Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hoangtruc

Trong mái hiên thuyền vang lên một tiếng tiếng bạt tai, đại sư tỷ vung tay gõ đầu Phí Tài, không nói nên lời.

"Ngươi mới giống thần tiên ấy, thần tiên phế tài!"

Vương Chiêu nghiến răng nghiến lợi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn Từ Ngôn bên kia cũng cười gượng bất đắc dĩ.

"Dương Càn Đạo phủ chấn nhiếp Đông Châu Vực. Kiếm Vương điện là chí cường Tây Châu Vực. Chẳng lẽ ngoại trừ hai thế lực khổng lồ này, tu sĩ Nhân tộc chúng ta còn chiếm cứ địa vực nào khác sao?"

Từ Ngôn hỏi một câu. Hắn có chút tò mò, bởi vì tu sĩ Nhân tộc chỉ chiếm được Đông Châu Vực và Tây Châu Vực, Nam Châu Vực và Bắc Châu Vực chính là địa bàn của Yêu Ma hai tộc. Trừ những nơi này, e rằng chỉ có đảo chủ đảo Lâm Lang mới có đủ có tư cách đánh đồng cùng Dương Càn Đạo phủ và Kiếm Vương điện.

Đáng tiếc, Thông Thiên Tiên chủ không biết tung tích, biến mất hơn một ngàn năm.

"Vạn năm phồn hoa, nhất phủ chấn bát phương. Thế lực có thể sánh ngang với Dương Càn Đạo phủ trong thiên hạ này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngoài Kiếm Vương điện e là chỉ có đảo Lâm Lang đứng đầu bách đảo có chúng ta rồi."

Vẻ mặt Vương Chiêu trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Chẳng qua ngoại trừ đảo Lâm Lang, Nhân tộc quả thật còn có một thế lực có thể chống lại được Dương Càn Đạo phủ và Kiếm Vương điện. Thế lực kia vô cùng thần bí, tên là Huyễn Nguyệt cung, nằm ngoài hải ngoại, không ai biết rõ sơn môn chính thức của Huyễn Nguyệt cung ở đâu cả."



"Huyễn Nguyệt cung?" Từ Ngôn có hơi kinh ngạc, hỏi: "Huyễn Nguyệt cung ngoài hải ngoại, không phải là một trong bách đảo sao?"

"Không, Huyễn Nguyệt cung không thuộc bách đảo. Bởi vì Huyễn Nguyệt cung nằm ngoài hải ngoại, Thương Hải chỗ chúng ta cũng tiếp nối với hải ngoại vô biên vô hạn, cho nên được gọi là nội hải, cũng là trung tâm của Đông Tây Nam Bắc tứ đại vực."

Bởi vì Thương Hải bị tứ đại vực vây quanh cho nên Tu Tiên giới mới gọi nơi này là nội hải. Chẳng qua dù là nội hải nhưng cũng vô cùng rộng lớn, ít ra trong mắt Từ Ngôn đã cảm thấy kinh người rồi.

"Huyễn Nguyệt cung..."

Từ Ngôn nói thầm cái tên tông môn lạ lẫm này, đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Lần đầu tiên hắn nghe thấy tên Huyễn Nguyệt cung lạ lẫm, khiến hắn kinh ngạc chính là khi nghe đến tên Nguyệt kia.

"Có thể sánh vai cùng Đạo phủ cùng Kiếm Vương điện, chắc hẳn thế lực Huyễn Nguyệt cung cũng rất lớn. Làm sao lại thần thần bí bí? Chẳng lẽ tu sĩ Huyễn Nguyệt cung rất hiếm khi gặp người sao?" vì để biết được nhiều tin tức hơn, Từ Ngôn bèn hỏi tiếp.

"Không thể nói như vậy được. Thế gian có rất nhiều kỳ nhân, có lẽ người ta không thích xuất đầu lộ diện mà thôi." Vương Chiêu lại không tán đồng cách nói của Từ Ngôn, chỉ có điều nàng cũng biết rất ít về Huyễn Nguyệt cung.

Không có thêm manh mối nào nữa.

Từ Ngôn cố tình hỏi thêm vài câu, nhìn ra được thật sự Vương Chiêu cũng không biết bèn không hỏi thêm nữa.

"Đại sư tỷ, nếu có ba thế lực kia đứng sau, vậy thì phần thưởng lúc tiến vào một trăm thứ hạng Thiên Anh bảng đầu tiên hẳn không chỉ có ngàn linh thạch thượng phẩm này chứ?" Phí Tài rất muốn biết ban thưởng Thiên Anh bảng thế nào, bèn hỏi.

"Pháp bảo, là pháp bảo thượng phẩm chân chính!" Vương Chiêu trầm giọng đáp, trong mắt không che nổi vẻ kích động.

Giá trị pháp bảo hạ phẩm có thể nói đã kinh người rồi, nhưng phần lớn tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đều có thể tự luyện chế ra được. Như Lâm Uyên đảo chủ, pháp bảo hạ phẩm trong tay không dưới năm sáu kiện, nhưng mà pháp bảo thượng phẩm lại khó mà luyện thành được.

Vương Ngữ Hải tu luyện nhiều năm, tiến vào Nguyên Anh trung kỳ được hơn ba mươi năm. Trong khoảng thời gian này ông ta đã đã tiêu hao hết tâm lực, mạo hiểm vô số, còn hao tổn một cái giá lớn, dùng một số lượng lớn linh thạch và vô số dị bảo mới đổi được một kiện pháp bảo thượng phẩm.



Với lai lịch và cảnh giới như Vương Ngữ Hải còn không thể nào luyện chế ra được một kiện pháp bảo thượng phẩm.

"Toàn bộ đảo Lâm Uyên này chỉ có một pháp bảo thượng phẩm mà thôi, cũng là cha ta cố lắm mới đổi được. Có thể thấy pháp bảo thượng phẩm trân quý thế nào, đến tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ còn thèm muốn không thôi."

Vương Chiêu siết chặt nắm tay nói: "Nếu như ta có thể tiến giai Nguyên Anh, nhất định phải sát nhập một trăm thứ hạng đầu Thiên Anh bảng, lấy được pháp bảo thượng phẩm ban thưởng."

Nghe nói pháp bảo thượng phẩm trân quý như vậy, trong lòng Từ Ngôn chợt có chút suy nghĩ. Hiện tại hắn không cách nào biết được hai kiện pháp bảo cực phẩm ở thế giới trong bình của mình ra tới Chân Võ giới này có được tính là thượng phẩm hay không.

"Đến Nguyên Anh trung kỳ còn không thể luyện chế ra được pháp bảo thượng phẩm?"

Từ Ngôn nhíu mày hỏi. Tuy rằng hắn sớm đoán được nhất định Giao Nha đao cùng Ngư Cốt kiếm của mình không phải là pháp bảo cực phẩm, tính ra nếu còn không được là thượng phẩm thì là pháp bảo hạ phẩm rồi. Hao phí nhiều năm luyện chế hai kiện pháp bảo hộ thân, nếu chỉ ở hạ phẩm thì công sức của Từ Ngôn trong bao nhiêu năm qua coi như phí hoài rồi.

"Không phải không luyện chế ra được, mà là xác xuất thành công quá thấp. Chẳng bằng dùng vô số tài nguyên trân quý hao phí trong quá trình luyện chế ra một kiện pháp bảo thượng phẩm tích góp lại, đổi một lần lấy một kiện pháp bảo thành phẩm."

Vương Chiêu kiên nhẫn giải thích: "Pháp bảo càng cao giai càng khó luyện chế. Kỳ thật pháp khí cũng không giống nhau, nếu các ngươi không quá tinh thông luyện khí, khuyên các ngươi tốt nhất nên tích lũy đủ linh thạch, dù có tốn thật nhiều cũng phải mua được một kiện pháp khí thành phẩm. Nếu lãng phí tài liệu cố luyện chế pháp khí thượng phẩm hoặc cực phẩm, rất có thể không thu đủ vốn về mà còn hao phí một lượng lớn tài liệu có thể đủ để đổi lấy một kiện pháp khí thành phẩm."

Dạy hai tên sư đệ về kinh nghiệm ở Tu Tiên giới này xem như là Vương Chiêu đã đầy hảo tâm rồi.

Cũng như thể thợ rèn luyện ra đao kiếm, đôi khi luyện được một thanh kiếm tốt phải hao tốn rất nhiều tài liệu có giá trị, vượt xa giá trị của thanh kiếm tốt này.

Kinh nghiệm của Vương Chiêu có ích với tu sĩ mới vào Trúc Cơ như Phí Tài đấy, nhưng gã là một thùng cơm trừ ăn ra căn bản không nghe lọt lời chỉ dạy nào. Vương Chiêu đã từng dạy bảo qua tất cả sư đệ sư muội nhập môn rằng một khi gặp phải linh thảo linh hoa chưa biết đến, tuyệt đối không được ăn, thế nhưng Phí Tài còn ăn cả Phong Xuy liễu.

Kinh nghiệm của đại sư tỷ đi vào tai trái của Phí Tài, sẽ chui qua tai phải ra ngoài, còn đối với Từ Ngôn lại càng vô dụng. Nói về kinh nghiệm tu luyện thì một trăm Vương Chiêu cũng không so được với một nửa Thiên Môn hầu.

Trăm năm đi xa không chỉ là trăm năm ngồi không, Từ Ngôn vẫn luôn một mực nghiên cứu luyện đan, luyện khí và luyện bùa chú đấy.



Hắn nghĩ đến kinh nghiệm luyện khí của mình một phen, thấy rằng có thể Giao Nha đao cùng Ngư Cốt kiếm không đạt được pháp bảo thượng phẩm ở Chân Võ giới nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm. Nếu không đạt được, hắn có thể kết hợp hai kiện pháp bảo lại với nhau, luyện chế thành một kiện mới có lẽ đạt mức pháp bảo thượng phẩm.

Trong lúc Từ Ngôn đang trầm ngâm, Phí Tài ngồi bên cạnh lại đầy hâm mộ nói: "Mỗi người một kiện pháp bảo thượng phẩm, một trăm người là một trăm kiện pháp bảo thượng phẩm a. Dương Càn Đạo phủ, Kiếm Vương điện và Huyễn Nguyệt cung có nhiều tiền thật. Cái giá khổng lồ như vậy có là cường nhân cảnh giới Độ Kiếp cũng chưa chắc cầm ra được. Đại sư tỷ, ngoại trừ pháp bảo thượng phẩm, Thiên Anh bảng không còn phần thưởng nào khác sao?"

"Có, mười thứ hạng đầu được ban thưởng còn nhiều nữa." Vương Chiêu nói tiếp: "Chỉ cần có thể sát nhập vào mười thứ hạng đầu của Thiên Anh bảng, mỗi người sẽ được ban thưởng một kiện pháp bảo cực phẩm."

"Pháp bảo cực phẩm!" Phí Tài trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Ta cũng muốn!"

"Vậy ngươi đi mà chiến một trận với Nguyên Anh trong thiên hạ ấy!" Vương Chiêu tức giận đáp.

"Đánh không lại, đánh không lại, ha ha ha. Ta cứ nói vậy đấy thì sao." Phí Tài hặc hặc cười, bộ dạng đầy gợi đòn.

"Mười thứ hạng đầu không chỉ được ban thưởng pháp bảo cực phẩm mà còn được ban thưởng cho cả khí nô. Ba thứ hạng đầu được ban thưởng linh đan cực phẩm, nếu đạt được vị trí hạng nhất, có thể đứng đầu cùng giai, tiếu ngạo ngàn vạn Nguyên Anh trong thiên hạ..."

Vương Chiêu vẫn còn đang giảng giải những điều mình nghe được về Thiên Anh bảng, còn trong lòng Từ Ngôn đang nổi sóng gió động trời.

Chỉ vì hai từ "khí nô"!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK