Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hoangtruc

Đi vào bảo khố Hoàng tộc rồi, không chỉ có Phỉ lão tam mà Từ Ngôn cũng đỏ cả mắt.

Đa số trân bảo chất đầy đại điện này đều vô dụng với tu hành giả, thế nhưng chỉ cần một nửa chỗ này có điểm hữu dụng thì giá trị đã không ước lượng nổi rồi.

Lúc trước Từ Ngôn còn có chút nghi hoặc, Tề quốc quả thật rất to lớn, thế nhưng chỉ một năm làm sao thu thập được nhiều bảo vật thế này được? Về sau hắn mới hiểu ra. Nhất định lúc Man tộc đồ thành không phát hiện ra bảo khố này, cho nên toàn bộ tích lũy mới được bảo lưu đầy đủ.

Một đêm tập kích bất ngờ, Man tộc cũng chỉ có thời gian giết người, không đủ thời gian tìm tòi bảo bối trong Hoàng Cung đấy. Dù sao Thiên Quỷ tông cũng không dễ trêu, một khi bị cường giả tông môn phát hiện, chắc chắn sẽ không còn tên Man tộc đồ thành nào thoát đi được.

Nhìn đống bảo vật trước mặt, Từ Ngôn ngây ngốc nở nụ cười.

Hôm nay hắn đã là Quốc chủ Tề quốc, như vậy chẳng phải tất cả bảo vật trong bảo khố đều là đồ đạc của hắn, có thể tùy ý lấy dùng hay sao!

Quả nhiên làm Quốc chủ rất béo bở a...

Ngoài cảm khái, Từ Ngôn còn một cước đá văng Phỉ lão tam ra, tự mình bắt đầu tìm kiếm. Trước tiên hắn phải kiếm thứ tốt thu lấy đã. Có điều chỉ riêng gốc Phong Linh thụ kia đã chiếm trọn mất không gian túi trữ vật thượng phẩm của hắn rồi.

Trong túi trữ vật của Từ Ngôn đầy những vật dụng lộn xộn hổ lốn, chỉ riêng Thần Võ pháo đã có vạn khẩu, không còn bao nhiêu chỗ trống.



Hắn cũng định lấy túi trữ vật của Phỉ lão tam, thế nhưng nghĩ lại, hắn buông tảng san hô cực lớn trong tay xuống.

Không nói các loại tài liệu, trân châu, chỉ riêng san hô lớn như vậy đã chiếm hết cả không gian túi trữ vật hạ phẩm rồi. Nếu đem toàn bộ tài liệu này đi, ít nhất trên người phải đeo mười mấy túi trữ vật mới đủ.

Không nói đến phiền toái, mà còn quá mức khoa trương đi!

"Từ gia, chúng ta có thể đổi thành linh thạch a. Nếu quá nhiều hạ phẩm linh thạch, chúng ta có thể đổi thành thượng phẩm linh thạch."

Vẫn là Phỉ lão tam tinh mắt, như thể con giun trong bụng Từ Ngôn. Gã cười đùa tí tửng nói: "Một trăm khối hạ phẩm linh thạch mới đổi được một khối thượng phẩm linh thạch. Như vậy khỏi lo không có đồ chứa bảo bối rồi."

"Có lý! Bảo khố giao cho ngươi. Đổi được gì thì đổi hết, chừa lại một ít giao tông môn là được rồi. Chúng ta vừa tới làm hoàng đế, một nghèo hai rách, chắc hẳn Phương trưởng lão không để tâm nhiều đâu."

Từ Ngôn gật đầu nói, Phỉ lão tam nghe xong, hai mắt sáng ngời.

Bán nhiều tài liệu như vậy, mỡ màng trong đó cũng đủ khiến gã vui mừng không thấy trời đất.

"Nhớ kỹ, bán bảo bối nơi đây xong rồi, đổi cho ta ít tài liệu khác."

Nói xong, Từ Ngôn tìm giấy bút viết xuống hơn mười loại tài liệu giao cho Phỉ lão tam.

"Nham Lôi tinh, Tước nhãn, Tinh Văn thiết, Hàn Lôi sa... Từ gia, ngài định luyện chế thứ gì? Cần nhiều tài liệu như vậy sao? Tuy là không đắt lắm, thế nhưng tốn không ít thời gian a."

Phỉ lão tam gãi đầu hỏi.

"Nhân thủ từ tông môn tới đây tùy ngươi sai bảo, để cho bọn họ thu mua cho ngươi là được. Tài liệu trong đó có bao nhiêu, mua bấy nhiêu."

Nói xong, Từ Ngôn đi khỏi bảo khố. Tài liệu hắn giao cho Phỉ lão tam thu thập là dùng để luyện chế Thần Võ đạn.



"Từ gia yên tâm đi, chuyện nhỏ đó cứ giao cho ta. Cung tiễn Ngô Hoàng, bệ hạ uy vũ!"

Trong bảo khố truyền đến tiếng Phỉ lão tam vỗ mông ngựa thì Từ Ngôn đã đi xa rồi.

Trở thành Hoàng đế, rốt cuộc Từ Ngôn cũng được an ổn. Ngoại trừ tu luyện cảnh giới ra, hắn còn muốn luyện chế chút ít Thần Võ đạn. Dù cho không cách nào luyện hóa được Sơn Hà đồ thì hắn cũng không thể thiếu Thần Võ đạn được.

Thần Võ đạn có uy lực cực lớn, khủng bố hơn phi thạch nhiều, cho nên Từ Ngôn có ý định dùng Thần Võ đạn thay thế cho phi thạch.

Có thể ném Thần Võ đạn thì ai còn ném đá làm gì?

