Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hoangtruc

Thành tâm đối đãi, lại không có thâm thù đại hận, hơn nữa tuổi Từ Ngôn vẫn còn rất trẻ, nên từ khi đến Bàng gia, ngoại trừ Bàng Hồng Nguyệt thì người Bàng gia khác hoàn toàn không có ác ý gì với hắn.

Kẻ thù của Từ Ngôn ở Phong Đô thành, không ở Bàng gia, cho nên đối mặt với nhạc phụ tiện nghi Bàng Vạn Lý nay, Từ Ngôn vẫn luôn bình thản mà đầy chân thành. Như thể hắn vẫn thường đối xử với những người hàng xóm nơi Lâm Sơn trấn. Cho nên Bàng Vạn Lý mới không có cảm giác chán ghét Từ Ngôn.

Bàng Hồng Nguyệt nổi giận rời đi, Bàng Thiếu Thành chạy nạn mất hút, Bàng Thiếu Vĩ cũng chỉ đứng đó cười cười vỗ vỗ bả vai Từ Ngôn rồi cũng bận rộn đi xử lý chuyện của y. Chỉ còn lại Từ Ngôn và Bàng Vạn Lý còn đang đứng trong gian viện này mà thôi.

“Chừng này tuổi mà đã phá được tứ mạch cũng không dễ dàng gì. Nói cho cùng Thái Bảo tà phái cũng là người giang hồ, lại bị cuốn vào tính toán giữa hai nước. Không biết đây là vận may hay là tai họa của ngươi nữa.” Bàng Vạn Lý liếc nhìn Từ Ngôn nói: “An tâm ở lại Bàng gia đi. Cố gắng sớm phá được lục mạch, may ra có thể nhảy khỏi vòng xoáy này.”

Giọng nói của Bàng Vạn Lý rất bình thản, lại mang theo chút tiếc nuối nhàn nhạt. Lão tiếc nuối Từ Ngôn còn rất trẻ tuổi đã trở thành Thái Bảo của tà phái. Nếu là người trong chính phái, có lẽ đã sớm dương danh trong thiên hạ rồi.

Bàng Vạn Lý thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Nguyệt nhi năm nay mười bảy, đã phá vỡ được ngũ mạch. Ngươi ngang tuổi với nó, tu vi lại không bằng. Nha đầu kia rất cố chấp, nếu nó có tìm ngươi luận bàn võ công, cố đừng để nó làm bị thương là được rồi. Nghiệt duyên thì cũng tính là duyên, nói tới nói lui cũng nên quý trọng.”

Nghe câu nói ‘nghiệt duyên cũng là duyên’, lòng Từ Ngôn khẽ run rẩy. Bởi vì sư phụ hắn cũng từng nói mấy lời như vậy.

“Ta với Hồng Nguyệt bằng tuổi, năm nay mười bảy cả.” Từ Ngôn khẽ cười nói: "Ta cũng đã phá vỡ ngũ mạch, ta không sợ nàng."



Trong mắt Bàng Vạn Lý xuất hiện vẻ kinh ngạc, không nghĩ mình chỉ tùy ý dặn dò một chút, lại nhận được lời thật lòng từ đối phương. Phải biết rằng, với khả năng tìm hiểu tin tức của Bàng gia, trước khi Từ Ngôn tới Đại Phổ thì tu vi tất cả mười tám Thái Bảo thế nào Bàng Vạn Lý rõ ràng hết cả đấy.

"Ngươi cũng đã phá vỡ ngũ mạch!"

Lúc này Bàng Vạn Lý rất kinh ngạc. Lão thừa hiểu nữ nhi của mình có thiên phú đến bậc nào. Mười bảy tuổi đã là Tiên Thiên ngũ mạch, tương lai tất nhiên có cảnh giới tông sư. Loại thiên phú này không thể tính là một bó to được, chỉ sợ trong cả nước cũng không tìm thấy người thứ hai. Không nghĩ tới thiên phú nữ nhi mình thuộc hàng dị bẩm, cô gia kia cũng là thiên phú bất phàm.

