Biên: Hoangtruc
Rời khỏi con suối, Từ Ngôn xác định lại phương hướng rồi tế ra pháp bảo, bay về một hướng xa xa.
Hai ngày sau, cuối cùng thì trước mắt Từ Ngôn cũng hiện ra một sườn đồi to lớn.
Nơi cuối sườn đồi có một sơn động khổng lồ. Trong sơn động là một mảnh đen kịt, khi thì có một vài con dơi hình dáng quái dị bay ra. Dưới trời chiều, lũ dơi bay ra thành hàng đàn hàng lũ càng thêm âm trầm khủng bố.
Nhìn đàn dơi dưới sườn đồi, thân ảnh Từ Ngôn liền biến mất vào rừng hoang.
Cách sườn đồi này chưa tới trăm dặm có một đại thành của phàm nhân. Trong thành thập phần náo nhiệt, chí ít có tới mấy vạn người cứ trú, chí ít có mấy vạn người cư trú. Hơn nữa khó tin được là trong nội thành không có dấu vết Yêu tộc. Loại cảnh tượng này tại bây giờ Thiên Bắc có thể không bình thường lắm.
Khi trước, lúc nhìn thấy sườn đồi, Từ Ngôn có thể kết luận đây là nơi ở của Linh Bức động, nhưng mà Linh Bức động lại gần đại thành của phàm nhân đến vậy quả thật hơi khác so với dự đoán của Từ Ngôn.
Hắn không vội vã tiến đánh Linh Bức động, trước tiên Từ Ngôn đi tới thành trấn của phàm nhân ở chỗ này đã.
Thân ảnh Từ Ngôn hiện ra tại một nơi náo nhiệt ở đầu đường, không tạo nên bất kỳ thu hút nào cả. Càng âm thầm quan sát, hắn lại càng thêm khó hiểu.
Mấy năm trước, Yêu tộc Thiên Bắc đã tiêu diệt phần lớn Nhân tộc, nên không thể tin rằng địa bàn của Đại yêu Tứ Dực sở hữu vậy mà vẫn tồn tại phàm nhân.
Chợt nhớ tới Bức tộc thích uống máu rất nhiều, Từ Ngôn lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Linh Bức động, nghe không tệ, trên thực tế Tứ Dực Linh Bức nhất tộc có lẽ chính là dơi hút máu, những người phàm tục này bất quá là huyết thực được nuôi nhốt mà thôi. Có lẽ ngoại trừ tòa thành thuộc quyền sở hữu của đại yêu Tứ Dực này thì bên ngoài đã không còn người sống.
Cũng giống như Thanh Bì tu luyện loại công pháp cần phải có tinh huyết phàm nhân, Bức tộc cũng cần thường xuyên có huyết thực mới được.
Suy đoán của Từ Ngôn rất nhanh đã nhận được nghiệm chứng, tiếng kêu khóc truyền đến từ bên trong một gia đình đã chứng minh hết thảy.
Đứng ngoài cửa nghe sơ qua, Từ Ngôn tiếp tục đi về phía trước.
Gia chủ bên trong đang đau lòng kêu khóc vì mất đi hai đứa con gái. Trong thành thập phần thái bình như vậy mà liền một lúc chết mất hai đứa con gái, không phải là bị chộp lấy ăn tươi thì còn có thể là gì đây?
Đã đại khái hiểu được chân tướng của tòa thành phàm nhân này, Từ Ngôn chuẩn bị rời khỏi, trực tiếp tiến đánh Linh Bức động.
Chỉ còn có một năm là đến thời điểm giao phó Huyết Sát châu, cho nên trong vòng một năm này, Từ Ngôn cần phải tận lực đảo loạn Thiên Bắc.
Vừa định ra khỏi thành, Từ Ngôn chợt nhìn thấy trên một cánh cửa chính có thêm hai cái dấu vết, nhìn qua hình như do miếng đá rạch lên. Một nữ tử đội mũ rộng vành đẩy cửa bước ra.
