Chỉ duy nhất Hoàng đế mới nghe thấy lời răn dạy sâu trong Hoàng cung này. Bên ngoài Thiên điện trong phạm vi trăm trượng không có lấy một bóng người.
Đây là Thiên điện, cấm địa của Hoàng tộc. Ngày thường đến Hoàng đế cũng không thể tùy tiện đi đến, trừ phi có phát sinh đại sự liên quan đến an nguy xã tắc. Lúc đó Hoàng đế đương đại mới dùng dị bảo gương đồng này cầu viện cường giả chân chính của Sở gia.
Tin tức Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát đã dọa Sở Tuyên hoảng sợ không ít. Dù bị lão giả trong gương đồng quát tháo, vị Hoàng đế Đại Phổ này chẳng cảm thấy mất mặt gì cả. Dù sao đó là ông nội y, bị ông nội mình mắng chửi vẫn tốt hơn bị mất mạng nhiều.
"Hoàng gia gia, hài nhi vô năng, hài nhi sợ đám Man tộc kia tập kích Hoàng cung bất ngờ. Cầu Hoàng gia gia cứu ta."
Lá gan Sở Tuyên vốn không lớn, có thể thuận buồm xuôi gió thống trị thời thái bình thịnh thế, thế nhưng một khi loạn cục buông xuống, y sẽ nhanh chóng sợ mất mật. Bây giờ thà rằng bị chửi máu chó xối đầy đầu, y cũng ráng khẩn cầu trưởng bối nhà mình che chở.
"Đồ vô dụng!"
Lão giả trong gương đồng hừ một tiếng, hỏi: “Hoàng thành Tề quốc quả thật là bị Man nhân tàn sát?"
"Tất cả đều là thật, là tin tức mà Hoàng thúc từ biên quan truyền về." Sở Tuyên gấp gáp nói.
Sở Tuyên không đề cập tới Hoàng thúc y còn được, nhắc tới vị Trấn Sơn vương kia, hàng mày lão giả trong gương đồng dựng ngược lên, khóe mắt trực nhảy, xem ra bị tức giận không ít.
“Tên khốn nạn kia đang ở đâu rồi?”
“Hình như Hoàng thúc đang ở Tề quốc, còn chưa trở về.” Sở Tuyên biết là Hoàng gia gia đang hỏi về Sở Bạch, không dám giấu giếm, cung kính bẩm báo. Sau đó mới nhớ ra gì đó, bèn nói tiếp: “Hẳn là Hoàng thúc đang tìm kiếm tung tích của Linh Nhi. Hài nhi cho rằng sinh cơ của Linh Nhi xa vời rồi.”
Lão giả trong gương đồng còn định mắng chửi thêm nữa, nhưng nghe nói đến sinh cơ Sở Linh Nhi xa vời lập tức trầm mặc lại. Một lúc lâu sau, vầng sáng trên gương đồng bắt đầu dần dần tiêu tán
"Hoàng gia gia, hài nhi làm sao bây giờ a!" Sở Tuyên vừa nhìn bóng dáng lão giả sắp tiêu tán, không khỏi mà lo lắng.
“Ngôi vững Hoàng vị của ngươi đi. Tông môn sẽ phái người đến bảo vệ ngươi. Còn Quốc sư kia, ngươi đề phòng một chút…”
Bóng dáng lão giả hoàn toàn tiêu tán đi, mà Sở Tuyên cũng hoàn toàn ổn định tâm thần. Y cung kính đợi đến lúc ánh sáng trên gương đồng triệt để biến mất, mới thở dài, lẩm bẩm: “Sở Hoàng sơn có thể phái người đến là được rồi. Hẳn là Hư Đan cảnh a, nhiều cao thủ Hư Đan cảnh lên, trẫm mới không sợ mấy tên Man tộc đánh lén. Còn Quốc sư… Quốc sư làm sao? Sao phải đề phòng Quốc sư?”
Sở Hoàng sơn trong miệng Sở Tuyên chính là một trong những mạch trọng yếu nhất của Kim Tiền tông, là một thế lực bất phàm. Cũng nhờ cường thế của Sở Hoàng sơn mà Sở gia có thể ngồi vững ngôi Hoàng tộc Đại Phổ này mấy trăm năm. Sở Tuyên không biết vì sao Hoàng gia gia lại kêu y đề phòng Quốc sư, còn tưởng rằng nhắc y đề phòng quyền thế của Quốc sư quá lớn. Đến khi y ra khỏi Thiên điện thì đã hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này.
Sở Tuyên tin tưởng Quốc sư cùng với Tả, Hữu thừa tướng như nhau, tất cả đều là trung thần của y. Thật lòng y không biết được lai lịch của vị Quốc sư kia khiến cả Hoàng gia gia y còn thấy kì quặc.
Ra khỏi cấm địa Hoàng gia, đương kim Hoàng đế lại khôi phục được phong phạm Hoàng đế, không có chút kiêng kị nào với Man tộc nữa cả.
Biên quan chiến loạn chỉ là chuyện nhỏ, Sở Tuyên chưa từng để ý qua. Chỉ cần người của Sở gia không việc gì, người trong thiên hạ chết mấy vạn thì có làm sao?
Sở Tuyên không có cảm giác gì với giang sơn xã tắc Đại Phổ, là vì mảnh cơ nghiệp này thật ra cũng không thuộc về bản thân y, mà thuộc về tông môn đứng sau lưng Hoàng tộc. Coi như Man tộc có phá thành vào đánh giết Đại phổ, những cường giả bên trong tông môn sẽ ra tay. Cho nên y chỉ cần giữ vững mạng mình là được.
Trái ngược với tâm tư bảo vệ mình của bậc Đế vương, Tả tướng đang vạn dặm nơi biên quan phía xa lại mang theo một tấm lòng son dạ sắt.
Đại quân đã rời khỏi kinh thành, nhanh chóng chạy đến Linh Thủy thành. Trong khung xe của Trình Dục, Từ Ngôn đang tò mò khám phá một thân áo giáp của mình.
Từ Ngôn được Tả tướng phân làm thân binh, ngày thường chỉ cần trốn sau lưng Tả tướng là được. Hắn không cần xuất đầu lộ diện, cho nên cũng không ai nhận ra Thiên Môn hầu hắn cả.
“Lão nhân gia, có thể vơ được cả nắm tướng quân trong kinh thành, để mấy người kia nắm giữ ấn soái đại tướng quân không được sao? Ngài đã cao tuổi rồi, lại không có võ nghệ, không bằng đổi lại cho võ tướng quân xuất chinh, còn ngài tọa trấn kinh thành bảo vệ Hoàng đế không tốt hơn sao?”
Từ Ngôn vẫn luôn khó hiểu chuyện Trình Dục đích thân nắm giữ ấn soái, cho nên lúc này mới hỏi.
"Đại Phổ phồn hoa nhiều năm, nhìn như binh hùng tướng mạnh, kì thực suy yếu không chịu nổi. Quả thật trong kinh thành có rất nhiều tướng quân, lại không có mấy kẻ chính thức trải qua sinh tử chém giết.” Trình Dục ngồi trong xe ngựa rộng rãi, khẽ cười nói: “Ít nhất lúc lão phu đối mặt với thiết kỵ Man tộc sẽ không quay người bỏ chạy. Đổi lại là người khác, có lẽ chưa hẳn.”
Một câu nói của lão nhân về chuyện Đại Phổ phồn vinh rồi dần mục nát đầy bất đắc dĩ. Lão đã qua tuổi sáu mươi, đáng lẽ nên tính tới chuyện dưỡng lão, vậy mà còn phải đích thân dẫn binh xuất chinh. Từ Ngôn cảm thấy Trình Dục quả là một vị trung thần thiên cổ, có điều ý nghĩ này mới xuất hiện hắn đã phát hiện hóa ra mình đã nghĩ lầm rồi.
"Cho rằng lão phu là trung thần, phải không?"
Nhìn thấy Từ Ngôn gật đầu, Trình Dục nở nụ cười, lắc đầu nói: "Cũng không phải, kỳ thật ta không để ý đến sinh tử của Hoàng tộc Sở gia đấy. Lão phu là trung với xã tắc Đại Phổ, trung với vạn dân Đại Phổ mà ta quản lý bên dưới mà thôi. Man tộc có thể xông vào thành trì cao nhất Thiên Nam, một đêm đồ diệt Hoàng thất Tề quốc, thì cũng có thể đồ diệt Hoàng tộc Đại Phổ. Nếu ta thật sự là trung thần, có lẽ lúc này đã phái tất cả các đại quân hộ vệ Hoàng thành, ngày đêm canh giữ không rời ở cửa Hoàng cung mới đúng."
Ánh mắt Từ Ngôn càng lúc càng trợn to. Hắn phát hiện mình không nhìn thấu vị lão nhân trước mặt này.
Rót cho Từ Ngôn chén trà nóng, Trình Dục ra hiệu đối phương ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi diễn giải.
"Ta tuy là một kẻ phàm phu nhưng ngồi ở vị trí Tả tướng này đã nhiều năm, biết được ẩn bí của Hoàng tộc hơn kẻ khác nhiều. Sau lưng Tiền tông là Kim Tiền tông, điểm này có lẽ ngươi đã biết từ lâu. Thế nhưng sau lưng Hoàng tộc Sở thị, cũng chính là Kim Tiền tông. Tính toán ra, thì dù là tu hành giả hay võ giả giang hồ, thậm chí là dòng họ Sở thị, hậu duệ của Hoàng tộc cao quý, hay là cả thiên hạ Đại Phổ này cũng đều không nằm ngoài không chế của Kim Tiền tông. Tông môn tu hành này đáng sợ ở chỗ đó, nhìn lướt một vòng, hóa ra là nắm giữ cả một quốc gia.”
Từ Ngôn mới lần đầu nghe nói đến chuyện tông môn khống chế được cả Hoàng triều. Trước kia hắn chỉ biết là Hoàng tộc Đại Phổ liên quan rất sâu với tông môn, lại không ngờ rõ ràng sâu đến loại trình độ này. Đến Hoàng tộc và đệ nhất môn phái giang hồ đều là cấp dưới của Kim Tiền tông, há chẳng phải toàn bộ Đại Phổ đều là địa bàn của Kim Tiền tông hay sao?
"Kim Tiền tông lại có thế lực lớn như vậy?" Từ Ngôn trợn tròn mắt nói. Đến Hoàng đế đều là thủ hạ của người ta, vậy thì tông môn này thật quá đáng sợ.
"Đúng là như vậy, lão phu chưa từng đến Kim Tiền tông qua, nhưng tính toán ra thì thế lực tông môn kia cường đại hơn ta và ngươi tưởng tượng rất nhiều. Dù Hoàng tộc không còn, thì Đại Phổ vẫn mãi là Đại Phổ. Còn Kim Tiền tông, thì vẫn dư sức nâng đỡ Hoàng tộc mới. Tuy Man tộc đáng sợ, nhưng có quái vật khổng lồ như Kim Tiền tông tồn tại, xã tắc Đại Phổ cũng sẽ không sụp đổ được."
Trình Dục nói vậy, Từ Ngôn thập phần đồng ý, vì vậy hắn mở miệng hỏi: “Lão nhân gia, nếu Kim Tiền tông lợi hại như vậy, chúng ta còn đi Linh Thủy thành làm gì chứ? Thành phá, thì sẽ có cường giả Kim Tiền tông đến đánh giết Man tộc, không phải sao?”
Trình Dục cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi nói không sai, nếu như giang sơn nguy cấp, nhất định tông môn sẽ ra tay. Thế nhưng mà… những dân chúng bị chiến hỏa ảnh hưởng sẽ phải làm sao đây? Cường nhân tu hành giới không để ý sinh tử của phàm nhân, thế nhưng lão phu để ý. Lão phu không trung với Đế vương, chỉ trung với bá tánh thiên hạ này…”