"Đúng vậy a, cho nên ta không sợ nàng." Từ Ngôn cười hắc hắc, chắp tay cáo từ.

Chính mình đã tỏ rõ thẳng thắn, Từ Ngôn không trông mong Bàng gia tín nhiệm mình. Hắn chỉ cầu thanh tịnh là đủ rồi.

Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn vừa vặn nhìn thấy ba tên người hầu đang chuyển đồ vào trong gian viện. Chính là ba người Mập Cửu, Thanh Vũ và Ô bà bà.

Đứng phía sau vỗ vỗ lấy đầu mập mạp của Mập Cửu, Từ Ngôn đột ngột hỏi: “Các ngươi cũng định ở đây sao?”

Mập Cửu giật mình, quay lại nhìn thấy Từ Ngôn bèn cười hì hì đáp: “Hầu gia, ta nào dám ở hậu trạch a. Ta giúp Thanh Vũ cô nương và Ô bà bà chuyển hành lý thôi. Ta ở phòng bếp của Bàng phủ nha, ha ha.”

Khuê các của đại tiểu thư, ngoại trừ cô gia tất nhiên sẽ không có nam nhân nào được phép xuất hiện.

Từ Ngôn rất muốn tống hai người Thanh Vũ và Ô bà bà tránh thật xa hắn, nhưng như vậy sẽ khiến đối phương sinh nghi. Hơn nữa nha hoàn Minh Châu kia còn đang rất nhiệt tình giúp đỡ Thanh Vũ thu xếp chỗ ở ngay cạnh phòng nàng ta. Nhìn bộ dạng cười nói của hai người còn có vẻ rất thân thiết.

Người hầu của cô gia, còn là nữ tì, Minh Châu tất nhiên muốn chuyển đến gần chỗ mình rồi.

Từ Ngôn có chút tiếc nuối là Bàng Hồng Nguyệt không ở đây. Nếu nữ nhân xảo trá kia ở đây, có lẽ thay hắn đuổi hai người này đi cũng không chừng.



"Ô bà bà." Từ Ngôn gọi lão phụ lại, nói: "Tuổi tác bà bà lớn rồi, ở đây không thích hợp lắm. Không nói tay chân không nhanh nhẹn bằng những nha hoàn kia, mắt mũi lại kèm nhèm, nếu cả ngày để Hồng Nguyệt nhìn thấy bà luống cuống thế này sẽ mất hứng đấy. Thanh Vũ ở lại, còn bà thì ta sẽ kêu Bàng gia sắp xếp chỗ ở riêng.”

Đẩy được người nào hay người nấy! Từ Ngôn nói xong, kêu một tên hạ nhân Bàng phủ đến đưa Ô bà bà đến chỗ ở của nô bộc trong Bàng phủ.

“Lão thân đã biết, hết thảy đều theo an bài của Hầu gia!” Ô bà bà khom người thi lễ, theo hạ nhân Bàng phủ đã đi ra sân nhỏ, thần sắc bình tĩnh không chút khác lạ.

“Thanh Vũ tỷ tỷ, thấy bộ chăn đệm thêu hoa này thế nào? Năm ngoái tiểu thư thưởng cho ta đấy, nhưng ta lại không nỡ đắp, tặng cho Thanh Vũ tỷ tỷ á.”

Bóng dáng nho nhỏ của Minh Châu bận rộn nơi phòng khách, Thanh Vũ vẫn cứ mím môi mỉm cười đầy thanh nhã. Ai nhìn thấy nàng ta như vậy cũng không cảm thấy chán ghét được, trái lại còn cảm thấy nữ tì lại có tính tình nhu hòa như vậy vô cùng thích hợp hầu hạ chủ nhân.

“Nếu Thái Bảo không thích, Thanh Vũ có thể chuyển ra ngoài ở. Có điều thế thì chuyện ăn mặc, đi lại của Thái Bảo đành phiền Minh Châu muội muội rồi.” Thanh Vũ nhìn thấy Từ Ngôn đi về phía mình bèn cúi đầu khẽ nói. Nàng nhìn thấy Ô bà bà bị đuổi đi vì Thái Bảo muốn thanh tĩnh, nên đành mở lời nói trước.

