Biên: Spring_bird
***
Nghĩ tới tử trạng của đệ đệ, ánh mắt Lương Triết âm trầm nhìn về phía hơn hai trăm đệ tử Trúc Cơ còn lại.
Gã lần lượt quét mắt qua một lần, cuối cùng ngừng lại nhìn xuống Từ Ngôn đang đầy chật vật.
Thấy dáng vẻ chật vật của Từ Ngôn, còn cả ánh mắt ngốc chát như thể bị dọa đến ngu người kia, trong lòng Lương Triết chợt nảy sinh một tia nghi hoặc không giải thích được.
"Chẳng lẽ là hắn ra tay? Lương Nghị bị giết đầu tiên, hơn nữa không phải chết do vết rách không gian... Một đệ tử Trúc Cơ làm sao giết chết được Kim Đan trung kỳ, không phải hắn ra tay..."
Lương Triết thầm tính toán. Quả thật gã có nghi ngờ Từ Ngôn nhưng chính gã cũng không tin một tu sĩ Trúc Cơ có thể giết chết Kim Đan như Lương Nghị ngay dưới mí mắt mình được.
Từ lúc Lương Nghị rơi xuống nước đến lúc Lương Triết tới cứu căn bản chỉ là ngay trong khoảnh khắc mà thôi. Lương Triết không thấy có vết rách không gian nên mới kết luận đệ đệ của mình có khả năng chết dưới tay người khác. Nhưng người khác kia không phải và cũng không thể có tu vi Trúc Cơ được.
Trong lúc Lương Triết còn đang suy đoán nguyên nhân cái chết của Lương Nghị, Từ Ngôn vẫn bình thản ngồi nơi xa, ánh mắt ngốc chát, sắc mặt thành thật, cả người không nhúc nhích, nhìn thế nào cũng thấy là một đệ tử Trúc Cơ bị hiểm địa dọa cho sợ đến choáng váng.
"Trong các ngươi, có người giết chết Lương Nghị."
Lương Triết trầm ngâm không lâu rồi đưa mắt nhìn vào từng đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động, khàn khàn giọng mang theo đầy vẻ phẫn nộ, chất vấn: "Nói! Là ai ra tay? Chỉ cần giao ra hung thủ, ta sẽ không truy cứu người khác nữa. Bằng không mà nói, hiện tại có Kim Đan Vân Hạ Phong bảo vệ các ngươi nhưng khi trở lại tông môn, ta sẽ không tiếc sức điều động Chấp Pháp điện truy tra cho bằng được hung thủ, đến lúc đó xem còn ai bảo vệ nổi các ngươi!"
Ba từ Chấp Pháp điện vừa ra khỏi miệng Lương Triết, hơn hai trăm đệ tử Trúc Cơ đồng loạt giật nảy người, mặt đầy vẻ sợ hãi.
Đám đệ tử Địa Kiếm tông e ngại nhất tuyệt không phải là tông chủ hay cường giả Nguyên Anh nào đó, mà chính là Chấp Pháp điện chấp hành giới luật tông môn.
Dù cho có là thiên tài hay là đệ tử thành thật nhất tông môn đi nữa, bị Chấp Pháp điện nhắm vào cũng phải mất ít nhất một lớp da. Ngoại trừ cường giả Nguyên Anh ra thì đến cả trưởng lão tông môn có tu vi Kim Đan đỉnh phong cũng không có tư cách đối kháng với Chấp Pháp điện.
Mà điều khiến đệ tử Cửu Phong động e ngại nhất chính là Chấp Pháp điện lại thuộc về phe phái Vân Thượng Phong!
Lương Triết không tiếc công mượn danh nghĩa Chấp Pháp điện nhằm dọa cho đám đệ tử Trúc Cơ sợ hãi mà lộ ra sơ hở. Gã biết có đám Kim Đan Vân Hạ Phong như Phó Ngọc, Trình Vũ Đức che chở, sẽ khó lòng động chạm tới được đám Trúc Cơ Cửu Phong động này được nữa. Cái trò dùng Chấp Pháp điện đe dọa này của gã cũng chỉ là cơ hội cuối cùng để tra xét ra manh mối mà thôi.
Chỉ cần có người nào đó ra vẻ không đúng, Lương Triết có thể dựa vào đó khoanh vùng mục tiêu, đến lúc rời khỏi bí cảnh sẽ tra hỏi, có thể nắm được manh mối hung phạm.
Sau khi nói ra ba từ Chấp Pháp điện, Lương Triết ngưng tụ toàn bộ tinh lực quan sát hơn hai trăm đệ tử Trúc Cơ. Gã cần xác định vài tên có biểu hiện coi nhẹ Chấp Pháp điện. Bởi đệ tử nào dám can đảm giết người trước mặt Kim Đan chắc chắn sẽ không e ngại Chấp Pháp điện.
Với tu vi Kim Đan hậu kỳ, Lương Triết có thể quan sát một lúc mấy trăm Trúc Cơ nhưng có điều gã nhanh chóng trở nên thất vọng.
Không nói đệ tử Trúc Cơ khác nghe tới tên tuổi Chấp Pháp điện đều run rẩy đến mức tái nhợt mặt mày, mà cả kẻ gã hoài nghi nhất là Từ Ngôn nghe thấy ba chữ Chấp Pháp điện xong đã run rẩy cả người, mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ như thể bị dọa sợ đến tột đỉnh. Mà đây mới chỉ là đe dọa, nếu có người của Chấp Pháp điện tại đây không khéo sẽ đối phương bị dọa đến bất tỉnh mất.
"Tuyệt đối không phải hắn. Cái tên ấy nhát như chuột sao có thể đánh chết Kim Đan, làm sao có được năng lực đánh chết Kim Đan..."
Lương Triết loại bỏ Từ Ngôn ra khỏi đối tượng tình nghi đầu tiên, nhưng gã quên mất một câu ngạn ngữ.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Kỳ thật lòng dạ tâm cơ của Lương Triết không thấp, đáng tiếc gã đã đụng độ với một tên gia hỏa không tầm thường. Coi như gã xui xẻo đi!
"Âm Dương trì đã qua, các ngươi muốn cho Vân Hạ Phong ta đi trước vậy chúng ta đi trước một bước, đi!"
Phó Ngọc không có tâm tư chờ đợi Lương Triết truy xét hung thủ ở đây. Lương Nghị đã chết, nếu không phải còn đang ở sâu trong bí cảnh thì trưởng lão Kim Đan Vân Hạ Phong còn muốn vỗ tay khen hay.
Phó Ngọc, Trình Vũ Đức cầm đầu Kim Đan Vân Hạ Phong dẫn theo chưa tới ba trăm Trúc Cơ Cửu Phong động rời khỏi bờ hồ nước.
Cả bọn tiếp túc đi sâu vào bên trong Lưỡng Nghi viên. Trên đường đi, Kim Đan đi trước, Trúc Cơ theo sau, tất cả đều vô cùng cẩn thận đề phòng đủ loại nguy cơ không lường trước được.
Thấy đội ngũ Vân Hạ Phong đã đi xa, Lương Triết nghiên răng đến cọt kẹt..t..tttt. Đệ đệ ruột của gã còn không được toàn thây, Kim Đan bị đánh bể nát, thảm như vậy có thể nói là chết không nhắm mắt được.
Bi phẫn đến vậy nhưng Lương Triết cũng không còn cách nào khác, chỉ đành âm thầm oán hận tự nói: "Chắc chắn hung thủ trong đám các ngươi! Đám gia hỏa Vân Hạ Phong, các ngươi chờ đấy, khoản nợ này chúng ta sẽ nhanh chóng tính toán. Trong vòng một ngày sau khi rời khỏi Lưỡng Nghi viên, sư tôn ta vẫn có thể dùng bí pháp tra ra hung thủ!"
Lương Triết đầy bi phẫn, Từ Ngôn cũng ôm một bụng buồn bực mà đi.
Âm Dương trì đủ dài nhưng lại quá hẹp, nếu rộng thêm chút nữa thì mấy vết rách không gian xuất quỷ nhập thần kia hẳn có thể cắn nuốt được nhiều Kim Đan Vân Thượng Phong hơn rồi.
Từ Ngôn âm thầm lắc đầu thở dài. Tính cả Lương Triết thì bên kia còn hơn ba trăm Kim Đan, xem ra không dễ để giết một hơi hơn ba trăm Kim Đan mà còn là thần không biết quỷ không hay được.
Có cường giả Kim Đan mở đường đi trước, Từ Ngôn cùng với đệ tử Trúc Cơ khác chỉ cần theo sát phía sau. Không như đám Lương Triết bên phía Vân Thượng Phong, Phó Ngọc và Trình Vũ Đức dẫn đội sẽ không dễ dàng để đám đệ tử Trúc Cơ lệ thuộc Vân Hạ Phong phải mạo hiểm.
Chưa kể đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động còn có hi vọng trùng kích lên Kim Đan, là trợ lực lớn cho tương lai của Vân Hạ Phong sau này.
Cỏ hoang chung quanh càng lúc càng cao hơn, không khí cũng dần dần xuất hiện gió lạnh và hơi nóng cháy, bốn phía yên tĩnh im ắng.
Đám đệ tử Trúc Cơ đi theo sau Kim Đan xâm nhập vào mảnh Lưỡng Nghi viên kỳ dị này vẫn mang đầy lo lắng. Nơi này không có Yêu thú nhưng không gian hoàn toàn không ổn định, có thể nói khắp nơi đều là hiểm địa cả.
Từ lúc rời khỏi Âm Dương trì thì vết rách không gian không chỗ nào không có đã không còn xuất hiện. Sau khoảng thời gian chừng một bữa cơm, trước mặt Từ Ngôn xuất hiện hai gốc cổ thụ cao ngất.
Cổ thụ chỉ có thân cây trụi lủi trên mặt đất. Vỏ cây bên trái màu đỏ, vỏ cây bên phải màu trắng bệch. Vốn đây là hai thân cây khô, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ vẫn còn chưa chết khô hẳn.
Giữa hai gốc cổ thụ là một bệ đá cao cỡ nửa người, rộng chừng hai trượng, bên trên có khắc chi chít những đường vân vòng vòng. Mỗi một tức thì một vòng đường vân trên này lại lóe sáng lên, mỗi lần sáng lên lại chiếu rọi lên hai gốc cổ thụ trắng đỏ ở hai bên sáng ngời.
Phó Ngọc và Trình Vũ Đức đi tới cạnh bệ đá, xem xét đường vân trên bệ đá một phen, rồi hai người nhanh chóng lộ ra vẻ vừa vui vừa sợ.
"Đã sắp xong một vòng rồi, tiếp theo sẽ bắt đầu luân chuyển. Như vậy chúng ta có thể tranh thủ thêm thời gian rồi." Phó Ngọc gật đầu nói.
"Người của Vân Thượng Phong cũng đã đến, chúng ta lập tức bắt đầu đi. Càng sớm thắp sáng Băng Hỏa lộ càng có thêm cơ hội thành công." Trình Vũ Đức quay đầu lại, đưa mắt nhìn đám người Lương Triết, trầm giọng nói: "Ba mươi sáu vòng minh văn trận, Vân Hạ Phong chúng ta ra mười tám đồng môn. Lương Triết, Vân Thượng Phong các ngươi mau quyết định xem phái ai ra, sắp chuyển sang một vòng mới rồi, nếu để lỡ sẽ phải chờ thêm một canh giờ nữa đấy."
Sắc mặt Lương Triết vẫn luôn âm trầm nhưng đến bệ đá kỳ lạ này, gã không dám lãnh đạm mà phân phó một tiếng. Trong đội ngũ lập tức có mười tám Kim Đan ra khỏi hàng, cùng với mười tám người bên Trình Vũ Đức phái ra cẩn thận từng li từng tí chờ đợi quanh bệ đá. Những người còn lại tức thì nhao nhao lùi về phía sau vài bước, không dám đứng quá gần bệ đá.