Nhìn thấy nàng kia, Từ Ngôn liền đi tới.
Nữ nhân kia vừa đi ra cửa, cảm thấy có người tới gần, nàng liền hết sức cẩn thận, không quay đầu lại mà trực tiếp đi lên con phố dài.
Vốn định cắt đuôi người theo dõi mình, nhưng chưa bước được vài bước thì nữ tử đã ngừng chân lại.
Từ Ngôn đã đứng phía trước nàng, mỉm cười.
"Minh chủ!"
Cô gái này không phải ai xa lạ, chính là nguyên lão của Trảm Yêu minh, Tô Tễ Vân.
Nhận ra đó là Từ Ngôn, Tô Tễ Vân lập tức lộ vẻ vui mừng, nàng nhìn cẩn thận bốn phía rồi kéo Từ Ngôn đi vào gian nhà lúc nãy.
Gian nhà phàm nhân bị bỏ hoang này đã thành một cứ điểm tạm thời của Trảm Yêu Minh, không chỉ có Tô Tễ Vân, Bình thúc Tề Dương Bình cũng ở đây. Còn có ba vị trưởng lão Hư Đan nữa nhưng không có đệ tử Trúc Cơ nào.
Từ Ngôn vốn dĩ đã phát hiện ấn ký bên trên cửa lớn chính là ký hiệu liên lạc của Trảm Yêu Minh, lại thấy được Tô Tễ Vân, bởi vậy hắn kết luận Trảm Yêu Minh đang tiềm nhập trong tòa đại thành phàm nhân này.
Từ Ngôn vừa đến, bọn người Bình thúc lập tức vô cùng mừng rỡ, dồn dập tiến lên bái kiến.
"Mấy ngày không gặp Minh chủ càng thêm uy mãnh!"
"Minh chủ chi uy, có thể chấn nhiếp tam sơn ngũ nhạc, có thể bình định thất sơn bát hải"
"Những nơi Minh chủ đi qua, không còn một ngọn cỏ, vắng bóng Yêu tộc! "
"Có thể nói Minh chủ là khắc tinh của Yêu tộc, gặp yêu diệt yêu, gặp ma tru ma!"
Ngoại trừ Tô Tễ Vân, bốn vị trưởng lão Trảm Yêu Minh một người một câu, không nhiều không ít, tựa như cùng bối vè, vô cùng thuận miệng.
Từ Ngôn khi trước vẫn đang mỉm cười, bây giờ là sắc mặt phát chìm, cả giận nói: "Các ngươi tính là có thể tìm được trợ lực miễn phí đúng không, bọn lão già các ngươi nhé, sao không tự mình xuất lực đi? "
"Minh chủ đã đến, chúng ta làm sao mạnh bằng đây,hắc hắc." Bình thúc cười ha hả nói: "Minh chủ chuẩn bị lúc nào động thủ? Chúng ta tới đây vài ngày rồi, thăm dò được đêm nay có một đám huyết thực sẽ bị đưa đến Linh Bức động, không bằng thừa cơ hội tốt này, lẫn vào trong động phủ đại yêu, tận diệt chúng!"
"Linh Bức động chúng nó mỗi cách ba ngày lại đưa đi hơn trăm phàm nhân huyết thực, giả vờ lẫn vào đám huyết thực đêm nay cũng không khó, không đến nửa canh giờ nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng."
"Chúc Minh chủ thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công!"
"Minh chủ vừa ra tay, Yêu tộc..." Một trưởng lão Trảm Yêu Minh trưởng lão nói nửa câu, thì quên lửng mất.
"Minh chủ vừa ra tay, liền đem toàn bộ Yêu tộc cho chó ăn!" Bình thúc vội vàng tiếp hạ nửa câu.
"Đúng đúng đúng, toàn bộ cho chó ăn, toàn bộ cho chó ăn, ha ha!"
Từ Ngôn khi trước còn có chút tức giận, lúc này là vạn bất đắc dĩ, thở dài, nói: "Ngoại trừ bộ dáng nịnh nọt này, Phí lão cũng không dạy các ngươi cách khác hay sao?"
Nhìn bọn lão già không nên nết này với vẻ khinh thường, Từ Ngôn nhìn về phía Tô Tễ Vân, hỏi: "Làm sao các ngươi lại đến đây? "
"Đến Thần Mộc hạp là phải đi qua địa bàn của Linh Bức động, chưa diệt trừ được đại yêu Tứ Dực, chúng ta lại mang theo quá nhiều phàm nhân, chỉ sợ không rời khỏi phạm vi Linh Bức động được." Tô Tễ Vân trả lời chi tiết.
Không ngoài dự liệu, bọn Bình thúc là đi tiền trạm.
"Phí lão an bài hành trình như thế nào?" Từ Ngôn hỏi tiếp một câu.
"Chia binh làm hai đường." Bình thúc lên tiếng.
"Một đường là Thợ Rèn dẫn đội, đang đi tìm kiếm một hòn đảo ở hải ngoại, dẫn đám Tiểu Linh Đang cùng Đại Vũ và những môn nhân thiên phú tuyệt hảo cũng đi trước một bước. Còn lại đều là những lão bất tử chúng ta, dẫn đầu phàm nhân tiến về Thần Mộc hạp. Chúng ta sống cũng đủ lâu rồi, cho dù có chết trong tay Yêu tộc cũng không có người phàn nàn.”
"Đúng vậy, có thể giữ lấy tính mạng hàng ngàn phàm nhân, quả thật công đức viên mãn, chết cũng có mặt mũi đi gặp các tiền bối của Trảm Yêu Minh."
"Có thể nhiều thêm một phàm nhân, Thiên Bắc sẽ nhiều thêm một phần hi vọng, Nhân tộc không tuyệt chủng, thì cũng còn đường cho tu sĩ về sau.”
Cả đám trưởng lão râu tóc bạc phơ đều hào tình vạn trượng, coi thường chuyện sinh tử.
Đã biết được kế hoạch của Phí lão, Từ Ngôn âm thầm nhẹ gật đầu, đưa môn nhân có thiên phú tốt nhất rời ra hải ngoại coi như có cơ hội lớn giữ được tính mạng. Những người còn lại tức thì hộ tống phàm nhân đến Thần Mộc hạp, có lẽ cũng có thể cầu được một phần sinh cơ.
Xem ra đối mặt kiếp nạn diệt thế, lão hồ ly Phí Minh Viễn kia vẫn giữ được vẻ như bình thản, điểm này người khác cực kỳ khó làm được.
Một người lòng dạ có thể sâu đến núi lở phía trước mà mặt không đổi sắc, chỉ có thể nói rõ người này sắp thành tinh rồi.
Từ Ngôn vẫn tương đối hài lòng với Phí lão giảo hoạt như hồ ly này, biết được an bài của Trảm Yêu Minh, hắn đột nhiên hỏi: "Lần này hướng về Linh Bức động, các ngươi chuẩn bị kế hoạch là gì? Lúc nào thì Phí lão ra tay."
"Cái này..."
Bọn người Bình thúc lộ ra vẻ khó xử, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nguyên một đám khuôn mặt xoắn xuýt, giống như khó nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Tô Tễ Vân nhịn không được nói ra: "Trước khi đi Phí lão nói, chúng ta chờ đợi thời cơ, vạn lần không được tùy tiện ra tay, chỉ chờ tới lúc Minh chủ đến, thì có thể rút lui đi trở về."
Tô Tễ Vân nói một câu, Từ Ngôn sắc mặt đã phát xanh rồi.
Người ta chỉ là đến dò đường!
Chờ Quỷ Diện hắn đến, Linh Bức động nhất định đại loạn, rồi sau đó Trảm Yêu Minh phụ trách giải quyết tốt hậu quả là được rồi, căn bản không có ý định ra tay.