Tiểu ưng không nhìn thấy quỷ, nhưng có thể cảm giác được khí tức nguy hiểm tiến đến.
Đã được gọi là linh cầm, tất nhiên phải là một loại thú vật có linh tính cường đại. Sau khi chúng được thuần hóa thành linh cầm, chẳng những nghe theo lời chủ nhân, mà còn có thực lực và nhạy cảm không thua yêu vật.
Tiểu bạch ưng khác lạ khiến Từ Ngôn có chút nghi hoặc. Vì vậy hắn rón rén đi tới gian phòng khách.
Thấy có người tiến đến, tiểu bạch ưng trở nên thập phần cảnh giác. Đôi mắt ưng không những cảnh giác, mà còn có chút sợ hãi nhàn nhạt.
Nó có thể nhận ra Từ Ngôn, gia hỏa trói chặt miệng nó lại sao có thể quên nhanh thế được.
“Ngươi cũng có thể nhìn thấy quỷ sao?” Từ Ngôn tươi cười hỏi nhỏ: “Ngươi thấy con quỷ đó hình thù thế nào? Ngươi có ăn được con quỷ kia hay không?”
Ưng không thể nói chuyện, vấn đề của Từ Ngôn tất nhiên không có đáp án. Chẳng qua hắn không ngại, bước chân chậm chạp tới gần tiểu bạch ưng.
Từ Ngôn càng tiến tới gần, nỗi sợ hãi lúc trước trong nó càng trỗi dậy. Tuyết ưng bất an đập cánh trên mặt đất. Nó đang đứng trên khóa sắt, nếu còn lùi ra sau nữa thì có thể phải té xuống đất.
Bước chân Từ Ngôn ngừng trước mặt bạch ưng. Dưới ánh mắt sợ hãi của nó, Từ Ngôn lấy một tấm vải đỏ đặt trong lòng bàn tay, rồi cẩn thận mở ra.
“Có thể nhìn thấy sao? Muốn ăn không?”
Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt tiểu ưng. Hắn phát hiện tiểu ưng trước mắt lúc nãy còn e ngại, bây giờ đã bắt đầu trở nên nóng nảy, cổ thò ra, mắt ưng nhìn chằm chằm đầy kinh hỉ như nhìn thấy con mồi.
Quả thật có thể nhìn thấy linh thể!
Nghiệm chứng một phen xác nhận tiểu bạch ưng quả nhiên có thể nhìn thấy linh thể kim xà, Từ Ngôn lại gói kỹ con rắn nhỏ, cất vào trong ngực. Đồng thời hắn vừa cười vừa nói: “Muốn ăn cũng không cho, cho ngươi thèm chết!”
Yêu vật nhạy cảm hơn con người rất nhiều, loại linh cầm như tiểu bạch ưng này có thể nhìn thấy linh thể cũng không có gì lạ. Chẳng qua không rõ bạch ưng có thể đối phó được lệ quỷ hay không đây?
Hàng đêm Từ Ngôn đều bị lệ quỷ gây phiền nhiễu. Hắn lại chưa từng có kinh nghiệm đối phó với lệ quỷ, cũng không dám khẳng định mắt trái mình có thể tiêu diệt loại quỷ vật trình độ như vậy hay không, nếu có thêm trợ giúp thì an toàn hơn nhiều. Do vậy mà hắn mới thăm dò bạch ưng một phen. Nếu tiểu ưng thật sự có thể đối phó được với lệ quỷ kia, hắn cũng sẽ đem linh thể kim xà cho ưng ăn.
Cất giữ một con rắn trong ngực về lâu dài cũng không phải là biện pháp hay.
Sau một giấc ngủ kéo dài tới hừng đông, nếm điểm tâm xong Từ Ngôn lại đến thư phòng Bàng Vạn Lý lần nữa. Lần này hắn chọn lấy toàn bộ thư tịch về thảo dược, mang về phòng chừng hơn hai mươi quyển. Tuy nhiên xem hết một đêm, hắn vẫn không tìm thấy tung tích của Ngư Vĩ liên.
