"Ý ngươi là gì?"
Tô Trường An móc đao ra, chỉ thẳng vào Tư Mã Hủ.
"Bọn họ không phải là Thiên Cơ Tinh Vẫn, làm sao đi được Thiên Cơ mệnh tinh?" Hắn lạnh lùng nhìn Tư Mã Hủ, bàn tay nắm đao run lên.
Sở Tích Phong đã từng nói, đao là mạng của đao khách.
Đao khách mất đi đao, chính là mất mạng.
Nhưng bây giờ Tô Trường An lại không cầm được đao của mình nữa.
Hắn không sợ chết.
Nhưng những thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng hắn lại sắp chết.
Mấy người Hoa Phi Tạc có thể tới Tinh Hải, tới Thiên Cơ mệnh tinh hay không, Tô Trường An trong tiềm thức đều biết. Tư Mã Hủ đã đưa ra biện pháp này, vậy tất nhiên sẽ phải làm theo cách của ông ta. Nhưng hắn theo bản năng kháng cự, đây không phải kết quả hắn muốn.
Con đường này gập ghềnh khó đi, nếu ngay cả những người họ hắn còn không bảo vệ được, hắn sống còn có ý nghĩa gì?
"Đi được chứ, làm sao không đi được." Tư Mã Hủ bình tĩnh đáp.
Trong sự bình tĩnh mang theo sự kiên định đáng tin.
"Bắc Đấu Thất Tinh dù là bảy loại mệnh tinh, nhưng chúng là nhất mạch, sư phụ của ngươi chẳng phải là truyền nhân Dao Quang, nhưng bây giờ còn không phải ngủ yên trong Khai Dương tinh hay sao? Ta có thể dùng bí pháp dẫn dắt, đưa anh linh chư vị tới Thiên Cơ tinh." Tư Mã Hủ nói.
"Vậy thì sao? Ta không tin ngươi!" Tô Trường An như điên cuồng.
Tư Mã Hủ chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Tô Trường An ghét bị ông ta nhìn, cứ như tất cả mọi việc hắn làm, mọi thứ của hắn đều bị nằm trong tính toán của ông ta.
"A!!!"
Hắn gầm lên, đao giơ cao, chém thẳng vào Tư Mã Hủ.
"Trường An!"
Nhưng mấy người Hoa Phi Tạc đã kêu to, Hồng Loan và Quách Tước vọt tới giữa Tô Trường An và Tư Mã Hủ.
Tô Trường An vội vàng thu đao.
"Sư thúc? Hồng Loan? Hai người làm gì vậy? Mau tránh ra để ta làm thịt lão tặc này."
Tô Trường An dâng trào sát khí, rõ ràng đã động sát tâm.
"Ta làm sao không muốn giết ông ta?" Quách Tước lắc đầu, "Sư tôn, sư tổ của ta đều là do ông ta giết, nếu nói hận thì ta còn hận ông ta gấp nghìn lần vạn lần ngươi."
Quách Tước sầm mặt nhìn Tư Mã Hủ sau lưng. "Nhưng chúng ta bây giờ đã không còn lựa chọn, dù thế nào chúng ta cũng muốn thử một lần, đây chính là hi vọng duy nhất của chúng ta!"
"Nhưng..." Nếu bảo Tô Trường An trơ mắt nhìn sư thúc và thê tử của mình đi chịu chết, hắn làm sao nhẫn tâm.
Hồng Loan nhìn hắn, ra hiệu cho hắn yên tâm rồi quay lại hỏi Tư Mã Hủ: "Dù chúng ta làm theo lời ngươi tới Tinh Hải, nhưng thế cũng mới chỉ có bảy, còn một người nữa ở đâu ra?"
Tư Mã Hủ ngẩng đầu lên, nhìn vòm trời.
"Ngọc Hành! Cho mượn Thập Phương Kiếm Linh dùng một lát được không…?" Ông ta nói với ngôi sao, giọng không to nhưng lại kì dị xuyên qua vạn dặm không gian đến tận Tinh Hải.
Mọi người sững ra.
Thập Phương Kiếm Linh?
Không phải Bắc Thông Huyền đã chết ở Tây Lương hay sao?
Không phải y đã chết rồi sao?
Tư Mã Hủ lời này có ý gì?
Ngôi sao Ngọc Hành không ngờ tuôn ra một hồi thần quang.
"Được."
Một giọng nói già nua quen thuộc vọng tới.
Từ sao Ngọc Hành, một đốm trắng bay vèo xuống.
Chỉ nháy mắt đã tới nơi.
Ánh sáng kia xoay tròn một vòng quanh mọi người rồi bay tới bên cạnh Tư Mã Hủ.
Một bóng người từ trong thần quang đi ra.
Đó là một nam tử mặc áo trắng, phong trần tuấn lãng, mặt tái nhợt nhưng đôi môi lại đỏ tươi như máu.
Đôi mắt vui vẻ của y đảo một vòng qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Tô Trường An.
"Trường An, đã lâu không gặp."
Y cười.