Tin tức tân Quốc chủ đến khiến toàn bộ Đại Tề sôi trào lên. Phàm nhân các nơi đều nghị luận xôn xao, có người ta thán một năm khổ sở không có vua vừa qua, có người lại bàn về thủ đoạn quá nhanh chóng của tân hoàng, còn có người lo lắng cho con đường làm quan của mình, cũng có người âm thầm cười lạnh.

Thiên Quỷ tông, trong một chỗ sâu trong tòa đại điện thuộc thập điện, quỷ sứ đứng đầu ngồi xếp bằng trong bóng đêm thầm cười lạnh không thôi.

"Vẫn là lão tử thông minh, điều tiểu tử kia ra khỏi tông môn. Nếu như điện chủ khác phát hiện thì con mắt kia khó mà nắm chắc được trong tay. Ngôi vị hoàng đế kia là mồi ngon, không ai có thể vứt bỏ được. Chỉ cần cầm chân ngươi vài năm, mắt trái của ngươi sẽ là của ta! Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc..."

Trong tiếng cười lạnh trầm thấp của Khương Đại Xuyên hòa lẫn trong từng trận gió lạnh ở Hung điện, cửa đại môn dần đóng lại, quỷ sứ đứng đầu ba mươi sáu lộ quỷ sứ bắt đầu bế quan củng cố cảnh giới. Lúc xuất quan, Khương Đại Xuyên sẽ chính thức trở thành cường giả Nguyên Anh, hoặc, có thể còn không bảo vệ nổi Hư Đan nữa.

...

Ở một tẩm cung sâu bên trong Hoàng Cung, Từ Ngôn cũng đang khoanh chân tu luyện.

Long bào sớm bị hắn ném qua một bên, chỉ còn lại một thân đạo bào không ra thể thống Hoàng đế gì cả đang ngồi, hô hấp điều hòa. Linh khí trong đan điền hắn chậm rãi gia tăng, càng lúc càng tinh thuần.

Chuyện tảo triều đã bị bãi bỏ từ lâu. Hoàng đế muốn tu luyện, đám đại thần cũng hết cách. Còn về phần giang sơn đại sự thì bị ném cho Lương công công. Kết quả là Đại Tề nổi lên một đợt sóng tự cung vào triều, số lượng hoạn quan mỗi ngày tăng lên gấp bội, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ Từ Ngôn luyện hóa linh khí nữa.



Lương công công quyền cao chức trọng khiến nhiều người hâm mộ đến điên cuồng. Phần vinh quang thay thiên tử chấp chưởng triều chính làm rạng rỡ tổ tông đã biến một thân không trọn vẹn của Lương công công trở thành một phần đại nhân duyên.

Đến cuối cùng, phủ nội vụ truyền tin đã kín chỗ rồi, muốn tiến cung làm thái giám cần ít nhất trăm lượng bạc. Hơn nữa chỉ nhận đệ tử đại gia tộc, còn người nghèo có muốn cũng không tiến cung được.

Trong khoảng thời gian tân hoàng đăng cơ này, giới quan lại quyền quý Tề quốc đã từng cao hứng bàn luận với nhau thật lâu. Chủ đề cuộc gặp gỡ trong đám hậu nhân của danh môn, đại thế gia không còn đàm luận về phong hoa tuyết nguyệt nữa, cũng không nghiên cứu và thảo luận thi từ ca phú, mà là sôi nổi bàn luận làm sao mau chóng khôi phục sau khi cung hình.

Thậm chí, còn có cả những ý tưởng hão huyễn như mở một tiệm Tồn Căn đường gần Hoàng thành, chuyên cung cấp các loại dụng cụ đắt đỏ để bảo tồn mệnh căn tử của đám đệ tử thế gia muốn tiến cung làm hoạn quan.

Từ Ngôn làm Quốc chủ đã đoán trước được nhiều phản ứng dây chuyền xảy ra khi mình làm Hoàng đế, thậm chí hắn còn nghĩ ra được có lẽ Khương Đại Xuyên ném ngôi vị Hoàng đế này ra làm mồi nhử nhằm cầm chân hắn. Có điều, hắn không ngờ được là, hắn trở thành Hoàng đế đã khiến Tề quốc có thêm một nghề kiếm tiền mới...

Tĩnh tu ba ngày, Từ Ngôn chậm rãi mở hai mắt ra, một luồng sáng chợt lóe lên trong mắt.

Hôm nay không bế quan tu luyện nữa, bởi hắn cần phải xử lý chút ít việc vặt. Ví dụ như phó thác của bằng hữu, hoặc xử trí kẻ thù mình.

Đã qua ba ngày, các lộ thành chủ Tề quốc lần lượt tới Hoàng thành, chờ đợi Hoàng đế triệu kiến. Trong đó có cả thành chủ thành Phong Đô lo sợ bất an, cũng có môn chủ Quỷ Vương môn tâm như tro tàn.

Phần béo bở nhất của Hoàng đế Tề quốc chính là quản hạt các lộ thành chủ, còn quản hạt cả các môn phái giang hồ khắp Đại Tề. Chỉ cần Từ Ngôn trở thành Hoàng đế, dù là Diêm Lâm Chử hay Trác Thiên Ưng đều phải nghe theo hiệu lệnh của Hoàng đế. Đây cũng là lí do năm xưa Từ Ngôn đang gặp nạn ở Quỷ Vương môn, Trác Thiên Ưng vẫn phải cúi đầu trước Tướng Quân Phi Long quân,

Đó là quy củ đến từ Thiên Quỷ tông, chủ nhân của một quốc gia, hiệu lệnh thiên hạ. Kẻ nào không theo, phải chết không nghi ngờ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK