Biên: Spring_bird
Tại một khe núi tĩnh mịch, Từ Ngôn xuất hiện bên cạnh dòng suối nhỏ trong khe núi.
Lần này mạo hiểm xâm nhập vào Quy Nguyên tông đã đem đến cho hắn một mớ tiền của phi nghĩa. Núi tài liệu của Xích Nguyên cùng hơn mười vạn linh thạch thu hoạch được này đủ để cả tu sĩ Nguyên Anh phải đỏ cả mắt rồi.
Cũng bởi tốc độ Đại yêu tộc rùa chậm chạp nên mới khiến Từ Ngôn mạo hiểm, nếu là Đại yêu loại phi cầm thì tuyệt đối hắn không dám xông vào Quy Nguyên tông.
Từ Ngôn không vội lật xem các loại tài liệu đoạt được từ Quy Nguyên tông thế nào, mà thúc giục ra đan hỏa, bao bọc toàn bộ người mình vào bên trong.
Mặt đất bên cạnh dòng suối nhỏ nhanh chóng khô héo, xuất hiện vết nứt rạn. Đến dòng nước chảy qua con suối nhỏ đến nơi này cũng cạn dần đi, khe núi xuất hiện một lượng nhiệt cao kinh khủng, khiến đám kiến thú phải kinh hãi, bỏ chạy tứ tán.
Đan hỏa Luyện Thể, trừ phi bản thể phải cực kỳ mạnh mẽ mới dám thi triển ra.
Người khác Luyện Thể là nhằm không ngừng cường hóa thân thể, còn Từ Ngôn Luyện Thể thật ra chỉ là nhằm diệt trừ mùi Kim Ma thử trên người mình.
Tiếp xúc với Kim Tình, nên mới dẫn Kim lão đại tới. Điểm này mới khiến Từ Ngôn kiêng kị. Một lão Xích Nguyên đủ khó chơi rồi, Kim lão đại còn chưa xuất thủ ắt còn khó đối phó hơn nhiều.
Một ngày sau, đống lửa cháy bên cạnh dòng suối nhỏ dần dần tắt đi. Quần áo trên người hắn đều hóa thành tro bụi cả.
"Đốt đến thân thể cũng sắp trọng thương mới phai mờ được khí tức Kim Ma thử."
Toàn thân Từ Ngôn đỏ lừ cả lên. Hắn đứng dậy, nhảy vào dòng suối nhỏ, dùng nước lạnh giải bớt nhiệt cho thân thể mình.
Một lần đan hỏa Luyện Thể suýt nữa khiến hắn phỏng nặng, trong huyết nhục còn xuất hiện mùi khét lẹt, phải nuốt mấy hạt linh đan vào bụng mới đỡ hơn vài phần.
"Đan hỏa Luyện Thể cũng là một cách. Chẳng qua là lửa trong Kim Đan quá cường bạo, sơ sẩy một chút bản thể sẽ tổn thương."
Từ Ngôn nhíu mày trầm ngâm, bóng dáng trong nước cũng trở nên ảm đạm, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Một tòa phủ đệ nhỏ xíu chậm rãi chìm xuống trong dòng nước, rồi rơi xuống đám cát sỏi dưới đáy nước.
Bên trong Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn đã mặc một bộ đạo bào, đang ngồi trên đất trống trước đại sảnh lật giở đồ đạc.
Một mớ các loại tài liệu được nhồi nhét trong khoảng đất trống chừng hơn mười trượng, chất chồng thành một ngọn núi nhỏ, ngoài ra còn thêm vô số linh thạch xếp đống bên cạnh.
"Quả nhiên Đại yêu vẫn giàu có hơn nhiều, thu thập được nhiều tài liệu luyện khí, chẳng lẽ chúng cũng muốn luyện khí hay sao?"
Nhìn thấy rất nhiều tài liệu trân quý giá trị xa xỉ, Từ Ngôn tự lẩm bẩm: "Răng của Yêu tộc đều cứng rắn cả, có khi dùng để cắn nuốt."
Phân loại tài liệu rồi cất vào vài gian nhà kho bên cạnh xong xuôi, Từ Ngôn phủi tay, thoả mãn gật đầu.
Tài liệu tuy nhiều nhưng đại bộ phận đều chứa thuộc tính hỏa diễm. Xem ra suy đoán của hắn không sai, mặc dù Xích Nguyên không cắn nuốt những tài liệu thuộc tính hỏa này thì ắt hẳn cũng có tác dụng phụ trợ tu luyện.
Trong đống tài liệu còn có rất nhiều mai rùa các loại, trong đó lại không có mai rùa Đại yêu khiến Từ Ngôn thất vọng không thôi. Hắn bèn ném tất cả mai rùa này vào trong hồ nước hậu hoa viên cho cua nhỏ ăn.
Từ đó về sau, bên trong Thiên Cơ phủ không ngừng có ánh lửa bốc lên, ngày đêm thiêu đốt, đủ loại tài liệu nhanh chóng bị luyện hóa, từng viên Võ Thần đạn cực lớn xuất hiện ở trên đất trống bên ngoài phòng.
Mãi đến khi có chín viên Võ Thần đạn cùng một khẩu Võ Thần pháo cao tới hai trượng được luyện chế ra, Từ Ngôn mới tạm thời ngừng khoảng thời gian nửa tháng luyện khí này lại.
"Linh nhãn của Quy Nguyên tông, phải đoạt lấy mới được!"
Vỗ vỗ thân pháo cực lớn, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lùng.
Dù sao cũng đã đắc tội Quy Nguyên tông, vậy thì đắc tội đến cùng vậy, phải đoạt lấy linh nhãn của Quy Nguyên tông cho được mới thôi.
Với Từ Ngôn mà nói, dù có nhiều linh thạch hơn nữa cũng không bù đắp được tiêu hao của hắn. Hiện tại, hắn chỉ có thể mượn nhờ linh nhãn tràn đầy linh khí may ra đề thăng được tu vi lên. Cho nên hắn mới đánh chủ ý vào Quy Nguyên tông.
Đã có Võ Thần pháo, chuyện tiếp theo dễ tính hơn rồi. Chỉ cần dẫn Đại yêu Xích Nguyên đi là thành công.
Từ Ngôn khôi phục linh khí, đầy phấn chấn rời khỏi khe núi, tới một nơi có địa thế tương đối cao trong phạm vi chừng trăm dặm quanh Quy Nguyên tông. Rồi hắn móc khẩu Võ Thần pháo ra.
Họng pháo tối om như miệng rộng của một con cự thú bị một viên Võ Thần đạn lấp kín, nhìn như thể miệng rồng ngậm châu.
Một tiếng xèo xèo vang lên. Đốt xong kíp nổ, Từ Ngôn vội vàng chạy trốn ra xa, tay bịt kín tai lại.
Ầm!!!
Một tiếng nổ mạnh rung trời vang lên, một luồng lôi quang to gấp đôi cái vạc nước từ họng pháo phun ra, thẳng tới núi Quy Nguyên phía xa. Rất nhanh, tiếng Võ Thần đạn nổ tung từ cách xa trăm dặm truyền tới.
Đại trận hộ sơn Quy Nguyên tông không thể đạt tới trình độ của Kim Tiền tông, cho nên Võ Thần pháo đã hoàn toàn xé rách đại trận Quy Nguyên tông. Khói đặc bốc lên đầy kín đỉnh núi, tông chủ Xích Nguyên dậm chân mắng to.
Uy lực của Võ Thần đạn quả thật kinh người, thậm chí có thể giết chết Hư Đan và Yêu linh, nhưng không khiến Đại yêu phải e ngại. Hơn nữa Đại yêu loài rùa còn có năng lực phòng ngự cường đại.
Xích Nguyên quả thực không sợ Võ Thần đạn, nhưng điều làm lão kinh sợ không ít là nếu như hỏa lực này mạnh hơn một chút, nói không chừng Quy Nguyên tông của lão đến trụ không nổi mất.
Không cần nhìn, Xích Nguyên cũng biết kẻ nào bắn phá núi Quy Nguyên. Trong cơn giận dữ, lão vội vàng khống chế hạc lớn đuổi giết tới.
Sau khi tiếng pháo vang lên, Từ Ngôn cũng thu hồi Võ Thần pháo, nhảy lên Sơn Hà đồ bỏ chạy. Đợi đến lúc Xích Nguyên đã đuổi tới cách chừng mười dặm, hắn mới thi triển phong độn chạy ra trăm dặm. Rồi sau đó chờ đối phương đuổi theo, lại độn trốn đi tiếp.
Một đuổi một trốn, Đại yêu Xích Nguyên lại bị dẫn dụ ra xa hơn ngàn dặm. Đến khi lão phát hiện ra không còn chút tung tích nào của Quỷ Diện nữa, mới không khỏi vỗ đầu hô to lên một tiếng, vội vã chạy về tông môn.
Trong đại điện dưới lòng đất núi Quy Nguyên.
Hải Đại Kiềm đang khoanh chân ngồi trong tư thế ngũ tâm triều thiên*. Mỗi khi miệng rộng mở ra lại có một luồng linh khí tinh thuần bị hút vào trong miệng, sau đó không lâu lại có hai luồng khí đục từ lỗ mũi thoát ra.
(*Tư thế Ngũ Tâm Triều Thiên: ngồi khoanh chân xếp bằng, hai lòng bàn tay, lòng bàn chân, đỉnh đầu đều hướng lên trời _hoangtruc)
"Không tu thành Đại yêu, lão tử không đi ra. Có tông chủ tọa trấn, để xem ngươi dám đánh vào trong này sao?"
Vừa thu nạp linh khí, Hải Đại Kiềm vừa nghĩ tới Quỷ Diện đáng giận kia. Tính ra gã đã bị người ta dọa sợ rồi, chẳng qua gã cũng có ưu điểm là biết hổ thẹn mà trở nên gan dạ hơn, hiểu được đạo lý quân tử báo thù mười năm không muộn. Về phần chờ gã tu thành Đại yêu, Từ Ngôn có lọt vào bụng Đại yêu khác hay không thì Hải Đại Kiềm gã mặc kệ không quản.
"Chỉ là một tên Hư Đan Nhân tộc mà dám càn rỡ ở Thiên Bắc như vậy. Hừ, ngươi là đang tìm chết, nghĩ rằng Thiên Bắc là nơi đất lành hay sao?"
Yêu tộc tu luyện không cần phải bình tâm tĩnh khí như Nhân tộc mà chỉ cần phun ra nuốt vào linh khí là được. Cho nên Hải Đại Kiềm mới có thể vừa nảy sinh tâm tình ngoan lệ, vừa tu luyện tăng cảnh giới bản thân.
Theo lý thuyết thì với tu vi của gã, nếu dốc lòng tu luyện thì hẳn chỉ cần dưới trăm năm đã có cơ hội tiến giai lên Đại yêu. Chính gã cũng biết vậy, nên mới quyết định ở lại linh nhãn trong lòng đất này. Có điều gã cũng quên mất có câu nói, rằng thì mà là:
Đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Một tiếng ầm vang nổ lên, một bên đại điện bị người bên ngoài đánh thủng một lỗ lớn, bụi mù nổi lên khiến Hải Đại Kiềm cả kinh nhảy dựng cả người.
"Quỷ Diện!!!"
Kêu rên một tiếng, Hải Đại Kiềm chỉ kịp kinh hãi nhìn qua cái mặt quỷ mà gã không muốn gặp phải nữa, rồi bị một cước bay ra ngoài, dính sâu vào vách đá bên cạnh.
Khí lực Từ Ngôn hiện nay đã không như năm đó, nay đã dễ dàng đạp bay Hải Đại Kiềm trong hình dạng con người đi rồi. Ngay sau đó, ánh đao lóe lên, Thanh Lân đao lại lần nữa gác trên cổ Hải Đại Kiềm.
"Linh nhãn của Quy Nguyên tông ở đâu? Nói, không nói sẽ chết!"
Từ Ngôn vừa men theo một tia linh khí mà tìm được đại điện dưới lòng đất này, không nghĩ tới lại nhìn thấy Hải Đại Kiềm. Chỉ có điều vừa nói xong, hắn đã nhìn thấy được một miệng giếng ngay trong trong đại điện.
"Đã tìm được, không cần ngươi nói nữa. Có thể đi chết được rồi."
Ánh sáng màu xanh lên, một tia sáng xanh sắc bén lóe lên. Hải Đại Kiềm bị nện dính vào trong vách đá lập tức trúng một đao. Cũng may gã đã nhanh chóng hiện ra yêu thân, Thanh Lân đao chẳng qua là chỉ chém bị thương xác cua mà thôi.
Chống đỡ được một đao, Hải Đại Kiềm bị đau đến đỏ bừng cả hai mắt cua, vung chân lên. Gã không dám dốc sức liều mạng với Từ Ngôn, mà dốc sức liều mạng đào ra một đường hầm bỏ trốn mất dạng.