“Ta chắc chắn ngươi chính là tâm ma của ta!”
Giọng nói trong trẻo của Tô Trường An ở trong hư không vang lên.
Lời vừa dứt, thân hình vốn lúc ẩn lúc hiện của Vô ngay lúc này dần trở nên rõ ràng hơn. Một gương mặt mà Tô Trường An cực kỳ quen thuộc hiện ra trước mặt hắn.
Đó chính là bản thân hắn.
“Làm sao ngươi biết được?” Vô trong bộ dạng giống hệt Tô Trường An hỏi như vậy. Có điều, giọng của gã lại rất kỳ quái, giống như có vô số người nói cùng một lúc.
“Yêu, hận, tham, sân, si, đều là ma.”
“Tuy nhiên, chúng cũng không phải là tâm ma.”
“Ngươi nói trong lòng ta không có vật gì, cho nên ngươi không hóa ra được tâm ma của ta. Bởi vì ngươi là Vô.”
“Thực ra, trong lòng ta chứa rất nhiều sự tình và rất nhiều người, nhưng không biết vì sao ngươi lại nói là không có thứ gì. Nếu thật sự như ngươi nói, vậy lòng ta cũng là Vô.”
“Lòng ta là Vô, ngươi cũng là Vô.”
“Vậy ngươi là tâm ma của ta!”
Nói tới đây, trong cơ thể Tô Trường An đột nhiên phát ra ánh sao chói mắt. Tô Trường An nhận ra ánh sao này từng mãnh liệt tràn vào cơ thể lúc hắn hợp nhất Cửu Tinh. Hắn vốn tưởng rằng nó đã tiêu tán đi, ai ngờ nó vẫn luôn trốn ở trong cơ thể mình.
Hắn tự dưng sinh ra rất nhiều lực lượng.
Lôi quang. Linh viêm. Đao ý. Bọn chúng vào lúc này đều cuộn trào mãnh liệt thoát ra.
Hắn nhíu mày càng sâu, hai tay nắm vào chuôi đao, thân thể cuốn lấy vòng sáng đầy trời, giống như hùng sư nhào tới.
...
Thành Trường An gần đây xảy ra một vài sự việc.
Ví dụ như một vị Thần tướng mới được sắc phong sắp thành hôn với thiên kim của Thừa tướng đương triều.
Lại ví dụ như Quan Vũ Hầu của Cổ gia Bắc địa mới đây thỉnh cầu được vào kinh diện thánh.
Hay là một đám đao khách Giang Đông đã mài đao soàn soạt.
Đây đều là đại sự.
Nhưng so với việc Thiên Lam viện mở ra Thiên Đạo Các thì chúng thật sự không đáng giá nhắc tới.
Chuyện này khiến Phàn Như Nguyệt gần đây rất buồn rầu.
Vào ngày sinh ra dị tượng kia, không hiểu sao trong Thiên Lam viện lại xuất hiện một tòa tháp cao đến dọa người. Từ hôm đó, nàng bắt đầu trở nên phiền não.
Vô số quan to hiển quý tìm đủ loại lý do muốn đến viện thăm hỏi, nhưng Ngọc Hành đại nhân không đáp ứng, Tô Trường An thì không ở đây, lại càng không thể trông cậy vào Thanh Loan. Thế nên chuyện như vậy đương nhiên rơi trên người nàng.
Nàng không thể không kiên trì cự tuyệt lần lượt các vị khách mà nàng biết có thân phận cực kỳ hiển hách.
Nhưng may mà uy danh của Ngọc Hành vẫn còn đó, nên mặc kệ người đến có thân phận cao quý đến mức nào thì đều không dám có ý định xông vào. Bằng không, với thân phận và tu vi của Phàn Như Nguyệt mà muốn ngăn cản bọn họ thì đúng là mơ mộng viển vông.
Chẳng qua, nàng vẫn cảm thấy có chút kiệt sức, bởi vì những vị khách này có nghị lực cực kỳ cao, lần đầu không được bèn tới lần thứ hai. Vì vậy mấy ngày nay, tất cả thời gian của Phàn Như Nguyệt gần như đều dùng để đối phó với những vị khách đến thăm này.
Nàng vừa tiễn xong một đám khách, rốt cuộc cũng được nhàn rỗi một lúc. Nàng quay đầu nhìn về phía tòa tháp, dường như có chút lo lắng. Tô Trường An đã đi vào đó mấy ngày mà vẫn chưa thấy ra. Điều khiến nàng sợ hãi nhất chính là đến lúc Tô Trường An biết được tin tức kia thì rốt cuộc sẽ phản ứng ra sao.
Nàng rất hiểu tính tình của hắn, đó là quá thiện lương, thiện lương đến mức ngu ngốc. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi khẽ thở dài một cái.
Đương nhiên, tâm tình không tốt còn có Thanh Loan.
Nàng ngồi trên diễn võ trường, có chút nhàm chán lấy tay nâng má.
Tô Trường An đã đi được bốn, năm ngày, cũng coi như trễ mất bốn, năm ngày tu hành kiếm đạo.
Thanh Loan cũng không rõ lắm Thiên Đạo Các là chỗ như thế nào. Có thể nói đó là một trong số ít nơi trong thiên hạ mà Tinh Thần Các không tìm hiểu được nhiều. Cho nên nàng cũng không thể đoán trước được lúc nào Tô Trường An mới có thể đi ra.
Nhưng Ngọc Hành và Tử Vi sẽ rất nhanh vẫn lạc, thời gian của nàng không còn nhiều nữa rồi. Vì vậy, nàng không khỏi có chút nôn nóng.
Có điều, nàng vừa nghĩ đến Ngọc Hành thì không nhịn được cau mày lại.
Lão này thật sự rất kỳ quái. Rõ ràng lão có thể không chết, cũng không muốn chết, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn muốn đi chết.
Nàng thật sự không hiểu lắm.
Mà đúng lúc nàng đang suy nghĩ những điều này, thì một luồng ánh sáng chói mắt chợt bay lên cao.
Nàng bỗng đứng lên rồi nhìn về phía xuất hiện ánh sáng kia.
Là Thiên Đạo Các!
Nàng chợt chấn kinh, vì nàng biết rõ Thiên Đạo Các sắp biến mất rồi.
Mà bình thường Thiên Đạo Các biến mất chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là người ở bên trong đã thông qua thí luyện, hoặc là người đó phải vĩnh viễn ở lại Thiên Đạo Các.
Nàng không nhịn được sinh ra một chút lo lắng. Mà thứ cảm xúc này gần như không thể xuất hiện trên người tu luyện Thái Thượng Vong Tình Lục. Nhưng nó lại xuất hiện trong lòng nàng. Nàng lấy lý do là vì sợ nếu Tô Trường An chết rồi thì nàng không có cách nào kết thúc đoạn nhân quả này.
Chỉ có điều, nàng thực sự biết rõ hơn bất cứ ai, rằng biện pháp tốt nhất để giải quyết nó chính là giết hắn.
Bởi vì sợi tơ chỉ bắt đầu từ một phía thì không thể gọi là nhân quả, cùng lắm được coi là nghiệp quả mà thôi.
Mang theo dòng suy nghĩ phức tạp khó mà nói rõ, thân ảnh Thanh Loan lóe lên rồi lập tức xuất hiện ở trước Thiên Đạo Các. Nàng căng thẳng nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong.
Nhưng ánh sáng này dường như mang theo nguồn năng lượng khá kỳ dị, với tu vi của nàng cũng không có cách nào nhìn rõ được tình huống trong đó.
“Đây là như thế nào? Tô công tử có đi ra không?” Phàn Như Nguyệt sau khi nhìn thấy dị tượng cũng nôn nóng vội vàng chạy tới. Nhưng nàng không có bản sự như Thanh Loan, nên đến bây giờ mới đuổi tới.
“Không thấy.” Thanh Loan lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi tình huống trong tháp cao kia.
Cuối cùng, ước chừng sau thời gian một chung trà, ánh sáng chói mắt dần dần tiêu tán. Tòa Thiên Đạo Các nguy nga kia cũng theo đó mà biến mất không còn bóng dáng. Bảy tòa các được đặt tên lần lượt là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành và Khai Dương lại xuất hiện một lần nữa trong Thiên Lam viện.
Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, nhưng sự yên tĩnh đó lại làm cho người ta cảm thấy không đúng lắm, giống như đang nằm mơ vậy.
Cuối cùng, một thân ảnh xuất hiện và phá vỡ tình trạng này, đồng thời phá vỡ thứ cảm giác không chân thực kia.
Đó là một thiếu niên với quần áo tả tơi và khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn nắm trong tay một thanh trường đao trắng như tuyết, đao ý lăng liệt quanh thân còn chưa tiêu tán, giống như vừa trải qua một trận chiến cực kỳ khó khăn.
Hắn từ từ đi đến trước người hai cô gái.
Sau đó, hắn thu đao vào bao, sự lạnh lẽo trên mặt cũng vào lúc này chợt tản đi.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười khẽ.
“Ta đã trở về.” Hắn nói như vậy.
Sau đó, không đợi Thanh Loan và Phàn Như Nguyệt có bất kỳ phản ứng nào, thân thể hắn lập tức mềm nhũn rồi ngã xuống.
Lúc ấy bên tai vang lên tiếng kinh hô của hai cô gái, khiến hắn không khỏi cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Có các nàng, lòng ta làm sao lại không có vật gì đây?
Trước khi mất đi chút tỉnh táo cuối cùng, hắn nghĩ như vậy.
Đến khi Tô Trường An lần nữa mở mắt ra, hắn đã nằm trong căn phòng thân thuộc của mình.
Hắn ngồi dậy, vén rèm cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Lọt vào tầm mắt hắn chính là ánh mặt trời sáng chói khiến hắn không khỏi híp mắt lại.
Vào đầu đông, hiếm thấy mặt trời rực rỡ như vậy ở thành Trường An. Tâm tình hắn bởi thế mà trở nên tốt hơn, lời nói mập mờ của Vô trước khi y biến mất giờ cũng bị hắn ném ra khỏi đầu.
Hắn thu lại ánh mắt rồi thả thần thức xuống sâu trong đan điền.
So với trước đây, đan điền của hắn lúc này dường như mênh mông như biển.
Mà giờ đây, bên trong nó có vài chục chùm ánh sáng với màu sắc đẹp mê mẩn đang lẳng lặng xoay tròn, chiếu rọi phương thế giới này khiến cho nó tựa như Tinh Hải.
Đó là tinh linh mà hắn được Thiên Đạo Các thưởng vì đã chém nát tâm ma của mình.
Hắn đếm cực kỳ chính xác, những tinh linh này không nhiều không ít mà vừa vặn chín chín tám mươi mốt miếng. Điều này có ý nghĩa là hắn từ Tụ Linh cảnh nhảy nghìn dặm mà đến Phồn Thần cảnh. Nhưng đáng nhắc tới chính là tinh linh của hắn vốn không giống người thường.
Bên trong nó bao gồm truyền thừa từ ba vị Tinh Vẫn và đạo uẩn tự bản thân hắn lĩnh ngộ mà có. Càng đáng sợ chính là mỗi quả tinh linh đều là nhờ hấp thu mười miếng tinh linh mà thành. Đó cũng không phải là quan hệ đơn giản như một với một là hai.
Nhớ ngày đó, lúc hắn chỉ có một quả tinh linh thì đã có thể dùng nó mà cứng rắn chống lại cao thủ Phồn Thần cảnh. Huống chi lúc này, số lượng tinh linh trong cơ thể hắn đã lên tới tám mươi mốt miếng, tạo ra uy lực đáng sợ. Đừng nói Thái Nhất cảnh, cho dù là tu sĩ Địa Linh cảnh thì hắn cũng có thể đấu không phân thắng bại.
Có điều, đây cũng không phải là thu hoạch lớn nhất của hắn.
Việc khiến hắn thật sự vui mừng chính là hắn học được cách đối mặt với tâm ma của mình. Hiện giờ, tâm cảnh hắn đã lột xác, đây cũng là điều vô số tu sĩ tha thiết muốn đạt được.
Hắn nghĩ tới đây thì hơi vận chuyển linh lực trong cơ thể. Một luồng linh lực chấn động mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ thân thể hắn.
Hắn rất vui vì cảm giác được mình đã tiến thêm một bước gần hơn với Mạc Thính Vũ và Sở Tích Phong.
Đúng lúc hắn đứng dậy và mặc xong quần áo, chuẩn bị mang đao đi thử thân thủ hiện tại của mình thì một thân ảnh màu vàng đi đến.
Đến khi nhìn rõ bộ dạng người đến và bát canh mà nàng bưng trong tay cẩn thận từng li từng tí thì sắc mặt Tô Trường An lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Tô công tử, người đã tỉnh?” Phàn Như Nguyệt vừa cẩn thận đặt bát canh lên trên bàn thì phát hiện Tô Trường An đã đứng ở phía sau mình. Nàng vui mừng nhướng mày đi tới.
“Ừ.” Tô Trường An tuy cười nhưng trong lòng không cười, khẽ gật đầu. Hắn định tìm cớ chạy đi thì Phàn Như Nguyệt đã đưa bát canh thuốc đến trước người Tô Trường An.
“Đây là thuốc bổ ta tốn rất nhiều thời gian sắc cho công tử, nhân lúc còn nóng người mau uống đi.” Phàn Như Nguyệt nói.
Sắc mặt Tô Trường An càng khó coi hơn, tròng mắt hắn chuyển động, đang muốn tìm cách chuồn đi. Đúng lúc đó, hắn vô tình thấy ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Phàn Như Nguyệt khiến lòng hắn mềm nhũn. Cuối cùng, hắn vô thức cầm lấy bát thuốc kia.
Hắn cắn răng, nếm thử một chút. Sau đó cái cảm giác truyền đến từ đầu lưỡi lại làm cho hắn phải nhướng mày.
“Sao vậy? Có khó uống không?” Phàn Như Nguyệt vội vã hỏi.
Khó uống hay không, chẳng lẽ ngươi không có thử qua, Tô Trường An thầm nghĩ, nhưng cũng không đành lòng vạch trần.
“Không có, chỉ là hơi nóng thôi.” Hắn nói xong còn thè lưỡi ra và lấy tay phe phẩy.
Phàn Như Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đó của hắn thì che miệng cười, có chút ý trách cứ, nói: “Tô công tử thật là, lớn như vậy mà còn uống như đứa bé.”
Tô Trường An cũng cười với Phàn Như Nguyệt, đang muốn nói chút gì đó thì một hồi tiếng ầm ĩ truyền đến từ ngoài viện, cho dù cách xa cửa sân như vậy cũng có thể nghe được.
“Bên ngoài có chuyện gì mà náo nhiệt thế?” Tô Trường An hơi tò mò hỏi.
Phàn Như Nguyệt vào lúc này chợt thu lại nét vui vẻ trên mặt. Nàng cúi đầu, có chút nặng nề đáp lại.
“Hôm nay là ngày thành hôn của Bắc Thông Huyền và Tư Mã Trường Tuyết, xem ra hiện tại, đội ngũ đón dâu đang dạo phố. Dù sao bọn họ cũng là quý tộc Đại Ngụy, nên phô trương hơn bình thường là đương nhiên.”
---o0o---