Từ Ngôn thầm vui sướng, đang lo không tìm ra cớ nào để đẩy người ta đi cho tốt. Thế nhưng hắn còn chưa kịp đồng ý, bên ngoài cửa đã vang lên một giọng nói của nữ tử.

“Ngươi là nha hoàn của hắn?" Bóng dáng Bàng Hồng Nguyệt chợt xuất hiện ngay cửa ra vào. Vừa vặn nghe thấy Thanh Vũ buồn bã nói, lại nhìn thấy Thanh Vũ khẽ gật đầu, nàng không thèm nhìn Từ Ngôn một cái mà nói: “Vậy thì ở đây đi. Cũng đỡ mất công tìm người khác lo lắng chuyện y phục của Thái Bảo nhà các ngươi.”

Bàng Hồng Nguyệt nói một câu, Thanh Vũ có muốn cũng không đi nổi nữa, đồng thời cũng khiến Từ Ngôn tức giận. Lòng hắn tự nhủ sớm biết nàng ta là yêu tinh hại người, nhưng cũng không thể đẩy người khác vào đường chết thế này được nha. Rõ ràng đây là một còn sói đói giả làm bé thỏ trắng, ta đang muốn đuổi đi, ngươi không nên dẫn vào nhà chứ!

Đúng thật là hồng nhan họa thủy, là nước độc, nước tẩy rửa đó nha…

"Thanh Vũ tạ ơn tiểu thư” Thanh Vũ vui vẻ làm một cái lễ vạn phúc, môi mỏng cắn khẽ, bộ dáng vui mừng không biết phải làm sao.

“Được rồi.” Bàng Hồng Nguyệt bước chân ra khỏi cửa, tay chỉ vào gian phòng đầu tiên của dãy phòng khách nói: “Không ai được vào căn phòng đầu tiên, hai người nhớ kỹ lấy cho ta. Nếu không gặp phải nguy hiểm, đừng trách ta không cảnh báo trước!”



Hai người tất nhiên là nói Từ Ngôn và Thanh Vũ.

Một tiếng loảng xoảng, đại môn đóng lại, Từ Ngôn đành bất đắc dĩ nhếch miệng. Trong lòng hắn thầm nhủ, ngươi muốn lưu lại họa, mai sau xuất hiện nguy hiểm cũng đừng trách ta.

“Hầu gia, trong phòng kia có thứ gì mà không cho đi vào vậy? Chẳng lẽ nuôi chó dữ?” Mập Cửu thấy nữ chủ nhân đã đi vào phòng bèn tiến sát cạnh Từ Ngôn hỏi nhỏ, chốc lát lại lườm lườm nhìn sang gian phòng đầu tiên của dãy phòng khách.

“Đúng là chó dữ, còn là vài con nữa. Hôm qua thiếu chút đã cắn ta rồi.” Từ Ngôn tức giận nói.

“Hầu gia chớ sợ, chuyện mổ heo thịt chó nhỏ nhặt này là sở trường của đầu bếp chúng ta. Hắc hắc hắc. Có cần tiểu nhân làm thịt tạm một con trước không?”

Nhìn bộ dạng kích động của Mập Cửu, Từ Ngôn có bỗng rất muốn một cước đá bay thùng cơm này đi.

“Được! Lúc nào ta muốn ăn thịt chó sẽ bảo ngươi đi làm thịt.” Từ Ngôn tức giận mắng một câu, rồi thở phì phì đi về gian nhà chính. Hắn đẩy cửa đại môn ra, bước chân lại không nhúc nhích.

Sau khi đứng ngoài cửa quét mắt một vòng, xác định không có cạm bẫy mai phục, Từ Ngôn mới nhanh chóng bước vào.

Nếu đã xong ngày tân hôn, hắn cũng nên tâm tình với nương tử một phen. Ít nhất, hắn cũng phải quyết định xong chỗ ngủ của mình trước đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK