Biên: Spring_bird
Năm tháng vội vàng, ngoài động phủ cỏ hoang xanh rồi lại khô, chớp mắt lại một năm trôi qua.
Rèn luyện Ma La động đã kết thúc từ hai năm trước. Lần rèn luyện này, hai phái chính tà đều đại thương Nguyên Khí, chỉ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Giới tu hành Thiên Nam nhìn như an ổn trở lại.
Tu hành giới an ổn, không có nghĩa là nhân gian không hề lay động.
Ngoại trừ Tề Quốc và Phổ quốc, Thiên Nam mười sáu nước dần dần đều in vết gót sắt của Man tộc đến từ Tuyết Sơn. Chúng còn đang phát khởi thế công hung mãnh đánh hạ những quốc gia còn lại.
Thiên Nam này không chỉ có chiến loạn.
Rung chuyển ở giới phàm tục không khiến giới tu hành để tâm tới. Không rõ tông chủ chính tà có ý gì, những thỉnh thoảng lại có cường giả Nguyên Anh ngẫu nhiên rời khỏi tông môn đi ra hải ngoại, không rõ là bận rộn chuyện gì.
"Hai năm rồi, chỉ sợ hai người kia đã chết tại Thiên Hà vịnh."
Tại một đỉnh núi cao vô danh, hai bóng người một béo một gầy đang nhìn về sông lớn trào lên phương xa, bàn về chủ đề liên quan đến toàn bộ giới tu hành Thiên Nam. Sau lưng hai người là một ngôi mộ mới được dựng nên.
"Tiếc thật, tiểu tử kia mệnh cứng như thế, có khi nào đi tới cửa ra Thiên Bắc không?"
"Những người tiến vào Thiên Hà vịnh từ phía nam chưa từng đi ra mặt Bắc qua. Đừng suy nghĩ nữa, chết sống có số, đây là kiếp nạn của hắn."
"Không gặp phải chúng ta thì sẽ không có kiếp nạn lần này rồi. Cảm giác như mắc nợ hắn vài phần."
"Phần mộ đã dựng nên, cũng coi như chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nên suy nghĩ tới bước tiếp theo rồi, không bao lâu nữa hạo kiếp lại tràn về."
"Tìm kiếm hòn đảo Hải ngoại đến đâu rồi? Có thể hải lý không an toàn, nhưng ít nhất cũng phải tìm được hòn đảo đủ lớn."
"Một hòn đảo mà được? Hai tông cộng lại bao nhiêu người đây? Còn phải mang đi một ít phàm nhân, ít nhất phải hai hòn đảo mới được a."
"Thiên Nam quá lớn, phàm trần quá nhiều người. Thân là cảnh giới Thần Văn còn không cứu được những người phàm tục này. Cường giả? Ha ha, trước mặt lực lượng mạnh mẽ, những cường giả như chúng ta chỉ xứng làm trò hề mà thôi."
Không lời đối thoại lại, một tiếng tự giễu rơi vào trầm mặc. Mãi hồi lâu sau, bóng người cao gầy mới quay người lại, vỗ vỗ mộ bia mới lập.
"Quen biết một cuộc, Ngôn ca nhi, ta cũng coi như tận lực. Ngươi không ra được, ta không vào được. Đã không có cách nào nhặt xác giúp ngươi, chỉ có thể lập phần mộ này cho ngươi..."
Tiếng nói nhỏ quanh quẩn trong gió, bóng ngươi trên đỉnh núi biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một ngôi mộ mới lẻ loi trơ trọi.
Mây đen cuồn cuộn nhanh chóng trút xuống một cơn mưa to, nước mưa cọ rửa sạch sẽ tấm bia mộ. Bốn chữ trên tấm bia càng lộ rõ ràng, bia mộ Từ Ngôn!
...
"Khốn kiếp a khốn kiếp, lần này bản hầu sẽ hốt đủ, con rùa già Vương Bát Chỉ ngươi!"