Từ Ngôn cảm thấy có chút phiền phức rồi. Độc trong cơ thể e rằng không dễ giải được. Bằng không lúc trước Trác Thiên Ưng cũng đã không dễ dàng thả hắn rời khỏi Quỷ Vương môn.
Cuộc sống tại Bàng gia với Từ Ngôn mà nói thì là bình lặng như nước. Hắn rất ưa thích khoảng thời gian an nhàn này, đáng tiếc trong lòng hắn hiện nay lại nóng như lửa đốt. Không giải được độc Ô Anh thảo, sớm muộn gì hắn cũng không giữ được tính mạng.
Trác Thiên Ưng âm độc để Từ Ngôn chạy khỏi, nhưng lưu lại độc dược như ma quỷ là Ô Anh thảo trong người hắn. Từ Ngôn sẽ không chết ngay lúc đó, như vậy lần này Quỷ Vương môn là công thần trong sự kiện liên mình hai nước. Nửa năm sau, Từ Ngôn sẽ vô cùng thê thảm kêu rên mà chết, chẳng những Trác Thiên Ưng báo được thù giết con, mà còn không đắc tội với Hoàng thất Tề quốc.
Tính toán vô cùng độc, một công đôi chuyện, một mũi tên trúng hai đích!
Càng nóng vội, lượng cơm Từ Ngôn ăn càng nhiều. Lúc ăn cơm khiến cả Bàng Hồng Nguyệt phải trợn mắt há hốc mồm, còn cho rằng Từ Ngôn là ma đói đầu thai mà thành.
Trong chớp mắt, Từ Ngôn đã ở Bàng gia được hơn nửa tháng. Khoảng thời gian này hắn chưa bao giờ đi ra ngoài. Ngoại trừ thỉnh thoảng đảo quanh Bàng phủ một chút thì căn bản hắn còn không bước ra khỏi gian viện của mình. Vì vậy, tên tuổi một cô gia tốt tính cũng dần được truyền khắp trong đám thân thích Bàng gia.
Đương nhiên, ngoài tiếng cô gia tốt tính ra, còn có cô gia đần độn, cô gia ngu xuẩn, cô gia nhát như chuột…
Lúc Từ Ngôn biết tên mình thối đến cỡ nào là khi hắn đã vào kinh thành được nửa tháng, còn là ở trong trường đấu thú của tứ đại gia tộc.
Trường đấu là một bãi săn được quây kín nằm trong một biệt viện ở ngoại thành của Lê gia. Hàng năm, tứ đại gia tộc đều cử hành đấu thú trong đấu trường, tham chiến là các linh cầm.
Chỉ những con trong vòng một tuổi.
Từ Ngôn bị nhị cữu kéo đến đây đấy. Vốn hắn không muốn đi ra ngoài, nhưng không thoát khỏi thịnh tình của Bàng Thiếu Thành.
Thật ra cũng không tính là thịnh tình, thịnh tình của người ta chẳng qua là nài ép rồi kéo đi.
Vừa đến biệt viện Lê gia, Từ Ngôn cũng đã cảm nhận được thế nào là phồn hoa nơi kinh thành. Tuy nói biệt viện ở ngoại thành nhưng còn náo nhiệt hơn cả quán rượu phồn hoa nhất kinh thành vài phần.
Khắp biệt viện phủ kín người, hơn nữa đều là những người trẻ tuổi. Người nào người nấy tay cầm quạt xếp, phong độ bất phàm, còn có cả những vị thiên kim của các gia tộc tham dự, miệng che nhõng nhẽo cười, mị nhãn như tơ.
Ánh nhìn này không phải dành cho Từ Ngôn, mà là cho Bàng Thiếu Thành.
Thiếu gia Bàng gia nổi tiếng phong lưu nhất kinh thành, đại danh đỉnh đỉnh chính là chỉ nhị thiếu gia Bàng gia Bàng Thiếu Thành. Vị này chẳng những phong lưu, võ công còn cao cường, đã phá mở được ngũ mạch. Hơn nữa còn có địa vị thiếu gia Bàng gia nữa, sao có thể không được các tiểu thư quý phụ ưu ái chứ?
