Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hoangtruc

Rèn luyện vực biển vừa mới chấm dứt, phía đảo Lâm Uyên đã lập tức chọn ra mười tám đệ tử dựa theo số lượng hôi nang mang về, lập thành danh sách tiến vào Tây Châu Vực bái nhập Địa Kiếm tông.

Mười tám người trong đó có Từ Ngôn và Phí Tài, còn có cả vị đại sư Vương Chiêu và vài tên đệ tử Trúc Cơ đảo Lâm Uyên.

Vương Ngữ Hải an bài chuyến đi lần này vô cùng quyết đoán, hầu như không hề có chút chậm trễ. Lúc Thừa Phong thuyền khổng lồ chở theo mười tám môn nhân đi xa, đảo chủ đứng ở bờ biển thở phào một hơi.

"Tuy nói đứa bé Phí Tài kia khó mà ngậm miệng được nhưng hắn còn không dám nói ra chuyện giết chết Liễu Tác Nhân. Thế nhưng mà chúng ta không rõ về Từ Ngôn, không biết hắn có..." Đảo chủ phu nhân mang theo chút băn khoăn.

"Chỉ cần không ngốc, hắn sẽ không tiết lộ cơ mật này ra. Trừ phi hắn không sợ đảo Bát Lan vây giết." Vương Ngữ Hải lại không chút lo lắng nói: "Ra thiên hạ rèn luyện mới có thể tu luyện thành tu sĩ. Lần này đi, nha đầu kia chỉ có thể dựa vào chính mình rồi. Có thêm Từ Ngôn giúp đỡ không phải là chuyện xấu. Nàng không phải không biết khuyết điểm của con gái chúng ta, tâm chưa đủ độc a."

"Dưới đáy nước, Từ Ngôn có thể giết liền mười người cùng giai dễ như trở bàn tay. Nha đầu cũng có nói lúc đánh chết Liễu Tác Nhân, hắn còn không chớp mắt. Người làm cha như chàng không e ngại có một con hổ dữ cạnh con gái mình sao?"

"Hổ thì làm sao? Chỉ cần không ăn người cùng nhà thì hắn có là ác long cũng được. Đấy chính là bạn xấu hộ thân, bạn hiền hỏng việc. Cách nhìn này của phu nhân không ổn rồi."

"Bạn xấu hộ thân, bạn hiền hỏng việc? Nhà hiền triết nào nói vậy? Làm sao ta chưa từng nghe qua?" Đảo chủ phu nhân vốn xuất thân là thư hương thế gia, học vấn cao hơn đảo chủ rất nhiều. Lúc này bà không khỏi nghi hoặc không thôi.

"Đương nhiên là phu quân đại nhân của nàng rồi. Lời của đảo chủ đảo Lâm Uyên há lại không chí lý? Ha ha ha." Bên bờ biển, Vương Ngữ Hải phá lên cười, dương dương đắc ý.



"Không lo lắng cho nha đầu còn không tính, chàng là đảo chủ điên điên khùng khùng thì có. Đến phiền phức của mình còn không chịu nghĩ tới, cục diện bách đảo rung chuyển, còn cả đảo Bát Lan âm thầm nhòm ngó, chàng còn là người không? Bụng dạ quá lớn rồi hả?"

"Quản chuyện gió mây làm gì, ta cứ việc nâng cốc hoan ca. Chỉ cần nha đầu bái nhập vào Địa Kiếm tông, bản đảo chủ không cần lo nghĩ nữa. Cùng lắm thì bỏ lại đảo Lâm Uyên là được, bọn hắn còn gây khó dễ gì được ta?"

Lúc này Vương Ngữ Hải đột nhiên cười nói: "Người của Bách đảo phải học theo đảo chủ Bách đảo, coi quy củ thế gian nhạt như nước. Cả đời của chủ nhân đảo Lâm Lang có thể nói là truyền kỳ, ta không học được thì bắt chước chút ít da lông không được sao?"

"Chủ nhân của Bách đảo mà có cái đức hạnh này của chàng, chỉ sợ Bách đảo đã không còn rồi."

Bên bãi biển, lời đùa giữa đôi phu thê tan đi theo gió, không người biết được. Thế nhưng vị chủ nhân của Bách đảo cũng như cơn gió mát kia, chưa bao giờ tiêu tán qua.

Bởi vì cơn gió mát kia đã được ấn lên hai chữ truyền kỳ, viễn viễn khắc ghi trên thế gian.

...

"Đại sư tỷ, tốc độ Thừa Phong thuyền này nhanh thật, quả không hổ là pháp khí cực phẩm!"

Trên Thừa Phong thuyền, Phí Tài tán thưởng nhìn hai bên mặt biển lùi nhanh về phía sau, khoác lác nói: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ luyện chế ra một kiện pháp khí phi hành cực phẩm. Từ sư huynh, ngươi muốn có một kiện hay không? Tới lúc đó chúng ta đua xem tốc độ ai nhanh hơn?"

"Bỏ đi, ta say thuyền." Từ Ngôn phất phất tay.

Lúc này hai người đang đứng dưới mái hiên thuyền. Thừa Phong thuyền không nhỏ, bên trên có bảy tám mái che, dư sức chở được hơn mười người. Lúc này mười tám vị đệ tử, cứ hai người lại ngồi một gian, hết sức thoải mái.

"Từ sư huynh, ngươi nói xem có ai phát hiện ra tên kia đã chết dưới đáy biển rồi không? Chúng ta có nguy hiểm không?"

Kỳ thật những ngày này Phí Tài luôn thấp thỏm lo lắng. Lúc đánh chết Liễu Tác Nhân, gã cảm thấy như được giải hận, thế nhưng sau đó nhớ đến thực lực của đảo Bát Lan bèn nổi lên sợ hãi.

"Ngươi không nói ra sẽ không gặp phải nguy hiểm." Từ Ngôn thấp giọng nói: "Đừng quên họa từ miệng mà ra a, Phí sư huynh."

"Ta biết, ta biết mà, có đánh chết ta cũng không nói." Phí Tài gượng cười, quyết định vùi sâu phần bí mật này trong lòng, phải chôn chặt trong bụng luôn mới tốt.



Kỳ thật Vương Chiêu cũng đã dặn dò gã rất nhiều lần, nói rằng giết chết Liễu Tác Nhân là cơ mật của ba người, ai nói ra đều sẽ liên lụy đến hai người khác.

Không nói đến Liễu Tác Nhân, Phí Tài lại nhanh chóng khôi phục nguyên dạng. Gã nhìn biển rộng vô biên ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Pháp khí phi hành bình thường phải mất hơn ba năm mới có thể đến được Tây Châu Vực. Dùng Thừa Phong thuyền của đại sư tỷ có lẽ mất không đến một năm, có thể hơn nửa năm là đến. Bái nhập vào Địa Kiếm tông rồi ta sẽ khổ tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày kết thành Kim Đan..."

Lời của Phí Tài không đi vào tai Từ Ngôn, bởi lúc này hắn cũng đang thầm tính toán chuyện của mình.

Sau khi rời khỏi vực biển, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm sao mà Hải Đại Kiềm không bị lực lượng trời đất này kéo đi.

"Chẳng lẽ là vì có Thiên Cơ phủ là pháp bảo ẩn thân. Do đó Yêu tộc đến Chân Võ giới sẽ tránh khỏi bị khai thiên địa giam cầm, có thể lừa gạt qua được?"

Từ Ngôn trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu.

"Không đúng, mấy Yêu vương như Văn Thất Dạ vẫn biến mất không thấy gì nữa, Hải Đại Kiềm không thể lừa gạt qua được. Hơn nữa Thiên Cơ phủ chỉ là pháp bảo loại thu nạp, không phải là tuyệt thế dị bảo gì cả."

Từ Ngôn vẫn không nghĩ ra chuyện Hải Đại Kiềm không những không bị lực lượng trời đất này kéo đi mà còn không bị cả cấm chế thiên địa nữa.

Ngoại trừ huyết luân tự hành tiêu tán mất một vòng trong mắt ra, Hải Đại Kiềm vẫn giữ lấy thực lực như ban đầu. Điểm này khiến Từ Ngôn trăm mối vẫn không có cách lý giải.

Líu ríu...

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim biển kêu vang. Xa xa có cả một bầy chim biển lớn chừng ngón cái bay tới trước mặt. Tốc độ cả bầy chim không nhanh, cho nên bị Thừa Phong thuyền nhanh chóng bỏ lại phía sau.

Lại có một tràng ọt ọt vang lên, bụng Phí Tài réo vang. Tên này đã đói bụng, bèn thăm dò nhìn mặt biển nói: "Có cơ hội sẽ thả câu bắt mấy con cá lớn. Không biết lúc nào đại sư tỷ mới để chúng ta nghỉ ngơi một chút? May mà ta mang theo không ít lương thực, bằng không cả đoạn đường này phải chịu đói rồi."

Nghe thấy Phí Tài nói vậy, Từ Ngôn mới thuận miệng đáp: "Không phải vừa rồi có rất nhiều chim biển hả? Sao không bắt vài con mà ăn?"

"Mấy con chim Trân Châu kia quá nhỏ, không đủ nhét kẽ răng. Có bắt một đống cũng chỉ đủ một bữa mà thôi. Đừng nhìn chim Trân Châu kia nhỏ nhưng lại chẳng có thiên địch đấy, đến mấy con chim ưng cũng lười bắt, vì quá nhỏ, có bắt cũng không đủ ăn, chim ưng cũng không thèm ăn."



Một câu nói trong lúc vô tình của Phí Tài đã thức tỉnh Từ Ngôn.

Hai mắt hắn tỏa sáng, nghi hoặc trong lòng dần được cởi bỏ.

Hải Đại Kiềm không bị lực lượng trời đất giam cầm, cũng không bị lực lượng trời đất kéo đi không phải vì gã may mắn, mà là vì gã quá nhỏ bé, nhỏ yếu đến mức phiến thiên địa này bỏ qua!

Không đến Yêu vương Thần Văn, ai dám xông vào vòm trời, càng không có người dám bò lên trên đại thụ Thông Thiên. Sinh linh có cơ hội lao ra khỏi thế giới trong bình, xuất hiện ở Chân Võ giới ít nhất cũng phải cỡ Yêu vương hoặc Thần Văn. Mà bọn họ cũng đã định trước là sẽ bị lực lượng trời đất giam cầm. Về phần Hải Đại Kiềm mới chỉ đạt tới Đại yêu, bị Chân Võ giới coi là Yêu linh Yêu tộc nhỏ nhoi, nên lực lượng thiên đạo mới bỏ qua.

Chân tướng như vậy, có thể nói quá ly kỳ!

Trời không phạt con sâu, bởi con sâu cái kiến như thể cát bụi trong mắt. Cho nên con kiến nhỏ Hải Đại Kiềm mới được bình yên xuất hiện ở Chân Võ giới.

Nghĩ thông suốt mấu chốt rồi, Từ Ngôn chợt thấy buồn cười.

Mười cường giả đỉnh cấp ở thế giới trong bình bọn hắn hao hết tâm lực, liều sống liều chết đi ra ngoài, hao phí hết tất cả mọi giá, thậm chí hiện nay còn không rõ chín người kia đang ở nơi nào, sống chết khó nói, hiểm tử hoàn sinh xông lên tầng trời này.

Thế mà Hải Đại Kiềm chỉ ở trong Thiên Cơ phủ gieo trồng, ăn cơm, đần độn, u mê đến được Chân Võ giới. Có thể dễ dàng đột phá hàng rào hai giới như vậy, phải nói chưa từng có ai như gã cả.

Người với người khác nhau, loại vận khí này có hâm mộ cũng không được. Từ Ngôn cười gượng một tiếng, lắc đầu, lại nghĩ tới quỷ sứ đứng đầu vận rủi liên tục chợt cảm thấy tâm tình cân bằng hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK