nhớ đến tình cũ.
Trong Thần Mộc hạp, lão rùa đen này nhìn thấy tình huống không ổn, cơ hồ như đã ra tay cùng lúc với Lôi Lục định giết hắn, lại bị Võ Thần đạn nổ bay đi. Lưu lại mạng già của Xích Nguyên là vì Từ Ngôn định thử nghiệm xem có thể mượn nhờ Đại yêu vượt qua Thông Thiên hà hay không mà thôi.
Vừa mới bắt đầu, Xích Nguyên còn bơi được nhanh. Còn chưa cách bờ tới trăm trượng, tốc độ đã trở nên chậm lại, đến cuối cùng Xích Nguyên còn phải vận dụng bản thể yêu thân, biến ra một con rùa đen không mai cực lớn trên mặt sông.
Bốn móng vuốt dốc sức liều mạng đong đưa, có điều tốc độ vẫn ngày càng chậm chạp.
Không chỉ có Xích Nguyên chịu áp lực lớn, mà Từ Ngôn cũng bị uy áp Thông Thiên hà bao vây đến không thể động đậy được. Nếu trên người hắn không có bảo giáp, e rằng nửa bước cũng khó mà đi.
Mất gần nửa ngày, khoảng cách tới giữa sông còn rất xa. Lúc này Xích Nguyên đã hoàn toàn không còn sức lực, kiệt sức phập phồng bất định trong sông, rồi bị xô thẳng một phát xuống hạ lưu.
Một khi Xích Nguyên bị cuốn đi, cả người Từ Ngôn cũng muốn đổ nhào. Hắn cố sức dùng linh lực bắt lấy Xích Nguyên trong dòng nước.
Một cơn sóng đánh tới, ánh mắt lõi đời đục ngầu của Xích Nguyên lóe sáng. Lão sử dụng chút sức lực cuối cùng mãnh liệt lật nghiêng người, ngửa bụng quay lưng ngược xuống.
Ầm...ào ào ào!
Dòng chảy Thiên Hà mãnh liệt đến không có thuyền bè nào qua được, sức nước chảy đến cường giả Nguyên Anh phải hãi hùng khiếp vía. Cho nên một khi ngã vào trong nước, áp lực trên người Từ Ngôn lập tức gia tăng gấp đôi, Liệt Phong giáp phát ra từng tràng âm thanh kẽo kẹt.
"Giao Nha!"
Ầm!!!
Dưới mặt nước vang lên tiếng hét to, có điều không vang xa được. Dựa vào kỳ hiệu tránh nước của Liệt Phong giáp, Từ Ngôn trực tiếp vận dụng toàn lực, đánh thẳng Pháp bảo Giao Nha xuống phần lưng đối phương. Trong phút chốc, máu tươi phun ra.
Ác chiến trong lúc xuôi dòng nhanh chóng chấm dứt.
Xích Nguyên bị trọng thương liều mạng bơi xuống đáy sông, mà Từ Ngôn thì lại bị nước sông cuốn xuống hạ du, không còn nhìn thấy tung tích nữa.
Bên bờ sông Thông Thiên hà, Xích Nguyên dở sống dở chết dùng bản thể đào ra một cái hang lớn trong bùn cát, rồi chật vật chui vào.
Lão mất đi mai rùa, năng lực phòng ngự giảm hẳn, lại trúng phải một chiêu toàn lực chém giết của Pháp bảo, không chết đã tính là mạng lớn rồi. Nếu không phải đang ở trong Thông Thiên hà mà là ở trên bờ, một kích toàn lực này của Từ Ngôn chắc chắn sẽ xẻ đôi Xích Nguyên làm hai phần.
"Hắn còn là cảnh giới Hư Đan sao? Sao thực lực có thể chém giết được cả Đại yêu?"
Trong động quật, Xích Nguyên căm hận tự nói: "Hắn là Hư Đan a, lại có tu vi của tu sĩ Nguyên Anh. Đến lúc hắn đạt tới Nguyên Anh, chẳng phải có thể đối chiến cùng Yêu Vương sao? Quái vật, tên Quỷ Diện đó là quái vật mà...."
Ở hạ du con sông cách đó ngàn dặm, Từ Ngôn chật vật bò lên cạnh bờ.
Xích Nguyên có chết hay không với hắn không sao cả, dù sao thì chỉ là một lão rùa già không đáng lo. Điều khiến hắn thất vọng chính là đến cả Đại yêu đều không thể chở hắn qua sông được. Như vậy nếu muốn trở về Thiên Nam, xem ra chỉ còn cách đột phá lên Nguyên Anh hoặc dựng nên một cây cầu cua xanh mà thôi.
Uy áp tự nhiên của Thông Thiên hà không chỉ bao phủ Xích Nguyên mà còn bao phủ Từ Ngôn hắn. Dưới uy áp đáng sợ này, dù có đạt tới Kim Đan hậu kỳ cũng khó có thể thuận lợi qua sông.
Linh lực bốc lên, không bao lâu nước sông trên áo bào bị bốc hơi sạch sẽ. Mắt nhìn dòng nước sông cuồn cuộn không dứt, Từ Ngôn trầm ngâm thật lâu. Rồi hắn khẽ động pháp quyết, thi triển ra đệ lục biến của Thiên Quỷ thất biến.
Linh lực của Kim Đan hậu kỳ dĩ nhiên đủ sức chèo chống Quỷ Đạo bàn thiên. Pháp thuật ngưng tụ ra một con đường nhỏ lập tức xuất hiện, thế nhưng cũng lại tiêu tán đi mất.
Từ Ngôn tính toán chiều rộng Thông Thiên hà ít nhất cũng hơn hai vạn dặm, dù có thi triển ra Quỷ Đạo bàn thiên bước lên con đường nhỏ thì hắn cũng chỉ xuất hiện giữa dòng sông.
Chỉ vượt qua được một nửa Thông Thiên hà thì không khác nào toi mạng cả. Dưới uy áp của con sông, phong độn cơ bản không có hiệu quả.
Nếu như ở giữa sông có thể thi triển Quỷ Đạo bàn thiên, ngược lại có cơ hội đến bờ sông, dù không đủ cũng có thể bơi vào bờ được. Còn nếu bước ra ở trong giữa dòng sông thì không có cách nào thi triển được gì cả, thậm chỉ đến chỗ đặt chân cũng không có, khi đó Từ Ngôn không khéo sẽ bị vây chết giữa dòng sông cũng không chừng.
Chỉ là thử nghiệm thất bại mà thôi, cũng không tính là gì. Hơn nữa dù có thể qua sông được, hiện tại Từ Ngôn cũng không định trở về.
Bách Yêu yến mới vừa bắt đầu, không có Quỷ Diện hắn thì yến hội long trọng thế này còn gì náo nhiệt nữa?
...
Thành Ngũ Địa, nơi vốn là phòng đấu giá này đã không còn có âm thanh tăng giá náo nhiệt nữa. Trong đại sảnh lờ mờ đang có từng con Yêu thú hình thù khác nhau đang nghỉ ngơi, vòm trần hình tròn lấp lóe từng điểm đỏ tươi.
Đó không phải là ánh đèn đuốc mà là ánh mắt của những con dơi cực lớn.
Không chỉ có phòng đấu giá trở thành nơi ở của Yêu thú, toàn bộ gian nhà bỏ không trong đại thành này đều đã bị Yêu thú chiếm cứ.
Trên đường dài không có bóng người đi lại, có chăng chỉ có những Yêu vật khổng lồ, thân hình cao lớn lộ đầy răng nanh mà thôi.
Nơi cửa thành có hai hàng đuốc cháy, từng đám phàm nhân quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt đang bị áp giải vào thành. Phần lớn những người này được chia làm một tổ trăm người, dưới chân đều bị xích sắt khóa lại.
Phàm nhân bị Yêu tộc áp giải vào thành chủ yếu là những người phàm tục đến từ các thôn trấn trong Ngũ Địa. Cứ mỗi mấy tháng lại bị tụ tập về thành Ngũ Địa, số lượng ít nhất cũng chừng mười vạn người.
Những phàm nhân này đi vào đại thành rồi, sau đó... Sẽ không có người sống nào rời đi.
Giết chóc kéo dài hơn ba năm, người phàm trong Ngũ Địa đã không còn thừa bao nhiêu cả. Đám phàm nhân đang tụ tập nơi này chính là những Nhân tộc cuối cùng ở trong Ngũ Địa này rồi.