Xác nhận lại đến ba lần, Từ Ngôn rốt cục cũng hết hy vọng.
Mai Hương lầu đích thị là một kỹ viện, chẳng phải là quán rượu gì hết.
"Tam tỷ, Mai Hương lâu không phải là quán rượu sao? Ta là đạo sĩ, không thể ở trong kỹ viện được!" Trong hậu viện, Từ Ngôn nổi giận đùng đùng nói với Mai Tam Nương, ngược lại đang ăn mặc trang điểm xinh đẹp lộng lẫy rõ ràng là phong thái của một tú bà.
"Ai nói Mai Hương lâu là quán rượu?" Mai Tam Nương cười khanh khách: "Đạo bào của ngươi đã bị mồi lửa của ta thiêu rụi. Không có đạo bào, ai biết ngươi là đạo sĩ chứ?"
Không để Từ Ngôn giải thích, Mai Tam Nương đã vội cướp lời: "Kỹ viện thì đã sao? Kỹ viện cũng chẳng phải bọn đầu trộm đuôi cướp, người tình kẻ nguyện, thuận mua vừa bán, không phạm vương pháp, cũng chẳng chọc tức ông trời. Những cô nương đó đều rất đáng thương, đúng là có vài người ta mua về từ lúc nhỏ, một số là tự nguyện theo ta, nhưng đều là ta nói rõ ràng từ đầu, chẳng ép buộc ai cả.
Ngươi cho rằng thời thế bây giờ rất tốt sao? Trong Sơn thành phồn hoa thì đúng là rất sầm uất, thế nhưng xem xem những thị trấn, doanh trại nhỏ xung quanh đây thì sao, được mấy gia đình không phải lo cái ăn cái mặc? Tề quốc có nạn lũ lụt, khí hậu lại càng không bằng Phổ quốc, mỗi năm chỉ có một mùa vụ trồng lương thực. Năm nào mùa màng tốt thì vậy, chưa kể năm nào bị thiên tai, người ta chết đói là chuyện bình thường.
Những nhà cao sang giàu có thì đâu để ý đến dân chúng cùng khổ. Nếu cơm ăn không đủ no thì cũng không thể trách được người khác, chỉ biết trách mình bất tài. Tam tỷ ta từ lúc mười bảy tuổi đã bắt đầu đi buôn bán giúp gia đình, đã mắt thấy tai nghe biết bao nhiêu cảnh đời, chỗ nào mà chẳng là tám chữ nhân tình ấm lạnh, lòng người thay đổi. Ngươi là người tu đạo, không vào chốn nhân gian thì làm sao biết những chỗ khó khổ nơi nhân gian chứ."
Nói mãi nói mãi, mắt Mai Tam Nương đã đỏ hoe lên, bàn tay đang kéo Từ Ngôn cũng bắt đầu run rẩy, giống như tình cảnh một tỷ tỷ trải qua gian lao vất vả đang cùng đệ đệ trút ra hết những nỗi khổ tâm.
Chịu không được nước mắt của nữ nhân, Từ Ngôn bất đắc dĩ đành phải đồng ý ở lại Mai Hương lâu. Thật ra Mai Tam Nương đã bố trí cho hắn một căn phòng nhỏ khuất trong góc sân, tuy không rộng nhưng được cái thanh vắng yên tĩnh.
"Đã biết rõ nỗi khổ tâm của Tam tỷ thì lẽ ra sẽ càng muốn giúp đỡ Tam tỷ. Mà đệ muốn đi thì cửa ra đó, cũng không ai níu kéo."
Rồi bỗng nhiên nàng lại đổi bộ mặt quyến rũ, che miệng cười nói: "Đợi thêm vài năm nữa ngươi trưởng thành, Tam tỷ hứa sẽ tặng ngươi hai cô nương thanh tân, lúc đó sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là nữ sắc, ha ha ha."
Mang bộ mặt thiểu não quay về đến cửa, Từ Ngôn cảm thấy thật hổ thẹn với những lời dạy bảo của sư phụ.
Giúp kỹ viện đón khách, việc này sư phụ mà biết chẳng phải chắc chắn sẽ giết ta luôn hay sao chứ!
Không được nghĩ nhiều, không được nghĩ nhiều, tiểu đạo sĩ đứng ở cửa ra vào cố nở một nụ cười mà trông còn khó coi hơn khóc, người đến hắn niệm một câu từ bi, người đi hắn cũng niệm một câu từ bi.
Sau một ngày bận rộn Từ Ngôn ngủ mê mệt trong tiểu viện trong Mai Hương Lâu, con heo Tiểu Hắc nằm trong chuồng góc sân cũng ngủ say sưa y như hắn.
Là một con heo thì ngủ trong chuồng heo, chỉ cần được ăn được uống, có đồ tể chuồng heo quản thúc. Còn như chuồng heo trong kỹ viện thì trong đêm khuya lại truyền đến âm thanh cười đùa nhõng nhẽo mơ hồ, lại giống như ma âm, làm cho Từ Ngôn ngủ không ngon lắm, mà âm thanh ồn ào đó lại càng lúc càng lớn lên.
Sáng sớm, mọi thứ lại yên ắng.
Tiểu đạo sĩ dậy rất sớm, đứng trong sân hoạt động cho giãn gân cốt, khi thì thấy hắn xoãi bước khom người, khi thì thấy hắn giang hai tay, khi thì tư thế Kim Kê độc lập (gà vàng đứng một chân), khi thì lại thấy hắn chuyển động như gió, chẳng rõ là thân pháp gì mà từ trên lao xuống, chỉ thấy toàn thân nhẹ bỗng, làm cho người ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng.
Xung quanh có quá nhiều hộ gia đình, Từ Ngôn từ đầu đến cuối không kêu lên tiếng nào, chỉ khi lấy nước lạnh rửa mặt mới cảm thấy rất đau đớn.
Bộ thân pháp kia là căn bản của tam thức Phi thạch, chuyên dùng tập luyện để nâng cao, tích trữ và bộc phát lực. Lão sư phụ đã bảo Từ Ngôn tập thân pháp này từ lúc hắn còn rất nhỏ, tính ra cũng phải mười năm rồi.
Lúc còn ở Nguyên Sơn Trại, Từ Ngôn không thể biểu lộ ra tài nghệ của mình. Bây giờ cũng đã yên ổn rồi, hắn mới lại luyên tập cái này hàng ngày. Bởi vì sư phụ đã từng nói, thân pháp này ít nhất phải luyện cho đến khi hắn trưởng thành mới được.
Sư phụ không dạy điều sai, vì vậy ngay sau khi ổn định, Từ Ngôn liền khôi phục thói quen của mìn. Hàng ngày từ lúc trời còn chưa sáng đã bắt đầu luyện tập công phu, rồi sau đó là gánh nước đốn củi.
Mai Hương Lâu tuy tiếng là kỹ viện, nhưng hậu viện cũng không phải là nhỏ. Mà khách đến kỹ viện cũng có thể không phải là người mua da bán thịt.
Cũng có vài văn nhân mặc khách (người tri thức) lui tới nơi này, dạo chơi chốn kỹ viện bây giờ đang là một loại thú vui tao nhã. Thậm chí còn có vài thương nhân thường xuyên chọn kỹ viện làm địa điểm bàn chuyện làm ăn, với điều kiện đầu tiên là gian phòng phải lịch sự tao nhã, như phong thái của họ.
Ngay cả người dân thường Tề Quốc cũng vậy, nên mới có thể xưng danh là một cường quốc vừa đề cao tri thức vừa sầm uất phồn hoa.
Từ Ngôn là người Phổ quốc, mà nay lại đang ở Tề quốc, bởi vì gia quốc chi phân (rời xa gia đình, đất nước), nhưng trong thâm tâm tiểu đạo sĩ thật ra cũng không đặt nặng việc đó lắm. Vì sư phụ lúc trước từng nói, người trong thiên hạ bốn biển là nhà, cho nên chỉ cần ăn đủ no thì cho dù là ở trong chuồng heo thì Từ Ngôn cũng không ngại.
Tuy là ở nước nào Từ Ngôn cũng không ngại, nhưng là ở trong kỹ viện thì nhất định có rất nhiều phiền toái.
"Ngôn đệ, mau tới giúp ta một tay, Hồng Đầu bay ra khỏi lồng rồi, ta bắt không được! Nhanh không nó bay mất!"
Hồng Đầu là một con chim nhỏ, bay khỏi lồng chim, người đứng đầu Mai Hương lâu đang kêu thất thanh. Tóm lấy cánh, Từ Ngôn cuối cùng cũng bắt được con chim. Nhưng ngược lại người mặc áo mỏng tang phơi tấm lưng trần trắng muốt lại làm cho tiểu đạo sĩ muốn chảy máu mũi.
