***
"Tìm được ngươi rồi..."
Ở một nơi xa, quốc sư Đại Phổ đang đứng trên một đỉnh núi cao. Vừa rồi thúc giục bí pháp đã hao phí của ông ta không ít sức lực khiến sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ kinh hỉ như vừa phát hiện được thiên đại bảo bối.
Kỷ Hiền đầy vui vẻ, lại vận dụng bí pháp lần nữa, dùng lực lượng thần hồn câu thông với các Đại yêu Thiên Nam bị ông ta khuất phục, ban bố xuống một mệnh lệnh. Cứ vậy tất cả Đại yêu Thiên Nam đang nghỉ ngơi đã lao thẳng đến Đại Phổ.
...
"Mẹ!"
Tiếng nữ tử kêu gào thê lương vang lên trong màn đêm. Bàng Hồng Nguyệt lảo đảo xông tới, té nhào vào bộ thi thể của Đại yêu nhện đang mang hình người kia, nước mắt rơi như mưa.
Bàng Hồng Nguyệt vừa chạy tới đúng lúc bắt gặp cảnh tượng mà đời này nàng không muốn nhìn thấy nhất. Đấy chính là những người thân thiết nhất của nàng tàn sát lẫn nhau!
Nàng trơ mắt nhìn phu quân mình giết chết mẹ ruột của mình.
"Hồng Nguyệt!"
Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn lập tức kinh ngạc, ngay sau đó đầy vui mừng bước đến định kéo nương tử dậy.
"Đó là Đại yêu, Hồng Nguyệt..."
"Từ Ngôn!"
Bốp!
Hất bàn tay Từ Ngôn đi, Bàng Hồng Nguyệt trợn mắt, chảy nước mắt nói: "Đó là Hồng Vân mẹ ta, là mẹ ruột ta."
Bàng Hồng Nguyệt đang đầy đau khổ và phẫn nộ bởi nữ tử đã chết kia, còn Từ Ngôn chỉ sững sờ trong chốc lát cũng hiểu được chân tướng mọi việc. Quả nhiên là Đại yêu nhện kia đã biến hóa thành dung mạo nhạc mẫu, lừa gạt được Bàng Hồng Nguyệt.
"Đó là Đại yêu, không phải mẹ nàng. Hồng Nguyệt, hãy nghe ta nói."
"Ta không nghe! Mẹ! Hu hu hu!" Bàng Hồng Nguyệt tận mắt nhìn thấy người thân thiết nhấ của mình bị giết, tâm thần chấn động đâu còn tỉnh táo được nữa. Hai mắt nàng cũng đã khóc đến đỏ bừng.
Người ta không nghe, Từ Ngôn cũng tạm thời không có cách nào.
Bàng Hồng Nguyệt khóc lóc là chuyện dễ xử, giải thích không có gì khó, mà khó là chuyện Đại yêu kia bị đánh chết trong lúc biến ảo thân người. Một khi Đại yêu ở dung mạo thân người chết đi, căn bản không thể khôi phục thân thể Đại yêu mà vẫn giữ nguyên bộ dạng thân người.
Sớm biết như vậy nên bức nó hiện ra yêu thân trước mới phải...
Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành cởi bỏ tơ nhện trên người Tam tỷ ra trước. Hắn vừa định quay người tiếp tục giải thích thì kinh thành đang yên lặng đột nhiên xuất hiện từng đợt chấn động.
Là mặt đất đang chấn động như thể đang có rất nhiều quái vật khổng lồ tiến tới, phát ra từng tràng ầm ầm nặng nề như có thiên quân vạn mã càn quét.
Ầm...ầm...ầm!!!
Đám vệ binh thủ vệ trên tường thành thấy được một con bọ ngựa cực lớn, cao đến hơn mười trượng đang bò lên đầu tường, chân trước phủ đầy răng cưa tùy ý vung lên, Thần Võ pháo trên đầu thành lập tức bị đánh bay tá lả.
Các thực khách đang ngồi ở quán rượu nói chuyện phiếm thấy được một con cự tượng khổng lồ đến kinh người, trên ngà dài lưu chuyển ánh sét. Vòi voi vung vẩy, quán rượu cao ba tầng thoáng chốc đã trở thành phế tích, đám thực khách nhao nhao chạy trốn tứ tán bị móng voi giẫm thành bánh thịt.
Mọi người còn nhìn thấy được một con kiến mập mạp cực lớn, càng kiến khẽ khép mở, lập tức hơn trăm người tiến vào bụng nó.
Hơn năm mươi Đại yêu xuất hiện khiến cả kinh thành lập tức loạn cả lên. Cả phố phường chỉ toàn những tiếng tiếng kêu rên. Người người hoảng sợ chạy trối chết. Người chết không chỉ vì bị Đại yêu ăn sống, mà còn bị mọi người điên cuồng chạy trốn mà dẫm đạp lên nhau mà chết.
Trong hoàng cung, Hoàng đế không buồn ngủ nghe thấy tiếng nổ mạnh, vì vậy bèn kinh hãi đi ra ngoài điện.
Từ trên cao nhìn xuống, Sở Tuyên đã thấy được từng con yêu quái to lớn như núi trong hoàng thành của y. Những nơi đám Đại yêu này đi qua, phòng ốc sụp đổ, cửa hàng vỡ vụn, vô số phàm nhân nhanh chóng bị giết chết.
"Hạo kiếp đã đến... Hạo kiếp đến rồi!!!"
Sở Tuyên kêu rên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, thậm chí đến mũ vương rơi xuống đất cũng chẳng quan tâm, nhìn chật vật không chịu nổi. Y đã sớm chạy trốn xuống cung điện dưới mặt đất đã được chuẩn bị từ trước.
Bởi Sở Hoàng không cho y rời khỏi hoàng thành, Sở Tuyên đành sai người đào một tòa cung điện ngay bên dưới hoàng cung này để ẩn thân. Y mặc kệ chuyện này có ích hay vô ích, chỉ cần trốn đi là được, còn người trong thiên hạ chết hết y cũng không cần hỏi một câu.
"Trăm yêu..."
Bên trong Mai Hương lâu, Từ Ngôn còn chưa kịp giải thích lời nào đã bị trăm yêu tiến đến đột ngột cắt ngang. Nhìn bản thể Bạch Ô như ngọn núi ở phía xa, ánh mắt Từ Ngôn bỗng nhiên lạnh lẽo.
Hắn ngang ngược nắm lấy Bàng Hồng Nguyệt đã khóc như mưa đứng dậy.
Từ Ngôn một cước đá bay thi thể Đại yêu nhện đi, cau mày nói: "Mắt phu quân nàng có thể thấy được những thứ không tầm thường, đó là yêu, không phải mẹ nàng. Hồng Nguyệt, ta mặc kệ nàng tin hay không, hiện tại phải rời khỏi kinh thành ngay! Đi càng xa càng tốt!"
Dứt lời Từ Ngôn phi thân nhảy lên, quát khẽ: "Tiểu Hắc, bảo vệ các nàng đi!"
Xì xì...
Vương xà há to miệng, nuốt chủ nhân mình vào. Sau đó không chút tiếng động leo ra khỏi Mai Hương lâu, xông thẳng đến đám Đại yêu trong kinh thành mà đi.
"Từ Ngôn!"
Trong mắt Bàng Hồng Nguyệt vẫn còn đầy nước mắt, nhìn thấy Từ Ngôn nhảy vào miệng đại xà mà kinh hoảng đến mất hồn. Cũng may Mai Tam Nương vội vàng nói rõ đại xà kia do Từ Ngôn mang theo làm trợ lực, nếu không e là Bàng Hồng Nguyệt có thể chết đứng mất.
Bàng Hồng Nguyệt mang theo bi thương cùng nghi hoặc đưa mắt nhìn cỗ thi thể bị Từ Ngôn đá đến góc tường, lau nước mắt định đuổi theo phu quân mình. Thế nhưng nàng chợt phát hiện phía xa có một con Yêu thú không phải ưng không phải hạc bay đến.
Khí tức Đại yêu tràn ngập khiến Bàng Hồng Nguyệt phải biến đổi sắc mặt, bật thốt lên tiếng kinh hô: "Đại yêu!"
Đích xác là Đại yêu, lại không chỉ có một con. Hôm nay kinh thành xuất hiện vô số Đại yêu. Một khi đám Đại yêu khủng bố này tụ tập lại, chỉ có thể biểu thị một chuyện.
Kinh thành trở thành một vùng tử địa!
"Hồng Nguyệt, chúng ta đi. Nghe lời Ngôn ca nhi đi!" Tuy rằng Mai Tam Nương đã kinh qua đủ chuyện, thế nhưng cục diện mà tu hành giả còn chưa bao giờ gặp phải thế này thật sự quá kinh người rồi.