“Nhị thiếu gia, đã nhiều ngày không thấy, lại đến nơi nào tìm hoa vấn thảo rồi? Không nhớ đến thăm người ta gì hết nha.”
“Không phải là Thành thiếu gia phá vỡ lục mạch thật rồi chứ? Chuẩn bị rời khỏi hồng trần, đi tu hành chứ?”
“Nhị thiếu gia có thể nhảy khỏi hồng trần thì đã được gọi là chuyện lạ trong thiên hạ rồi. Ta đoán chàng nhất định đã bị khuê nữ nhà ai mê hoặc rồi, ha ha ha.”
Từng tràng yến yến oanh oanh vang khắp xung quanh, mùi thơm không dứt. Lúc nay Từ Ngôn đang đứng cạnh Bàng Thiếu Thành, mắt liếc nhìn vị nhị cữu ca này, lòng tự nhủ thầm quả nhiên là một tay ăn chơi, hoa tâm để không hết.
Bàng gia có không ít người đến đây, có cả Bàng Hồng Nguyệt cùng một số người mang tiểu bạch ưng đến thu xếp phòng nghỉ ngợi, chuẩn bị trước trận đấu thú. Từ Ngôn tức giận đi theo Bàng Thiếu Thành ở sau cùng.
"Nhị gia, vị này chính là?"
Có một vị phu nhân nhà nào đó liên tục cười nhõng nhẽo, chợt đưa mắt nhìn Từ Ngôn, hỏi một câu.
“Vị này chính là Thiên Môn hầu tiếng tăm lừng lẫy, cô gia Bàng gia chúng ta.” Bàng Thiếu Thành thuận miệng nói một câu. Nói xong đưa mắt liếc nhìn Từ Ngôn, ánh mắt kia giống hệt ánh mắt Từ Ngôn liếc nhìn y lúc nãy, chẳng những có xem thường, mà còn đầy thương cảm. Ý vị kia rất rõ ràng như đang nói: ‘Ngươi nên tự cầu phúc lấy đi.’
“Thiên Môn hầu dám bỡn cợt công chúa!”
“Thái Bảo Tề quốc nam nữ đều ăn sạch!”
“Kẻ ở rể nhu nhược ở Bàng gia!”
Đủ thanh âm kinh hô liên tiếp vang lên. Sau đó xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Dù đang thưởng trà, đang chuyện phiếm, hay đang xã giao, kết bạn…lúc trước còn ầm ĩ, như bị một tiếng sét đánh cho tan tành hết cả.
Vô số ánh mắt coi thường và khinh thường soàn soạt lướt tới, như từng đạo kiếm khí lạnh thấu xương, sắc bén đâm vào Từ Ngôn.
Tên tuổi lớn đến vậy sao…
Từ Ngôn nhếch miệng cười cười, vừa định ôm quyền chào hỏi đám quý tộc dòng dõi nơi Kinh thành thì bên kia chợt vang lên tiếng gầm giận dữ.
“Bại hoại biến thái! Tên xấu xa dám bỡn cợt công chúa Đại Phổ, nạp mạng đi!”
Một vị thư sinh mặc áo xanh vung quạt xếp đánh giết tới phía hắn. Vị này đến nhất mạch còn chưa phá vỡ, chạy hai bước đã thở hồng hộc. Vốn y nghĩ chạy đến rút kiếm chém người, có điều kiếm của thư sinh vốn để trang trí mà thôi, kéo cả buổi cũng không rút được kiếm ra khỏi vỏ.
Đến mức này sao?
Từ Ngôn nhìn mà choáng váng, lòng mắng to đám biên quân hộ tống hắn vào kinh thành, nhất là tên Trình Vũ kia. Không có đám miệng rộng đó, ai biết hắn bỡn cợt công chúa Đại Phổ? Hơn nữa, cũng không phải hắn bỡn cợt người ta, mà người ta trêu đùa Thiên Môn hầu hắn đó a.
Vốn tưởng thanh danh hoa hoa đại thiếu của Bàng Thiếu Thành đã đủ thối rồi. Tới bây giờ Từ Ngôn mới chính thức phát hiện, chỉ sợ danh thối của hắn đến Bàng Thiếu Thành cũng khó dám sánh được.