"Ngôn đệ à, đi ra cửa hiệu mới mở đầu đường mua giúp ta chút son phấn nha. Ta muốn loại màu hồng, nhất định không được mua loại đỏ thẫm bôi lên mặt nhìn giống quỷ lắm a. "
Mang bộ mặt không cảm xúc, tiểu đạo sĩ cầm chút bạc vụn, rời khỏi Mai Hương lâu như một cái xác không hồn. Loại chuyện lặt vặt này hắn đã làm qua không biết bao nhiêu lần rồi.
"Ngôn đệ à, dây đàn của ta đứt rồi, giúp ta sắp xếp một chút rồi mang đàn qua nhà lão cầm sư. "
Sắp dây đàn cũng xem như là một công việc của Từ Ngôn, cũng may lão sư phụ tình cờ lại biết chơi hai loại đàn, Từ Ngôn cũng vụng trộm xem qua mấy lần, tuy không gẩy ra được khúc nhạc nào quá xuất chúng, nhưng cũng xem qua không ít loại dây đàn, cho nên đối với hắn loại công việc này cũng xem như là thành thạo đi.
"Ngôn ca ca, Ngôn ca ca!" một ca nương tuổi còn nhỏ, thanh sạch chỉ bán nghệ không bán thân, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy thương mến.
"Cái yếm của ta đâu rồi ấy, chính là cái yếm thêu hoa Mẫu đơn đó, giúp ta tìm đi. Là cái hôm trước ngươi nhìn thấy đó!"
Phốc...
Từ Ngôn cảm thấy mình muốn hộc máu a, ta nhìn thấy cái yếm của ngươi khi nào chứ?
Người ta thường nói sống trong núi thì không biết năm tháng, chớp mắt một cái đã nghìn năm. Kỳ thực sống trong kỹ viện cũng không biết năm tháng là gì, Từ Ngôn chỉ cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm. Suốt ngày bên tai toàn lời ong bướm, trước mắt đều là yến yến oanh oanh, người nào còn có thể chịu được suốt một thời gian dài?
Thế nhưng hắn lại là đạo sĩ a!
Từ Ngôn có cảm giác mình cần luyện thêm một môn công phu nữa, kiểu thấy mà làm như không thấy vẫn chưa đủ, hắn còn cần luyện gấp loại năng lực mắt điếc tai ngơ nữa mới được.
Hắn là đạo sĩ tốt có tâm địa trong sạch, có thể tụng kinh, hơn nữa tuổi còn nhỏ. Thời gian trôi qua, Từ Ngôn cũng quen với sinh hoạt trong Mai Hương lâu, phần lớn thời gian hắn đều chạy đến nhà bếp giúp đỡ nấu cơm nấu thức ăn, muốn dùng cách này để tránh xa đám nữ nhân nguy hiểm kia một chút.
Gần đến cuối năm, trong núi đã có tuyết rơi nhiều.
Chớp mắt vậy mà đã đến mùa đông.
Khi vào Phong Sơn thành là mùa thu, rồi bị Mai gia xua đuổi. Không ngờ Mai Tam Nương kiên cường này lại không phải là nhân vật tầm thường, chỉ dựa vào đầu óc nhanh nhẹn mà quay vòng trong đám anh hào, mỗi ngày ngân lượng thu vào như nước chảy. Vào thời điểm giao thừa đã mang ba ngàn lượng trả hết cho Lý Quý.
Lý gia là nhà hào phú, căn bản không quan trọng mấy ngàn lượng bạc. Lý Quý cũng hào phóng, mở yến tiệc khoản đãi các vị hợp tác làm ăn ở Mai Hương lâu, vung tiền như rác, một đêm đã đem ba ngàn lượng tiêu sạch ngay tại Mai Hương lâu.
Có quý nhân nâng đỡ, lại thêm Mai Tam Nương với thủ đoạn lôi kéo cao siêu. Thoáng qua một cái tết mà Mai Hương lâu nghiễm nhiên đã trở thành thanh lâu nổi danh nhất phố chợ, thậm chí thanh danh còn lan truyền khắp toàn thành.
Qua năm mới này, Từ Ngôn đã được mười sáu tuổi rồi. Thiếu niên mười sáu tuổi là thời điểm thân thể nhanh lớn lên nhất. Để cơ thể thêm phần cường tráng, trong đêm giao thừa, nhìn bầu trời đêm rực rỡ vô số pháo hoa, Từ Ngôn âm thầm thề.
Năm nay nhất định phải ăn nhiều hơn năm trước!