Diệt thế dễ, cứu thế khó.
Từ Ngôn chỉ tìm mấy tên Đại yêu kia trả thù, thuận tay cứu chút ít phàm nhân mà thôi. Hắn không nhận chuyện mình có công lớn cứu thế kia.
Bách yêu yến mới vừa bắt đầu, hạo kiếp Thiên Hà sau đó còn chưa tiến đến. Một Hư Đan như hắn cứu thế làm sao?
Chỉ sợ bỏ cả tính mạng cũng chỉ là một bọt nước trong biển rộng mà thôi.
Rời khỏi thành Ngũ Địa, hắn mệt mỏi lê thân tìm một nơi không người, lấy Thiên Cơ phủ ra rồi bế quan không ra, khôi phục thương thế.
Đánh chết Thương Mộc không tính quá mất công, thế nhưng Vô Trí xuất hiện mới là chí mạng. Thật ra bị cắn trả sau khi vận dụng mắt trái vừa rồi suýt nữa đã khiến thần hồn Từ Ngôn bị trọng thương.
Cái loại thống khổ đến từ sâu trong linh hồn này khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Cảnh giới bản thân tăng lên khiến quái vật bên trong mắt trái càng thêm đáng sợ. Từ Ngôn không biết bao giờ thì con quái vật kia sẽ nhảy ra ngoài nhưng hắn có thể đoán được, một khi quái vật xuất hiện thì e rằng đó sẽ là một lần kiếp nạn lớn nhất của hắn.
Vô Trí xuất hiện biểu thị cho sát cơ đến từ Tuyết Sơn, đáng tiếc lúc ấy Từ Ngôn bị mắt trái cắn trả trọng thương, không còn sức lực giam cầm hồn phách của đối phương lại, không cách nào tra ra thêm được chút manh mối nào từ hồn phách của Vô Trí được cả. Điểm này khiến Từ Ngôn tiếc hận không thôi.
Kim Đan ảm đạm dần phát sáng trở lại, thương thế trên người cũng đã chuyển biến tốt đẹp. Dưới phụ trợ của vô số Linh đan, thương thế của hắn rốt cuộc cũng được khôi phục lại.
Một lần dưỡng thương này hao tốn trọn vẹn nửa tháng.
Hắn đột nhiên mở mắt, uy áp mạnh mẽ bao trùm cả tòa phủ đệ. Sau khi khôi phục, Từ Ngôn bèn bắt lấy Hổ hồn Thương Mộc ra, dùng Thiên Quỷ thất biến luyện hóa thành luyện hồn.
Hồn phách Đại yêu có uy lực không thể khinh thường, nếu không có pháp bảo Thiên Cơ phủ này trấn áp, yêu hồn Thương Mộc rất có khả năng thừa dịp thương thế Từ Ngôn chưa khôi phục hẳn mà bỏ trốn đi mất.
Một khi đã thành luyện hồn, thần trí Thương Mộc xem như đã hoàn toàn bị xóa đi, vài trí nhớ còn sót lại lúc sống có thể giúp hắn biết thêm một vài chuyện cơ mật.
Thông qua tra hỏi luyện hồn, Từ Ngôn đã biết được thời gian Bách yêu yến chính thức bắt đầu, cũng chính là thời gian trăm yêu qua sông Thông Thiên hà.
"Một năm sau..."
Lẩm bẩm lấy thời gian trường hạo kiếp này bắt đầu, giọng nói của Từ Ngôn có chút vô lực.
Hắn không sợ trăm yêu, dù có gặp phải Yêu vương thì cùng lắm hắn liều mạng thúc dục mắt trái đồng quy vu tận là được. Thế nhưng hạo kiếp Thiên Hà tới sau Bách yêu yến mới chính là kiếp nạn mà hắn không nhìn thấy được chút ít hi vọng nào cả.
Đến Yêu vương như Phong bà bà còn không thể ngăn cản, rốt cuộc trong hạo kiếp này có thứ gì tồn tại đây?
Quái vật bên trong Thiên Hà vịnh...
Hàng mày thanh tú chậm rãi cau lại. Hắn bắt đầu nhớ lại tình cảnh lúc bị vây khốn bên trong Thiên Hà vịnh.
Ban đầu ở trong lòng sông uốn lượn, quả thật hắn có nhìn thấy một cái miệng lớn như động sâu. Có điều sau khi tiến vào bí cảnh, cái miệng rộng đó không xuất hiện qua. Hôm nay nghĩ lại, có lẽ nước lụt Thiên Hà tràn lan không phải căn nguyên của hạo kiếp. Mà thứ được gọi là hạo kiếp, hẳn phải là quái vật từ trong Thiên Hà vịnh bò ra.
Quái vật có thể hủy diệt cả một châu lục...
Phù!!!
Hắn thở dài một hơi, tản đi hết áp lực trong lòng. Tâm niệm hắn vừa động, xác hổ Thương Mộc xuất hiện ở trước mặt.
Mặc kệ hạo kiếp Thiên Hà đến đến tột cùng là cái gì, trước hết cứ phải giải quyết tai ương trăm yêu đã. Dù sau đó lũ lụt tràn vào, phàm nhân cũng sẽ chết đi thì vận mệnh của nhân tộc cũng sẽ đỡ thê thảm hơn trở thành huyết thực cho trăm yêu rồi.
Từ Ngôn là nhân tộc, cho nên hắn không muốn nhìn thấy cảnh đồng tộc mình cứ thế diệt vong. Dù là hành động vô dụng nhưng hắn vẫn muốn gắng sức một lần.
Gắng sức tru sát trăm yêu!
Phù!
Đan hỏa mãnh liệt bùng lên, toàn bộ xác hổ, kể cả huyết nhục đều bị đốt sạch. Một bộ cốt hổ không đuôi xuất hiện trước mắt hắn.
Không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng Từ Ngôn đã có thêm một phần hào hùng hiệp nghĩa. Kiện pháp bảo thứ hai được luyện chế này đại biểu cho việc hắn sắp vận dụng toàn lực đi làm loạn Thiên Bắc!
Là từ vị tướng quân chết trận trên thành Linh Thủy năm đó?
Hay là từ bóng dáng phóng khoáng của Sở Bạch Bào đang cuồng tiếu?
Là Trảm Yêu Minh bất khuất mà liều chết chiến đấu, hay là Dương Đại Vũ quật cường đối mặt với cường giả không chịu thua...
Tiểu đạo sĩ đến từ Thừa Vân quan, người thiếu niên lấy mục tiêu cả đời được như heo. Rồi Quỷ Diện cổ quái tâm không thiện niệm dần dần lớn lên, càng trải nghiệm nhiều, càng thêm trưởng thành, dần dần đã trở thành một người sống một cuộc sống đầy sinh động. Dường như trong tối tăm kia có một tia không trọn vẹn theo những điều dạy bảo của lão đạo sĩ, theo tấm chân tình của Bàng Hồng Nguyệt, còn có cả nhân thế muôn màu này tôi luyện mà được chậm rãi bù đắp.
Phù...
Đan hỏa không dứt không ngừng. Sau mấy ngày liền tế luyện, hổ cốt cực lớn đã bị luyện hóa thành một thanh đao bằng xương nhỏ dài, toàn thân trắng bệch, lưỡi đao cùn nhìn như không có gì sắc bén. Thế nhưng một khi khởi động, uy áp của pháp bảo và khí tức Đại yêu trên đó lại không thua gì Giao Nha!
"Chưa đủ sắc bén..."
Từ Ngôn lắc đầu, dùng Giao Nha phí sức cắt đứt một mảnh di cốt Đại yêu xuống. Mất hơn nửa tháng nữa, hắn mới luyện chế được mảnh hài cốt Đại yêu này vào trong đao xương.
Lúc Thiên Cơ phủ nổi lên một tiếng đao ngâm lạnh thấu xương, khí tức hơi thở sắc bén lập tức bao phủ cả tòa phủ đệ, hậu hoa viên cũng nổi lên một tràng âm thanh sàn sạt. Đám cua nhỏ lấy đơn vị là vạn mà đếm đồng loạt giơ cao càng lên, như thể đang che chắn lấy cỗ ánh đao vô hình lại.
Nhìn qua thanh đao xương lơ lửng trước mặt, Từ Ngôn thoả mãn gật đầu nói: "Giao Nha, Hổ Cốt. Thanh đao này gọi là Hổ Cốt vậy."
Nụ cười ngây ngô nhiều năm chưa từng xuất hiện nay lại ngưng tụ trên khóe miệng. Nhìn thanh trường đao Hổ Cốt được luyện chế từ xương cốt Đại yêu Thương Mộc, Từ Ngôn như thấy được thêm rất nhiều đao kiếm nữa.
Thiên Bắc có rất nhiều Đại yêu, nếu nói một con Đại yêu luyện chế được một kiện pháp bảo...thì chẳng phải đây là tiền tài hay sao!
Sau Thiên Cơ phủ, Liệt Phong giáp và Giao Nha, Từ Ngôn đã có thêm kiện pháp bảo thứ tư. Thế nhưng cảnh giới của hắn trong mắt người khác vẫn chỉ là Hư Đan như cũ.
Đừng nói Hư Đan không cách nào dùng được dùng pháp bảo, dù cho thợ rèn và Phí lão mới đạt tới Nguyên Anh cũng chỉ có thể thúc giục được vẻn vẹn một kiện pháp bảo đối địch. Nguyên nhân là pháp bảo rất khó luyện chế, cần có tài liệu quá mức trân quý, thứ nữa là Linh lực chưa đủ, không cách nào khống chế quá nhiều pháp bảo.
Linh lực hắn khẽ động, Giao Nha và Hổ Cốt đồng thời được tế ra.
Hai kiện dị bảo gào thét ở giữa không trung, kéo lê ra hai luồng kiếm khí kinh người, sau đó nhanh như chớp vòng ngược trở về lơ lửng hai bên người Từ Ngôn.
Cảm nhận mức độ hao phí Linh lực khi cùng lúc xuất ra hai kiện pháp bảo một phen, Từ Ngôn khẽ gật đầu.
Thúc giục pháp bảo mức độ này, hắn vẫn có thể chịu đựng tiêu hao được.
Một hồi rặc giòn vang, hai nắm tay hắn siết chặt lại rồi chậm rãi buông ra. Sau đó hắn lại nắm chặt tay, đập mạnh vào nhau vang lên một tiếng trầm đục.
Có được tu vi Kim Đan hậu kỳ, bản thể Từ Ngôn lại được cường hóa thêm lần nữa. Lúc này hắn đã có lực đạo trên ngàn cân, chủ yếu là nhờ thành quả của vô số Linh đan và hai con Bích Anh Loa mà ra. So với các tu sĩ Nguyên Anh, nhục thân như vậy có thể nói là đáng sợ, tay không tấc sắt đã có thể cùng Yêu linh đánh giết.
Có điều lực lượng ngàn cân trước mặt Yêu tộc cũng không tính là sức lực to lớn gì. Đại yêu có được lực lượng lớn mạnh đến vạn quân, dù cho Yêu linh không có sở trường về lực lượng cũng đã có lực đạo không dưới ngàn cân rồi. Cho nên lực lượng của Từ Ngôn trong mắt Nhân tộc xem như kinh người nhưng đặt ở Thiên Bắc lại không đáng kể chút nào.
"Bích Anh Loa..."
Nhớ tới chuyện Thanh Bì đã từng lấy Bích Anh Loa trao đổi với mai rùa Đại yêu của Kim Tình, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.
Bích Anh Loa cực kì hiếm có, chẳng qua có lẽ Quỷ Nhãn tông có thể có được một ít.
"Quỷ Nhãn. Lão bằng hữu Thương Mộc của ngươi đã chết. Kế tiếp, cũng nên đến phiên ngươi..."
Tiếng nói nhỏ u ám mang theo vô tận sát ý vang lên trong phủ đệ trống rỗng.