"Nữ nhân kia tuyệt đối không phải người thường. Tam tỷ gặp qua nhiều người rồi. Đáy mắt nữ nhân kia có một loại lạnh lẽo khiến lòng người giá lạnh, nhất là tay của nàng, lạnh như băng như thể tay của người chết."
Mai Tam Nương vừa kéo Bàng Hồng Nguyệt đi tới một gian ốc xá, vừa nói ra chân tướng lần này. Nàng đưa tay đẩy một khối đá đi, mặt đất chợt rung chuyển rồi xuất hiện một địa đạo.
"Đây là Tam tỷ chuẩn bị lúc trước, đi đến đầu cuối bên kia sẽ tới đường Lâm Phúc ngay sát cạnh thành Tây, đi mau!"
Lúc này Bàng Hồng Nguyệt đã tỉnh táo hơn nhiều, mắt nhìn địa đạo, lại ngẩng đầu nhìn về ánh lửa và đám Đại yêu phía ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Nếu như Phu quân có thể khống chế Đại yêu, nói rõ chàng đã có thực lực đối chiến Đại yêu. Tam tỷ đi trước đi, ta muốn qua Bàng phủ một chuyến. Bàng Hồng Nguyệt ta không thể trơ mắt nhìn tộc nhân nhà mình bị giết sạch như thế được."
"Nha đầu ngốc!" Mai Tam Nương dậm chân, nói: "Tam tỷ lớn tuổi rồi, sống đã đủ. Ngươi còn trẻ, có chuyện không hay xảy ra Ngôn ca nhi sẽ thương tâm chết mất!"
Bên này, hai nữ nhân đang tranh chấp nhau chuyện đi hay ở, bên kia Đại yêu đã bắt đầu điên cuồng giết chóc trong thành. Nhất là Đại yêu Bạch Ô, ả vung vẩy yêu thân cực lớn vừa cắn nuốt phàm nhân vừa ngẩng cao đầu kêu lên đầy kỳ quái.
Màn đêm vừa xuống, nơi kinh sư phồn hoa nhất Thiên Nam đã trở thành nhạc viên của bầy Đại yêu cuồng loạn nhảy múa. Chỉ e không tới một đêm, hơn ngàn vạn phàm nhân trong toàn bộ kinh thành sẽ vào miệng Yêu tộc cả.
Lôi Lục đang đứng trên nóc đại điện Hoàng Cung có địa thế cao nhất. Gã không định ngồi lên ngai vàng hoàng đế. Trong mắt Đại yêu, Đế vương phàm nhân cũng là con sâu cái kiến mà thôi.
Nhìn đám Đại yêu hành hạ kinh thành, Lôi Lục phát ra tiếng cười lạnh rợn người. Hận ý trong mắt càng ngày càng sâu đậm.
Chỉ cần giết sạch tất cả mọi người trong kinh thành không chỉ có thể thu thập được một lượng lớn lực lượng huyết sát, mà còn có thể giết sạch cả thân nhân Quỷ Diện nữa!
"Không nghĩ tới hả Quỷ Diện, quê hương ngươi sắp trở thành phế tích rồi. Phàm nhân nơi đây có bao nhiêu người quen biết với ngươi đây? Tất cả bọn hắn đều vì ngươi mà chết a, ha ha ha ha!"
Một bức họa từ trong tay Lôi Lục rơi ra, bị gió cuốn đi, chậm chạp rơi xuống đại điện. Người trên bức họa, tất nhiên là Từ Ngôn.
Vù!!!
Ngay trong lúc Lôi Lục đang đầy đắc ý, một lỗ tai duy nhất của gã bỗng nhiên giật giật, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về một nơi trên đầu tường phía Đông.
Dưới ánh trăng, một cơn gió lốc từ ngoài thành vọt tới. Con chó lớn nhanh như gió dễ dàng vượt qua tường thành cao lớn. Trên lưng nó, một bóng người mặc áo bào trắng mang theo tất cả sát khí mà đến.
Trong lúc Kinh Lôi kiếm của Trấn Sơn vương lập loè ánh sét động trời, Thiên Nhãn vương xà cũng đang vọt đi trong màn đêm, đôi mắt rắn với đồng tử dựng thẳng lạnh như băng cũng gắt gao nhìn thẳng vào Lôi Lục Nhĩ đang đứng trên đỉnh Hoàng Cung.