Trước mắt Ngọc Nữ là một hồ bằng không lồ trống không, chỉ có lác đác vài bộ phận pháp khí phi hành gãy vỡ bị vùi trong gió tuyết. Còn về ba tên tu sĩ Trúc Cơ lại như bốc hơi mất, không còn chút tung tích gì.
"Người đâu rồi?"
Ngọc Nữ thúc giục linh thức tản ra tới đến mức tận cùng, thu hết cảnh tượng phạm vi trăm dặm vào trong mắt.
Ngọc Nữ đến từ Tuyết thành dùng linh thức cảm giác phương hướng phi hành của Thừa Phong thuyền, sau đó truy đuổi theo đến đây. Nào ngờ bà ta lại không chặn đường đối phương được mà chỉ nhìn thấy được vài mảnh vỡ pháp khí trên đất.
Ánh mắt Ngọc Nữ trở nên âm trầm. Bà ta hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa toàn lực cảm giác.
Lúc này là cảm giác dưới đáy hồ.
Nếu phương viên trăm dặm này không có tung tích của ba tên tiểu bối Trúc Cơ kia thì chắc chắn đối phương chỉ có thể ẩn thân dưới đáy hồ.
Vị tông chủ Kim Ngọc phái này nhanh chóng cảm giác được cá bơi dưới đáy hồ, cảm giác được mấy con Yêu thú giữa hồ, cũng cảm giác được có một con cua Yêu linh đóng chiếm đáy hồ.
Ngoại trừ đám Yêu tộc cá cua này, hoàn toàn không có một bóng người!
Đôi mi thanh tú của Ngọc Nữ nhíu lại, thoáng chút kinh ngạc.
Trừ phi có thể lập tức bỏ chạy trăm dặm, nếu không sẽ không kẻ nào thoát được khỏi cảm giác linh thức của bà ta. Mà tu sĩ Trúc Cơ lại tuyệt không thể thi triển được năng lực lập tức bỏ chạy trăm dặm này. Trải nghiệⅿ đọc tr𝘂𝐲ện số 1 tại + TR𝘂𝐌TR 𝑈YE𝑵.vn +
Ngọc Nữ cảm giác tỉ mỉ khắp đáy hồ lần nữa, xác nhận không có người nào dưới mặt nước bèn trầm mặt xuống, mắng: "Chân Vô Danh, không nghĩ ngươi không chỉ thích mỹ nhân mà còn hứng thú cả với nam nhân. Hay là nói khẩu vị bây giờ của ngươi thay đổi rồi, ưa thích nữ tu có vẻ ngoài giống như nam nhân?"
Nữ tu giống như nam nhân trong lời Ngọc Nữ đương nhiên là nói đến Vương Chiêu rồi. Bà ta không phát hiện tung tích đám người Từ Ngôn, chỉ có thể nghĩ đến Chân Vô Danh đã mang ba người kia đi mất.
Chỉ có cường giả Nguyên Anh đỉnh phong mới có thể mang ba tên tiểu bối Trúc Cơ kia đi khỏi truy tung của Ngọc Nữ mà thôi.
Rõ ràng bà ta đã thấy Chân Vô Danh bỏ rơi ba tên tiểu bối Trúc Cơ kia rồi mà, cho nên lúc này mắt hạnh đã trợn tròn lên, cảm giác như bị Chân Vô Danh đùa một vố.
"Còn quản cả chuyện con sâu cái kiến Trúc Cơ. Chân Vô Danh, khoản sổ sách này chúng ta sẽ từ từ mà tính. Chọc đến Kim Đồng Ngọc Nữ, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận, hừ!"
Ngọc Nữ phất tay, một luồng linh lực như tuyết lở xuất hiện khiến mặt hồ băng cứng nổ tung thành từng mảnh. Rồi bà ta quay người bay lên, biến mất nơi chân trời phía xa.
Dưới đáy hồ, con cua xanh đang vùi mình dưới lớp bùn cát vẫn không nhúc nhích, hai mắt cua nhìn bóng dáng Ngọc Nữ rời đi qua tầng băng dày. Sau đó trong mắt nó chợt lóe lên một tia nhân tính.
"Khoản sổ sách này quả thật sẽ từ từ mà tính. Kim Ngọc phái, Kim Đồng Ngọc Nữ..."
Bản thể Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng trong Thiên Cơ phủ, thần hồn của hắn mượn nhờ thân thể linh thú bám lên người Tiểu Thanh. Cũng có thể nói hiện tại cua xanh này do Từ Ngôn khống chế.
Ngọc Nữ đã biến mất, cua xanh không động đậy, lẳng lặng nằm sấp dưới đáy hồ. Mãi đến một canh giờ, ở một bên khác của hồ băng chợt nổi lên một cơn gió lạnh lẽo.
Gió cuốn tới thổi bay bông tuyết. Sau khi cơn gió đi qua, bóng dáng Ngọc Nữ ẩn nấp đã lâu chợt hiện ra.
Bà ta hồ nghi quét mắt xuống đáy hồ. Kỳ thật Ngọc Nữ chưa từng đi xa, rời đi lúc trước chỉ là giả bộ mà thôi. Nếu quả thật ba tu sĩ Trúc Cơ kia có thể ẩn nấp thoát khỏi ánh mắt cường giả Nguyên Anh thì hẳn cũng đã sớm hiện thân ra rồi.
"Không lẽ đã được Chân Vô Danh cứu đi? Sao lúc trước y còn phân ra hai ngả với ba tên tiểu bối Trúc Cơ này? Chẳng lẽ là định chơi ta một vố?"
Ngọc Nữ không nghĩ ra chân tướng ba tên tu sĩ Trúc Cơ biến mất, chỉ đành cho rằng Chân Vô Danh quá rảnh rỗi mới làm vậy. Đã không tìm thấy bóng dáng ba tên Trúc Cơ, Ngọc Nữ chỉ có thể lần nữa biến mất trong gió. Gió tuyết thổi tan bóng dáng Ngọc Nữ, đồng thời che dậy cả một tia cười lạnh âm trầm nơi khóe miệng bà ta.
Ngọc Nữ xuất hiện lần thứ hai nằm trong dự liệu của Từ Ngôn. Hắn từng thấy trò hồi mã thương này quá nhiều lần rồi.
Băng Ti giải khổng lồ nằm sấp trong hồ băng cả buổi vẫn không thấy Ngọc Nữ xuất hiện nữa, móng cua mới bắt đầu di chuyển, leo ra khỏi hồ băng.
Cua xanh đổi hướng, bò ra xa khỏi hướng Địa Kiếm tông. Với sự cẩn thận của Từ Ngôn, hẳn sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào. Dù cho cua xanh có bị Ngọc Nữ phát hiện, chỉ cần không bò về hướng Địa Kiếm tông thì cũng sẽ không bị đối phương hoài nghi.
Đi lên không bao lâu, không thấy linh thức quét qua nữa, ánh mắt cua xanh trở nên nhẹ nhõm vài phần.
Từ Ngôn ra lệnh cho Tiểu Thanh bò tới một dãy núi phủ đầy tuyết trắng phía xa xa xong thì không khống chế linh thú nữa, tâm thần hắn trở lại, quy về bản thể.
Vương Chiêu và Phí Tài vẫn nằm ở một bên. Lúc này phía sau cổ Vương Chiêu bầm đen còn cổ Phí Tài vặn vẹo như thể bị chặt đứt mất.
"Ra tay có hơi nặng, thứ lỗi."
Từ Ngôn không chút áy náy đứng dậy, hai cổ tay chặt thêm phát nữa, thiếu chút nữa đã đập chết hai người. Có lẽ một hai ngày tới hai người này sẽ còn chưa tỉnh lại được.
Hắn đi thẳng tới phòng bế quan, đẩy cửa vào. Bên trong có một đao một kiếm lơ lửng, bên dưới thân kiếm là một cuộn tranh vẽ.
Từ Ngôn không lấy đao Giao Nha và kiếm Ngư Cốt mà nhấc cuộn tranh vẽ lên, rung tay mở ra. Cuộn tranh phủ kín cả gian phòng, bên trên núi non dày đặc, sông lớn trải rộng, còn có vô số đại thành, biển rộng vô biên.
Sơn Hà đồ hắn đã để lại cho Khâu Hàn Lễ, còn đây là cuộn tranh pháp bảo dài trăm trượng do Họa Thánh hao phí nhiều năm vẽ ra, được Từ Ngôn đặt tên là Họa Lý Giang Sơn.
Cuộn tranh được trải ra, tự quây thành vòng tròn, trôi lơ lửng bên cạnh Từ Ngôn.
"Pháp bảo hạ phẩm. Quả nhiên tương tự như pháp bảo phi hành và pháp bảo thu nạp, cấp bậc không bị rớt xuống."
Từ Ngôn rất vui vẻ. Họa Lý Giang Sơn vẫn là pháp bảo phi hành, tác dụng giống hệt như Sơn Hà đồ, không có lực lượng công thủ mạnh mẽ nhưng lại có cấp bậc vượt xa Sơn Hà đồ.
Họa Lý Giang Sơn không bị rớt cấp bậc xuống pháp khí khiến Từ Ngôn cảm thấy yên tâm trở lại.
Hắn nắm trường đao Giao Nha, cẩn thận so sánh món pháp bảo này với pháp bảo Chân Võ giới một phen, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hạ phẩm đỉnh phong, có lẽ phải kết hợp Giao Nha và Ngư Cốt lại một phen may ra mới đạt được đến pháp bảo thượng phẩm ở Chân Võ giới. Đáng tiếc không thể động dụng Anh hỏa, hiện tại vẫn còn chưa thể luyện hóa được."
Luyện hóa đao Giao Nha cùng kiếm Ngư Cốt thành một kiện mới đạt được trình độ thượng phẩm. Chẳng qua bây giờ còn hắn không có cách nào làm được. Hắn không chỉ bị cấm chế trong Tử Phủ mà còn không cách nào phát ra Anh hỏa, càng không có cách nào nhét pháp bảo vào Tử Phủ được cả.
Thật ra hiện tại hắn chỉ cần một kiện pháp bảo đỉnh phong là đủ. Nhưng lúc này Từ Ngôn không vội thu đao kiếm mà đưa mắt nhìn cuộn tranh vẽ thật lâu.
Bên trong bức vẽ, núi cao, ven hồ, trong đại thành, bãi biển đều chằng chịt họng pháo, đông nghịt một mảng, không chỉ ảnh hưởng tới mỹ quan và ý cảnh của cuộn tranh mà còn mang theo luồng sát khí kinh người.
"Không biết Chân Võ giới có Võ Thần pháo hay không đây..."
Tuy rằng tài liệu luyện chế Võ Thần đạn có hạn nhưng trong trăm năm vơ vét đám Yêu vương, Từ Ngôn vẫn có thể luyện chế ra được vạn viên Võ Thần đạn, thừa sức giết chết Yêu vương cùng Thần Văn thế giới trong bình.
Đổi lại nếu ở Chân Võ giới, vạn viên Võ Thần đạn vẫn đủ sức uy hiếp chí mạng tới Đại yêu và Nguyên Anh Chân Võ giới. Hơn nữa Võ Thần pháo có chỗ tốt là không cần phải thúc giục linh lực, chỉ cần một đạo pháp thuật hỏa diễm cấp bậc thấp nhất cũng có thể dẫn đốt lên được.
Trong lúc Từ Ngôn đang thu nạp pháp bảo của mình trong Thiên Cơ phủ, cua xanh mới bò vào trong dãy núi tuyết, toàn bộ gió tuyết nơi này chợt ngừng lại như thể đã bị người khác khống chế. Từng tràng cười như có như không vang vọng trong dãy núi trống trải, khi thì thanh thúy như tiếng trẻ nhỏ, khi thì âm trầm như của lão phụ!