Biên: Spring_bird
Ngay lúc cách cửa bí cảnh mở ra lần thứ ba, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn lóe lên rồi biến mất. Từ Ngôn còn tưởng rằng đó là trưởng lão chính phái, nhưng khi chứng kiến bóng lưng đối phương thì thần sắc hắn lập tức biến đổi.
"Sở Linh Nhi!"
Có tiếng la vang lên, nhưng đối phương đã biến mất tại cửa vào.
"Cô điên rồi!"
Hắn khiếp sợ gầm nhẹ, đáng tiếc là đối phương sớm đã tiến vào nên không nghe được.
"Công chúa hoàng tộc cũng là dạng người lỗ mãng như thế!"
Từ Ngôn oán hận đập một chân. Một đệ tử Trúc Cơ xâm nhập bí cảnh đi tìm linh dược thì không phải là đi chịu chết sao!.
Vì không phòng bị việc Sở Linh Nhi đột nhiên tiến vào bí cảnh, nên giờ đây Từ Ngôn cũng không có biện pháp nào. Bởi một khi có người đi vào thì không biết người đó sẽ ở chỗ nào, căn bản không thể tìm kiếm.
Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai người Vương Bát Chỉ và Mập Cửu, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
Lúc trước Sở Linh Nhi chính là cùng thì thầm to nhỏ với hai cái thằng này, sau đó nàng vọt vào bí cảnh chỉ trong chớp mắt. Chẳng lẽ đây là do hai người này đang làm trò quỷ?
Thấy Từ Ngôn ngó lại đây, Vương Bát Chỉ mở to đôi mắt vô thần, bộ dáng đầy vẻ vô tội; còn Mập Cửu tức thì nhăn nhó đá tảng đá dưới chân; thoạt nhìn thì người này còn mang vẻ hèn mọn bỉ ổi hơn người kia.
Từ Ngôn còn chưa kịp tiến lên chất vấn thì cửa vào lại mở ra một lần nữa.
Sau khi hung hang trừng mắt liếc Vương Bát Chỉ và Mập Cửu, hắn không do dự nữa mà quay người nhảy vào bí cảnh.
Đối với hành trình bí cảnh lần này thì Từ Ngôn không có hứng thú quá lớn. Thực tế khi Khương Đại Xuyên tiến vào thì nơi hiểm địa không biết này đã càng thêm nguy hiểm. Từ Ngôn đã trả xong món nợ với Bàng Gia, còn chuyện Bàng Phi Yến có thể đạt được Duyên Thọ đan hay là chết đi thì hắn sẽ không để ý nữa.
Thế nhưng Sở Linh Nhi đột nhiên tiến vào bí cảnh thì lại khác, trừ phi hắn không để ý đến sinh mạng Sở Linh Nhi, bằng không hắn nhất định phải đi vào đây rồi.
Nếu nói về quan hệ cá nhân, thì Sở Linh Nhi vừa là bằng hữu của Từ ngôn và cũng là khuê trung mật hữu của Bàng Hồng Nguyệt vợ hắn. Còn tính đến quan hệ với Sở Bạch thì nàng là vãn bối, với cách làm người của mình thì Từ Ngôn quả quyết không thể trơ mắt nhìn xem cô công chúa thích gây chuyện ấy chết ở trong bí cảnh được.
Vì thế mặc kệ trưởng lão hai bên chính tà, hắn là người thứ tư xông vào. Mà lúc thân ảnh của hắn vừa mới biến mất thì đáy vực lập tức hỗn loạn cả lên.
Quỷ sứ đứng đầu không có ở đây, chân truyền Thái Thượng cũng vậy, những trưởng lão hai phái còn ở lại lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Giữa tình cảnh rối loạn ấy vẫn có hai người không thèm để ý chút nào mà thấp giọng nói chuyện.
"Ta thấy lừa gạt cô bé ấy không tốt lắm đâu, hơn nữa còn vận dụng Mê tâm chi pháp (Thôi miên)."
"Không lừa gạt thì làm sao bây giờ, ném nàng vào sao? Nếu nàng không tiến vào thì ta xem thằng nhóc kia chưa chắc sẽ tiến nhập bí cảnh."
"Lòng hắn sinh thoái ý ư? Ngươi đã nhìn ra?"
"Không nhìn ra, nhưng mà hắn quá giảo hoạt, nói không chừng đã bắt đầu hoài nghi rồi."
"Cũng sắp đến nơi rồi, không thể để hắn lùi bước."
"Cuối cùng vẫn phải đưa hắn thêm đoạn đường. Đến lúc đó kết quả ra sao thì còn xem vận may của hắn nữa."
Hỗn loạn rất nhanh lắng xuống, cũng không phải là có cường giả ra tay mà là cửa vào đã mở ra lần thứ năm.
Ở ngay bên ngoài cửa vào trơớc mặt đội ngũ đối đầu của hai bên, một vị quỷ sứ Thiên Quỷ tông lập tức bước ra. Y lạnh nhạt nhìn vào đám trưởng lão chính phái, hừ một tiếng rồi đi vào bí cảnh.
Chính phái đã liên tiếp có ba người tiến vào, còn tà phái chỉ có một người là quỷ sử đứng đầu. Bên phía Thiên Quỷ tông cảm giác mình chịu thiệt, lần này không nhượng bộ chút nào.
Lần thứ năm cửa vào mở ra, đi vào là Quỷ sứ tà phái, lần thứ sáu lại là trưởng lão chính phái. Tuy nói Từ Ngôn và Khương Đại Xuyên đều không ở đây, nhưng mà cách thức tiến vào hai người lưu lại lúc trước vẫn được tiếp tục. Các trưởng lão hai thay phiên mà vào, cũng không có phát sinh đánh nhau gì cả.
Hành trình Ma La động lần này, hai bên chính tà phái ra toàn bộ cường giả Hư Đan, mỗi bên đều có trăm người trở lên. Bỏ đi những người đã chết ở Âm Phong hạp, thì số người đến được đáy vực vẫn còn hơn hai trăm người. Cứ cách mỗi mười hơi thở thì cửa mở ra một lần nên rất nhanh đã có nhiều Hư Đan ở bên trong.
Không tới nửa canh giờ, bên ngoài đã không còn tu sĩ Hư Đan nào, hơn nữa đám đệ tử Trúc Cơ đã sớm nhao nhao rút đi.
Qua thời gian hơn nửa ngày nữa thì Ma La động sẽ hoàn toàn đóng cửa, đến lúc đó nếu như không ra được, thì cả đám sẽ bị vây khốn chết tại nơi hiểm địa này. Cường giả Hư Đan có thể đi ra trong một canh giờ được, nhưng đệ tử Trúc Cơ thì không thể.
Khi một vị trưởng lão cuối cùng đi vào, đáy vực đã không một bóng người. Tiếng ồn ã rầm rĩ lúc trước biến thành tĩnh lặng.
Bỗng có hai loạt tiếng bước chân đồng thời từ một gốc cây chậm rãi đi vào cách cửa bí cảnh.
Một người gầy, một kẻ mập.
"Để ta tới trước đi. Lần này sau khi đi ra, sẽ phải tu dưỡng một thời gian rồi."
Nói chuyện chính là mập mạp, chỉ thấy y bước nhanh đi vào bên cạnh cửa vào. Trong lúc hành tẩu, bên ngoài cơ thể y xuất hiện tầng một khí đen âm trầm, trông cứ như được bao bọc bởi một tầng giáp sắt vậy.
Mà khi y bước đến cánh cửa bí cảnh, khác với đám trưởng lão Hư Đan kia, thân ảnh mập mạp căn bản không có đi vào mà giống như bị cắm ở chính giữa cánh cửa. Sau đó, có một cỗ khí tức kinh khủng từ cách cửa lao ra, từng đợt từng đợt sóng gió khiến người ta sợ hãi chợt nổi lên.
Khí tức tràn ra này mang theo một cỗ lực lượng không ai có thể kháng cự. Dưới áp lực của cỗ khí tức cuồng phong này, trong chớp mắt mặt đất thấp xuống hơn ba thước và nó lại đang không ngừng hạ xuống nữa.
Cũng không phải là mặt đất bị lún xuống, mà là khí tức thổi ra từ bên trong làm cửa vào mặt đất tan rã!
Cứng rắn chống chọi với cỗ khí tức kỳ dị và kinh khủng này, mạp mạp với toàn thân khí đen khó khăn muôn vàn mới chen vào được. Khi tiến vào Bí Cảnh, sau lưng y lập tức phun ra một đoàn sương máu.
"Lực cấm chế vẫn cứ đáng sợ như vậy. Rốt cuộc phải tu vi cao tới đâu mới có thể khiến loại cấm chế này nghìn năm không đổi đây..."
Kẻ gầy dừng lại nơi đáy vực. Trong khoảng thời gian cũng đợi mười hơi thở, y tự lẩm bẩm. Sau đó thân ảnh của y bắt đầu trở nên mơ hồ, một tầng hào quang chợt hiển hiện ra bên ngoài cơ thể, cùng loại với chiếc áo giáp đen của mập mạp.
Một bước phóng ra, cửa vào lại lần nữa mở ra nháy mắt. Kẻ gầy cũng đi vào chính giữa. Cũng giống như mạp mạp, y cũng rất khó khăn để tiến vào, chỉ là trên người y không có phun ra sương máu mà để lại trên đất vệt máu đỏ thẫm.
Đáy vực quỷ dị, gió lạnh gào thét, giống như quỷ gào sói tru. Không bao lâu sau, mặt đất trước cửa vào cơ hồ bị tước mất sâu nửa trượng. Mà không chỉ có thế, khí tức khổng lồ tiết ra tạo thành lực lượng trôi nổi tứ tán, cuối cùng cỗ lực lượng này phóng lên trời cao, chui vào chính giữa đám mây xanh quái dị.
Rầm!!! Ào Ào!!!
Nơi đáy vực không người xuất hiện mưa to như trút nước. Trên bầu trời vỡ ra một cái động lớn, từ trong cái động lớn này, nước chảy ngược giống như thác nước trút xuống đáy vực.
Rất nhanh, cửa vào bí cảnh đã bị nước lụt phủ kín, trở nên một cái hồ lạnh lẽo.
Nước chảy bất tận, ở trên trời nếu xua đi đám mây thì có thể chứng kiến một vùng đại dương mênh mông thần kỳ.
Trên bầu trời xanh biếc không phải mây, mà là mặt sau nước sông...
Rào rào!
Một tràng tiếng nước đổ như thác không ngừng truyền đến từ sông lớn.
Tiếng nước không lớn, lại giống như tiếng chuông buổi sáng rung nhẹ, truyền ra xa xa, truyền đi trăm dặm, ngàn dặm, cho đến vạn lý.
Cuối cùng nó truyền khắp vùng đất tinh châu rộng lớn!
Sau nhiều năm biến mất, tiếng nước sông chảy, nay lại vang lên một lần nữa.