Ở trong động phủ, nơi núi hoang Thiên Bắc.
Từ Ngôn vừa mắng Vương Bát Chỉ, vừa ngoan lệ hầm canh con rùa già. Hắn đang gắp lấy quả trứng rùa, ngoạm từng miếng, nhai ngấu nghiên, ăn liên tục, tiếng mắng không ngừng.
Chỉ cần những thứ gì liên quan tới Vương Bát thì đều khơi lên lửa giận trong hắn. Năm ngoái là con rùa cạn lớn, đám rêu trên mai rùa do đám cua nhỏ xử lý, còn thịt rùa thì chui cả trong bụng Từ Ngôn hắn. Con rùa cạn này đến Từ Ngôn cũng không nhớ là con thứ mấy nữa. Cua xanh nhỏ chỉ ăn rêu vàng trên mai rùa, không ăn thịt rùa, cho nên Từ Ngôn đại phát thiện tâm hầm cách thủy đám rùa.
Ăn no rồi, Từ Ngôn lại cầm lấy thẻ tre quan sát.
Thẻ tre do Khâu Hàn Lễ lưu lại, ngoại trừ kinh nghiệm suốt đời luyện khí của vị lão giả kia còn có phương pháp luyện chế Võ Thần đạn nữa.
Mạn đàm về kinh nghiệm luyện khí trên dưới một trăm năm mới thật sự là bảo vật. Thật ra, thứ đó đối với tu sĩ mới tiến cấp Hư Đan cảnh như Từ Ngôn lại càng khó có được. Cho nên trong hai năm qua, ngoại trừ tu luyện thì Từ Ngôn cũng chỉ luôn học tập lấy kinh nghiệm luyện khí của Khâu Hàn Lễ, về phần kinh nghiệm Từ Trạch kia thì lại không đáng kể cho lắm.
"Pháp bảo..."
Sau một lúc lâu, Từ Ngôn thu hồi thẻ tre, trầm ngâm không nói.
Càng hiểu rõ về luyện khí, sẽ càng hướng tới loại dị bảo uy lực cực lớn là pháp bảo kia. Bởi dù là pháp khí cực phẩm thì cũng không cách nào không chịu nổi một kích của một pháp bảo bình thường được cả.
Nếu không có Đan hỏa trong kim đan mạnh mẽ, kỳ thật Từ Ngôn cũng sẽ không nghĩ đến chuyện luyện chế ra pháp bảo.
Là do kim đan hắn đặc thù nên mới nghĩ đến chuyện luyện chế pháp bảo này.
Tâm thần khẽ động, bảo giáp trên người hắn phát ra hào quang ảm đạm. Một mặt nạ nhanh chóng che đậy kỹ khuôn mặt thanh tú kia lại.
"Thanh Phong giáp có thể tiến lên thêm một bước, trở thành pháp bảo chính thức hay không?"
Sau khi đeo mặt nạ quỷ vào, Từ Ngôn thì thào tự nói. Còn về Thanh Phong giáp, thì sau khi dung hợp Thiên Phong giáp và dải gấm đỏ, hắn đặt trên bảo giáp này là như vậy.
Hắn không chỉ có Đan hỏa rất mạnh mà còn có linh khí vượt xa đồng giai. Như vậy tính ra vô cùng có khả năng thúc giục được pháp bảo chính thức, chẳng qua điều kiện tiên quyết là luyện chế ra được một kiện.
Thu hồi Thanh Phong giáp, thần sắc Từ Ngôn trở nên ngưng trọng lên, khoanh chân ngồi xuống nội thị Tử Phủ.
Trong cảm giác của tinh thần, Kim Đan bên trong Tử Phủ lớn hơn hai năm trước một phần, càng thêm chói mắt hơn. Đan hỏa mãnh liệt trong Kim Đan cũng mơ hồ lộ ra.
Qua hồi lâu, Từ Ngôn mới mở hai mắt ra, hàng mày cau chặt.
Tâm hắn đã nảy sinh ý định, cho nên muốn xuất quan.
Đầu tiên là tìm kiếm chút ít tài liệu luyện khí trân quý để thử nghiệm luyện chế pháp bảo hộ thân, chính yếu nhất nữa là là hắn phát giác được kim đan của mình xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ.
Hai năm bế quan, Từ Ngôn thường xuyên dùng Kim Đan đi vào không gian mắt trái hấp thụ linh khí khổng lồ. Không chỉ có Kim Đan hắn hấp thụ, mà quái vật chỗ sâu kia cũng đang thu nạp linh khí, cho nên trong mắt đã không còn thừa bao nhiêu linh khí cả. Nếu hắn cứ tiếp tục tu luyện nữa, chỉ có thể hao phí linh thạch. Tu vi tăng trưởng đến hiện này, Đan hỏa trong kim đan cũng đã trong suốt mơ hồ lộ ra khỏi kim đan rồi.
Phát hiện Đan hỏa sắp lộ ra khỏi Kim Đan, Từ Ngôn vô cùng kinh ngạc.
Đan hỏa chỉ có thể ở trong Hư Đan, uẩn dưỡng Hư Đan. Đây là thường thức ở giới tu hành, chưa từng nghe nói Đan hỏa lộ ra khỏi Hư Đan bao giờ.
Cảm giác được bản thân càng lúc càng quái dị, tâm thần Từ Ngôn càng thêm không yên, vì vậy mới quyết định xuất quan.
Mắt nhìn động phủ mình cư trú hai năm dài đằng đẵng, hắn đứng dậy đẩy cửa một gian phòng lớn khác.
Sa sa sa, sa sa sa.
Cửa vừa mở, lập tức truyền đến vô số tiếng chân cua bò trên nên đất, cua xanh nhỏ đầy phòng khiến da đầu người phải run lên. Mỗi con lúc này đều đã lớn cỡ nắm tay, nhìn thấy có người tiến đến lập tức giơ càng cua lên thị uy, nhưng không dám vượt qua một con cua xanh to cỡ cái bát đứng đầu tiên trong đám.
Con cua xanh nhỏ được nở ra đầu tiên tất nhiên nhận được chủ nhân chiếu cố, được nuôi to nhất trong đám. Trong thế giới cua, kẻ nào to nhất kẻ đó định đoạt. Cho nên nắm được một con cua xanh lớn nhất, Từ Ngôn đã có thể khống chế vạn con cua khác. Nếu có con nào dám không nghe lời, tất sẽ phải chui vào bụng hắn lập tức.
Túi linh thú rơi xuống, cua xanh cầm đầu lập tức vung vẩy càng cua, chỉ huy đại quân cua sau lưng. Không bao lâu, hơn vạn con cua tất cả đều bò cả đi vào, nhất thời túi linh thú trở nên căng đầy.
Cua xanh lớn nhất đưa càng kẹp lấy túi linh thú, bò lên trên đầu vai chủ nhân, trừng mắt nhỏ đầy vẻ diễu võ dương oai.
"May mà ngươi không phải Vương bát, không thôi đã sớm bị hầm rồi."
Nhận lấy túi linh thú, Từ Ngôn cười mắng một câu, quay người đi ra khỏi động phủ. Trước khi đi còn lưu tâm phá hủy lòng núi này không còn gì cả.
"Thành Ngũ địa, đấu giá hội ngũ thành mới có thể tìm được vài thứ tốt, đi xem một chút cũng được, thuận tiện tìm vài túi linh thú thượng phẩm. Đám cua này nuôi thêm một thời gian nữa sẽ không nhét hết vào được rồi."
Từ Ngôn tự nói một tiếng, Sơn Hà đồ đón gió dựng lên, bay về phía xa xa.