Đây là một câu nói cực kỳ đột ngột nhưng Khai Dương lại nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói ngày mai mặt trời sẽ mọc, trăm sông cuối cùng sẽ đổ về biển vậy.
Thanh Loan nhíu mày càng sâu, đến cảnh giới như bọn họ thì hiểu biết về quy tắc thế giới đã đến một mức độ rất huyền diệu. Rất nhiều lời nói, ý nghĩa của nó so với mặt ngoài của nó càng thêm phức tạp, sâu sắc thậm chí khó hiểu.
Mà chữ "Duyên" chính là một trong số đó.
Nó là ân, cũng là oán; là nhân, cũng là quả; là gặp gỡ, lại càng là chia ly.
Theo lý thì Khai Dương với tư cách Tinh Vẫn, chắc là sẽ không nói bừa.
Nhưng nàng tu hành chính là chí bảo 《 Thái Thượng vong tình lục 》của Tinh Thần Các, tâm nàng không trần tục không dơ bẩn, thân này cũng không dính nhân quả.
Cho nên nàng lắc đầu, nói: "Ta với thiên địa nơi này đã không còn nhân quả. " Nàng nhớ lại ở Bắc Địa hai năm trước, trong trận tuyết kia, nàng đã mất đi nhân quả cuối cùng rồi, cho nên hai năm qua tu vi tinh tiến.
Khai Dương nghe vậy chỉ cười: "Thiên địa sinh cô là nhân, cô chưa chết chính là chưa trả thiên địa quả, làm sao có thể nói không còn nhân quả với thiên địa đây?"
Thanh Loan sững sờ, trong lòng không hiểu sinh ra một chút khó chịu: "Cho dù ta còn có nhân quả với thiên địa thì có liên quan gì tới ông. "
"Cô còn có một đoạn nhân quả với Thiên Lam ta." Ánh mắt Khai Dương chợt híp lại thành một đường nhỏ, giống như phát hiện chuyện gì đó vô cùng thú vị.
"Nói bừa." Trong giọng nói Thanh Loan mang theo một chút tức giận không dễ nhận ra, tức giận này do nóng nảy sinh ra.
"Yêu Vương sinh cô là nhân, cô dùng bản thân đổi về Yêu Tộc kéo dài, cái này chính là quả cô trả. Ngô Đồng và cô có cùng huyết thống là nhân, hai năm trước tại Bắc Địa cô giữ lại tính mạng nàng là quả."
Từng lời Khai Dương nói ra không nhanh không chậm nhưng khiến trong lòng Thanh Loan chấn động mãnh liệt, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy kinh ngạc. Chuyện nàng là con gái Yêu Vương cực kỳ bí mật, cho dù ở trong Yêu Tộc cũng ít có người biết, Khai Dương là Tinh Vẫn Nhân Tộc làm sao biết được. Mà chuyện về Ngô Đồng, ngay cả các chủ nàng cũng giấu giếm, ngoại trừ người trong cuộc ra thì nàng không biết trên đời này vậy mà còn có người biết được nội tình trong đó.
Nhưng nàng vẫn phải đè nén kinh hãi trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Vậy thì sao, ông cũng nói nhân quả ta với họ đã xong, mà nhân quả với Thiên Lam Viện các ông lại càng không có gì để nói."
"Nhân quả giữa cô và bọn họ hiển nhiên không còn, nhưng vị đao khách giúp cô cứu Ngô Đồng thì sao? Cô không nợ hắn sao? "
"Hắn đã chết." Thanh Loan lạnh giọng nói.
"Nhưng đồ đệ của hắn còn sống."
Thanh Loan trầm mặc, thần thức nàng khẽ động liền cảm thấy một tuyến như có như không sinh ra từ trong cơ thể nàng, kéo dài vô cùng đến tận phương xa. Nàng biết rằng, nếu như Khai Dương không nói dối thì một đầu khác của tuyến này chính là thiếu niên trong đêm tuyết ngày đó.
Đó là một tuyến nhân quả cực kì yếu kém, cho dù với hiểu biết về nhân quả thiên địa của nàng cũng khó có thể phát hiện, giờ phút này được Khai Dương chỉ điểm giác ngộ mới chợt phát hiện.
"Cô phải đi Kinh Đô làm việc, vừa vặn kết thúc đoạn nhân quả này." Khai Dương nói ra lần nữa.
Sắc mặt Thanh Loan biến đổi phức tạp, cuối cùng nàng cắn răng, chắp tay về phía Khai Dương nói: "Tạ ơn tiền bối chỉ điểm. "
Thái Thượng Vong Tình Lục mà nàng tu luyện xem trọng tâm người tu hành không nhiễm dơ bẩn trần thế, thân không nhân quả. Quá trình tu hành chính là bóc đi thất tình lục dục trong tâm, chặt đứt nhân quả quanh thân. Mà loại tu luyện này, đến cảnh giới càng cao thì yêu cầu đối với tâm tính và nhân quả lại càng cao. Chẳng hạn như Ngô Đồng năm đó chính là ví dụ tốt nhất, mặc dù đã là Tinh Vẫn nhưng bởi vì động tình nên đã bị Thái Thượng Vong Tình Lục cắn trả. Hiện tại, nếu không vì Khai Dương chỉ ra chuyện này, đợi sau này trong lúc tu hành nàng mới phát hiện, nói không chừng khi đó đã trễ.
"Không có gì." Khai Dương khoát tay nói: "Bây giờ lại đây nói một chút chuyện ta và cô đi."
"Chuyện ta và ông?" Thanh Loan sững sờ, không rõ nguyên do.
"Ta đã nói ta và cô có duyên. " Đây là lời Khai Dương đã từng nói qua ngay từ lúc gặp mặt, lúc đó Thanh Loan tưởng rằng duyên này chỉ là nhân quả với đứa trẻ Thiên Lam kia, nhưng lúc này nghe Khai Dương nhắc tới lần nữa mới biết còn có ám chỉ khác.
"Duyên gì?" Nàng hỏi.
"Duyên phận thầy trò."
Trải qua chỉ điểm vừa rồi, Thanh Loan đã dành cho Khai Dương đầy đủ coi trọng, nhưng Khai Dương vừa nói ra lời này vẫn khiến nàng cảm thấy vớ vẩn như trước.
"Ta đã có sư phụ." Nàng nói.
Các chủ Tinh Thần Các truyền cho nàng Thái Thượng vong tình lục, dạy nàng tu hành hiển nhiên chính là sư phụ của nàng.
"Người làm thầy, truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc. "
"Hắn truyền cho cô đạo gì? Thụ cô nghiệp gì? Lại giải thích cho cô nghi hoặc gì?" Giọng Khai Dương đột nhiên tăng lớn, giống như sấm sét, lời lão nói ra, từng chữ như châu ngọc, chỉ thẳng bản tâm Thanh Loan.
Sắc mặt Thanh Loan hiếm thấy khẽ trắng, sau hồi lâu nàng mới sững sờ nói: "Sư tôn truyền cho ta Thái Thượng vong tình lục... "
"Hừ!" Lời nàng mới nói ra một nửa đã bị Khai Dương mạnh mẽ cắt ngang: "Tả đạo mà thôi!" (tả nghĩa là bên trái, sai, không đúng)
"Sư tôn tu vi thiên hạ vô song, làm sao có thể nói là Tả Đạo!" Thanh Loan tức giận nói, dù Khai Dương có ân với nàng nhưng nàng không cho phép người khác tùy ý chửi bới sư tôn mình.
"Có Tả Đạo hay không, ngày sau ngươi sẽ biết." Dường như Khai Dương không có ý định tranh luận với nàng, ông dừng một chút rồi nói: "Nhưng ta và cô lại có duyên phận thầy trò."
"Chỉ là..."
"Sợi nhân quả này bị người chặt đứt. "
"Bị chặt đứt ư?" Trong lòng Thanh Loan hoảng sợ, theo bản năng nàng muốn phản bác, nói nhân quả này làm sao có thể bị chém đứt. Nhưng lời nói đến bên miệng, rồi lại nhớ tới hai năm trước, một đao dứt khoát của người đàn ông kia cho nên nàng lại trầm mặc.
"Mặc kệ cô tin hay không, nhân quả này đã từng tồn tại." Khai Dương nói: "Hôm nay, ta đến, chính là cho cô biết rõ đoạn nhân quả này."
"Vì sao phải là hôm nay. "
"Bởi vì qua hôm nay, trên đời không còn Khai Dương."
Thanh Loan nghi ngờ ngẩng đầu, ngôi sao Khai Dương vẫn đang vô cùng chói mắt.
Nàng vừa định nói chút gì đó lại thấy trong cơ thể Khai Dương chợt sinh ra một tia sáng trắng, một viên tinh linh màu trắng xuất hiện từ trong cơ thể của ông. Viên linh tinh kia trong suốt long lanh, phía trong như có long xà uốn lượn. Trong lòng Khai Dương khẽ động, viên tinh linh kia liền hóa thành một luồng ánh sáng trắng, lấy thế sét đánh chui vào trong cơ thể Thanh Loan.
Toàn bộ quá trình cực nhanh, thậm chí ngay cả một chút thời gian phản ứng Thanh Loan cũng không có. Đợi nàng tỉnh ngộ lại, viên tinh kia đã chìm vào trong cơ thể nàng, với thần thức mênh mông cuồn cuộn của nàng vậy mà cũng không tìm được chút dấu vết nào của viên tinh linh kia.
"Ta thành Tinh Vẫn từ lâu, truyền thừa tinh linh vô dụng với ta." Thanh Loan bất đắc dĩ nói, nàng bán tín bán nghi với lời nói duyên phận thầy trò của Khai Dương, nhưng truyền thừa tinh linh trân quý ra sao, vậy mà đã được ông tặng cho mình một cách tuỳ tiện như vậy.
"Ngày sau, nó có thể cứu ngươi một mạng." Khai Dương nói.
Sau đó ông quay người, tinh quang rơi xuống.
Trong nháy mắt đó, Thanh Loan chợt cảm thấy bóng dáng ông vừa to lớn lại vừa tịch mịch.
"Ông muốn đi đâu sao? " Nàng không nhịn được hỏi.
"Đi giết người." Khai Dương nói như thế.
Khí tức trên thân ông bắt đầu kéo lên, linh khí trong thiên địa ùn ùn kéo tới.
Trên bầu trời u ám chợt xuất hiện một ngôi sao không biết tên, sau đó một ngôi tiếp lấy một ngôi, chỉ trong vài cái nháy mắt, trong bầu trời đêm đã đầy ắp các ngôi sao, khi nhìn kỹ sẽ phát hiện những ngôi sao này vây xung quanh ngôi sao Khai Dương giống như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, tựa như quần thần đang triều phụng quân vương.
Ánh sáng của Khai Dương tinh ở thời điểm này trở nên chói mắt mà trước giờ chưa từng có, quan đạo bên ngoài thành Trường An được soi sáng giống như ban ngày.
Sắc mặt Thanh Loan dưới lớp lụa trắng nhìn không ra biến hóa gì, nhưng trong cặp mắt kia lại tràn ngập bất ngờ.
Đó là cảnh giới vượt qua Tinh Vẫn, nghìn năm vạn năm qua ngoại trừ các thời kỳ các chủ Tinh Thần Các ra thì chưa từng có người đạt tới cảnh giới này.
"Trên Tinh Vẫn là Thái Thượng. Nhưng Thái Thượng vong tình."
Nàng chợt nói ra lời nói đầu trong Thái Thượng vong tình lục.
"Sau ngày hôm nay, trên đời sẽ không còn Khai Dương. "
Nàng ngơ ngẩn xuất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong miệng không khỏi thấp giọng thì thầm.
Trường An, Thiên Lam Viện, trong Ngọc Hành các.
Một ông lão đang nằm trên một chiếc giường cực kỳ bình thường.
Dường như ông rất mệt, đôi mắt ông đã híp lại thành một đường nhỏ, có lẽ trong mắt ông chỉ còn cơn buồn ngủ chứ chẳng nhìn ra được cảnh đêm. Nhưng ông từ đầu đến cuối không hoàn toàn nhắm mắt lại, giống như đang sợ điều gì đó - tựa hồ nhắm đôi mắt này lại, ông sẽ không tỉnh lại được nữa.
Nhưng đột nhiên, bầu trời sao bên ngoài chợt bừng sáng, ánh sáng sáng ngời xuyên qua cửa sổ bằng màn lụa mỏng chiếu vào ông. Dưới ánh sáng đó, trang trí đơn giản trong phòng trở nên rõ ràng như ban ngày.
Dường như ông lão cảm giác được cái gì, đôi mắt buồn ngủ mông lung kia chợt mở ra, trong ánh mắt có phần đục ngầu như có tia sáng vàng thoáng hiện. Ông ngồi dậy, hơi vội vàng đẩy cửa sổ ra.
Sau đó ông ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời sao kia, ánh mắt thâm sâu lại tang thương, giống như đang nhớ lại cái gì đó, hoặc có thể là đang bi thương vì chuyện gì.
Trong vùng bầu trời có các ngôi sao nhiều như biển kia lại có hai ngôi sao vô cùng bắt mắt, một ngôi đen tối sắp tắt, một ngôi chói lọi như mặt trời rực rỡ.
Ông lão cứ liên tục nhìn như vậy, chỉ nhìn.
Rất lâu sau, không ngờ trong mắt lại có nước mắt vẫn đục chảy xuôi theo gò má.
"Cuối cùng ngươi vẫn phải bước lên con đường này." Sau cùng ông khẽ thở dài, yếu ớt thì thầm.
"Cuối cùng, trên đời này chỉ còn một mình ta. "
"Nhưng ta vẫn không thể chết."
Đúng vậy, ta làm sao có thể chết đi như vậy.
Hạt giống Thiên Lam còn chưa nảy mầm.
Anh linh đã qua đời còn ngủ say ở trên mảnh Tinh Hải kia.
Ác thần lại lần nữa duỗi ra nanh vuốt về thế giới này.
Thế giới này mặc dù không tốt.
Thế nhưng một vài người tốt đẹp vẫn còn sống ở nơi này, sau đó chết đi.
Ở đằng kia có một vài người có thể canh gác thế giới này cho đến lúc đó.
Ta sao có thể an tâm ngủ đây.