Biên: Spring_bird
Gần thành Dương Đông xuất hiện khí tức Đại yêu, cho nên Bàng Hồng Nguyệt mang theo trọng trách đến đây để xác nhận tung tích Đại yêu.
Mệnh lệnh này đến từ Đường chủ Tự Linh đường, trưởng lão Hư Đan căn bản không cách nào từ chối được. Hơn nữa, Bách yêu yến sắp bắt đầu, hạo kiếp Thiên Hà sắp buông xuống, tình trạng nguy cấp thế này bắt buộc trưởng lão Hư Đan phải dốc toàn lực.
Bàng Hồng Nguyệt tới thành Dương Đông, ở ngoài thành tìm kiếm suốt hai ngày trời, cẩn thận không có nửa phần lơ là.
Dù sao Đại yêu có thể ngang ngửa với Nguyên Anh, nếu có thể xác nhận được manh mối thì nàng cũng không cần phải ra tay, chỉ cần lập tức báo về tông môn, sẽ có cường giả Nguyên Anh đích thân tới.
Hai ngày trời vẫn không tìm ra manh mối.
Đừng nói Đại yêu mà đến tung tích Yêu linh cũng không có.
Bàng Hồng Nguyệt mang theo một phần nghi hoặc tiến vào trong thành. Nữ tử rảo bước nơi đầu đường, đôi mi thanh tú cau lại, trầm ngâm suy nghĩ phần tin tức này có chính xác hay không.
Bôn ba rèn luyện nhiều năm, lịch duyệt của Bàng Hồng Nguyệt càng thâm hậu. Nàng biết rõ không thể gấp gáp, chỉ có thể cẩn thận làm việc mới hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm lần này.
Trên phố người đến người đi, định bụng nhờ giới phàm tục náo nhiệt xua tan vài phần phiền muộn trong lòng, Bàng Hồng Nguyệt mới cố tình nhìn về vài đứa trẻ nhỏ bên đường.
Trẻ con ngây thơ, tâm linh tinh khiết nhất. Nhìn đám trẻ thơ vui vẻ chơi đùa, khóe miệng Bàng Hồng Nguyệt dần dần nhếch lên tia cười yếu ớt.
Nhớ tới phu quân của mình, dáng tươi cười của nàng chợt trở nên đắng chát.
Phân ly hơn hai mươi năm, Bàng Hồng Nguyệt đã từng nghĩ có lẽ nào Từ Ngôn đã không còn ở nhân gian này nữa chăng? Thế nhưng một khi ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu sẽ lập tức bị nàng cắt đứt.
"Phu quân sẽ không chết."
Than nhẹ lấy một câu chỉ một mình mình nghe được, nữ tử cất bước mà đi. Bờ vai thon gầy nhìn qua khiến người ta phải thương tiếc.
Nàng gánh vác quá nhiều rồi.
Không chỉ có phu quân sinh tử không rõ, đến phụ thân cũng không có chút tin tức. Những năm gần đây hầu như Bàng Hồng Nguyệt không dám nhắm mắt. Bởi chỉ cần nhắm hai mắt lại, nàng lại nhìn thấy bóng dáng phụ thân gầy như que củi tựa như sắp chết, còn nhìn thấy phu quân một thân đầy máu, mặt mày biến thành một gương mặt quỷ.
Phù!
Nữ tử thở dài một hơi buồn phiền, chấn chỉnh tinh thần lại. Chỉ cần Bàng Hồng Nguyệt nàng còn chưa chết, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được người thân mình!
Bàng Hồng Nguyệt mang theo kiên nghị vượt bậc bước đi trên đường. Có lẽ vận mệnh vô thường, trong lúc nàng đau khổ tìm thân nhân nhiều năm mà không gặp, thì nàng lại đụng mặt với một người thân đáng ra không nên xuất hiện trước mắt mình.
Vừa rẽ bước qua một con phố khác, Bàng Hồng Nguyệt tùy ý đưa mắt nhìn qua. Trong đám người, chợt có một nữ tử mặc áo vải đi tới.
Đó là một phu nhân trẻ, tuổi tầm hơn ba mươi, khuôn mặt mỹ lệ, khí chất cao quý tựa như phu nhân nhà giàu có nào đó. Chẳng qua ăn mặc có chút bần hàn nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Nàng chỉ tùy ý liếc qua, cả người như bị điện giật!
Trí nhớ lúc nhỏ như đang ầm ầm kéo đến. Đó là gương mặt ôn nhu mà cả đời này nàng không quên được. Bởi vì đó là gương mặt của mẫu thân nàng, giống hệt với hơn ba mươi năm trước, không chút khác lạ nào.
Miệng nàng khẽ nhếch, hai mắt sáng ngời chuyển động mang theo vẻ không thể tin được. Vừa lúc này, tiều phu mập mạp trong quán trà bên đường cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Người mập mạp, là để che đậy kỹ lưỡi dao giết người sắc bén. Hứa Hậu đã chuẩn bị đến mười tám chuôi phi kiếm trong người!
Coi như là mười tám kiếm này không thể giết được kẻ thù, vậy thì bạo nổ chúng vậy.
Khoảng cách càng ngày càng gần, từ trăm trượng, đến năm mươi trượng, rồi đến ba mươi trượng.
Bước chân Hứa Hậu trở nên dồn dập, ánh mắt rủ xuống càng thêm dữ tợn.
"Tới gần nữa, chỉ cần tới gần thêm một chút, gần thêm một chút."
Không biết Bàng Hồng Nguyệt bị chuyện gì thu hút mà đưa lưng về phía gã không nhúc nhích. Hứa Hậu mặc kệ không nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ thầm cầu nguyện khoảng cách tới kẻ thù gần thêm vài trượng nữa. Bởi vì càng gần, gã càng có cơ hội đắc thủ cao hơn!
Không biết có phải ông trời đã nghe được lời Hứa Hậu cầu nguyện hay không mà khi đến gần Bàng Hồng Nguyệt tới mười trượng, đối phương vẫn không hề phát hiện ra.
Vẻ mặt Hứa Hậu đầy vui sướng. Nhưng gã không cam đoan có thể một kích giết chết được kẻ thù, cho nên phải cố đi ra thêm vài bước nữa.
Từ khoảng cách mười trượng, đến chỉ cách tới không quá một trượng. Rốt cuộc Hứa Hậu cũng ngẩng đầu lên, điên cuồng thúc giục linh lực vào tất cả phi kiếm trên người.
Chưa tới một trượng.
Nếu như đồng giai, không có phòng bị, gặp phải một phi kiếm đánh đến coi như chết chắc. Huống chi lúc này là trọn vẹn mười tám thanh phi kiếm!
Bàng Hồng Nguyệt không có chút cảm giác nào với sát cơ sau lưng, không phải là nàng quá mức chủ quan mà là nữ nhân đang đi thẳng tới đã làm nàng rối loạn cả tâm thần.
"Mẹ!"
Miệng thốt nên một tiếng xưng hô từ rất lâu. Một tiếng mẹ này đã bao hàm qua nhiều chua xót và nhung nhớ của nữ nhi. Cả người Bàng Hồng Nguyệt khẽ nghiêng về phía trước như muốn nhào tới, bổ nhào vào trong lòng mẫu thân.
Ô...ô...n...g!!!
Lúc này Hứa Hậu đã thúc giục ra kiếm quang. Mười tám đạo kiếm khí bay đến phía sau lưng Bàng Hồng Nguyệt. Nhìn từ xa, như thể sau lưng nữ tử có mười tám đạo cái đuôi dài đang đong đưa.
Tình huống chí mạng xuất hiện ngay sau lưng nàng, toàn bộ tâm thần thì đang bị mẫu thân thu hút. Nàng không có chút cơ hội phòng bị.
Nhìn như thể Bàng Hồng Nguyệt sắp phải chết, còn chưa được nhào vào lòng mẫu thân. Chẳng qua lúc này người nữ nhân kia đã đi tới gần.
Nữ nhân lập tức vượt qua một quãng vài chục trượng, không chỉ mang tới một luồng hơi lạnh mà còn cả một chùm đỏ máu tung tóe!
Phịch!
Trên đường dài, có một người bay ngược lại. Người đi đường quanh đó bị vương một thân máu tươi. Mọi người chợt sững sờ kinh ngạc, sau đó lập tức tứ tán.
Đinh đinh đang đang.
Mười tám thanh phi kiếm lần lượt rơi rớt bên kia, bị bước chân nhẹ nhàng của nữ nhân kia làm cho đồng loạt vỡ vụn.
Chỉ dựa vào một đôi tay trắng như ngọc mà thôi, phi kiếm trình độ pháp khí không công mà lui, thi thể Hứa Hậu cứ vậy rơi xuống bên cạnh.
Bàng Hồng Nguyệt từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, lúc này mới phát giác có người đánh lén mình. Nếu không có mẫu thân ra tay, nàng tuyệt không có may mắn sống sót được.
"Mẹ!!!"
Một tia nghi hoặc cuối cùng bị ném ra sau đầu, Bàng Hồng Nguyệt lao thẳng tới mẫu thân, hai hàng lệ rơi xuống như mưa.
"Nha đầu ngốc, đắc tội với tiểu nhân nơi nào vậy? Đám nhỏ tuổi các ngươi không lúc nào khiến người khác bớt lo."
Nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nữ nhi, trong đôi mắt nữ tử vốn tên là Hồng Vân chợt lóe lên ba vòng huyết luân rồi biến mất, khóe miệng vui vẻ mang theo một tia cười cổ quái lạnh như băng.
Bất chấp thi thể trên đường, hai mắt Bàng Hồng Nguyệt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn lên mặt mẫu thân, vội hỏi: "Mẹ, mấy năm nay mẹ đi đâu vậy? Con gái tìm mẹ nhiều năm, còn tưởng mẹ không còn ở nhân thế này rồi."
"Không phải ta đây vẫn sống tốt hay sao? Nha đầu ngốc, lo lắng cái gì." Hồng Vân ôn hòa cười nói, giọng điệu nhu hòa: "Vi nương đã đến, sẽ không để kẻ muốn hại con có cơ hội nữa. Yên tâm, từ nay về sau mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, ha ha ha."
Tiếng cười ôn hòa pha lẫn chút quỷ dị. Chẳng qua là Bàng Hồng Nguyệt rút cuộc vẫn không hiểu ra. Nữ tử đắm chìm trong tình thương của mẹ làm sao hoài nghi chuyện mẹ nàng là thật hay giả đâu?
Mây đen trên bầu trời đã phủ kín, lấp hết ánh mặt trời. Bóng mây kéo qua con phố dài, che kín cả đường phố. Dưới bóng râm đó, hai nữ tử có vẻ ngoài tương tự nhau cứ thế vừa cười nói, vừa đi về hướng xa xa.
Gió mưa đã bắt đầu nổi lên, ám sát tuyệt hiểm vừa mới trôi qua. Thế nhưng tình cảnh càng thêm hiểm trở khác đã không chút dấu hiệu phủ xuống, chẳng qua người trong cuộc không biết mà thôi.
Thiên Bắc, giữa một hạp cốc với những dãy núi vây quanh, có tiếng ca hùng hậu truyền đến.
Ngoặt qua hơn mười đoạn!
Vòng qua đủ tám núi!
Vận đủ mọi thần lực!
Đắp mộ cho đủ tròn!
Tráng hán cụt một tay đang khiêng mấy tảng đá to trên vai, bước chân vững vàng, chẳng qua tiếng ca kia nghe không ra ất giáp gì cả, chỉ có vô cùng ai oán.
Vì sao phải đắp mộ đây!
Lão tử đi Thiên Nam a~~~
Hát a hát a... Rồi tráng hán chợt khóc rống lên, kêu rên nói: "Lão tử không muốn đi Thiên Nam, ta muốn về nhà!"