Tô Trường An đã từng không chỉ một lần tự hỏi bản thân.
Vì sao những người hắn quan tâm đều không ngừng nối tiếp nhau rời đi.
Vì sao cuối cùng cũng không tránh được sự chia lìa, nếu đã vậy sao lúc ban đầu lại gặp nhau?
Kỳ thật, Mạc Thính Vũ sớm đã nói cho hắn nghe đáp án.
Chỉ cần hắn sống sót, tất cả mọi chuyện đều còn hi vọng.
Họ sẽ còn có thể gặp nhau lần nữa.
Mắt Tô Trường An sáng ngời.
Trên đầu hắn, bảy hư ảnh hiện ra, khí thế trên người cũng rào rạt dâng trào, dâng như không có giới hạn.
Hắn ngửa đầu, kiên định nói: "Chư vị, chúng ta sẽ gặp lại."
Hắn thu mắt, nói với mọi người: "Hộ trận cho ta, hôm nay ta phải mở ra Tinh Hải."
Mọi người gật đầu.
Từ trong người Tô Trường An, bảy đốm sáng bay ra, đó là truyền thừa Tinh Linh mấy người Hoa Phi Tạc đã để lại cho hắn trước khi họ trở về Tinh Hải, bên trong đó chứa đạo uẩn truyền thừa của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Tô Trường An muốn nhét bảy tinh linh truyền thừa này vào trong hư ảnh Thiên Lam, để hư ảnh chứa đựng đạo uẩn, dùng bản thân hóa thành bảy Tinh Vẫn, kết nối Tinh Hải.
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Ngay cả nghĩ người ta cũng còn chưa từng nghĩ tới.
Nhưng Tô Trường An muốn làm như thế, hơn nữa, hắn còn tự nói với mình, nhất định phải làm thành công.
Bảy truyền thừa Tinh Linh bay tới bảy hư ảnh, đứng bên cạnh họ.
Tô Trường An quát: "Hoa Phi Tạc!"
Truyền thừa Tinh Linh thuộc về Hoa Phi Tạc rung lên, chui vào trong hư ảnh Thiên Quyền.
Khí tức của hư ảnh trở nên đầy đặn, một sự biến đổi đang lặng lẽ xảy ra. Dù hồi trước nó mạnh tới cỡ nào thì cũng chỉ là sức mạnh của Tô Trường An hóa thành linh lực, nhưng bây giờ trong linh lực ấy lại dần xuất hiện sự sống, sự sống đó mặc dù mờ nhạt, nhưng nó vẫn chứng tỏ đang có sự biến đổi về chất.
Cần biết từ xưa đến nay, từ hồi Chân Thần thống trị Man Hoang, bất kể sinh linh nào, dù tu vi cao tới cỡ nào, mạnh mẽ tới mức nào thì cũng vẫn có một điều họ không làm được.
Đó chính là sinh mệnh.
Cho dù có là Oa Hoàng chưởng quản về sinh mệnh, thì cũng chưa bao giờ thật sự tạo ra được một cái sinh mệnh.
Nhưng bây giờ Tô Trường An lại làm được, dù tia sức sống đó rất mờ ảo, rất mỏng manh nhưng rõ ràng là có, chứng tỏ Tô Trường An đã vượt ra khỏi giới hạn người, trở thành Tiên.
Chỉ sau mấy hơi thở, truyền thừa Tinh Linh và hư ảnh Thiên Quyền đã hoàn toàn hòa thành một thể.
Cái gọi là sinh cơ này rất huyền diệu, trừ Hồng Loan, mọi người đều không cảm nhận được nó, nhưng họ nhìn ra được hư ảnh Thiên Quyền và truyền thừa Tinh Linh của Hoa Phi Tạc đã dung hòa vào nhau, hình ảnh của hư ảnh cũng đang không ngừng biến đổi, trở nên có mấy phần giông giống với Hoa Phi Tạc.
Cổ Tiễn Quân nhíu mày.
Cô nhớ Tô Trường An đã từng nói, hồi ở Tây Lương lúc hắn gặp Tô Chiếu lần đầu tiên, cô bé đã gọi ra Thiên Lam, mỗi cái hư ảnh đều là bộ dạng một sư thúc của Tô Trường An.
Tô Chiếu trở lại được là vì tương lai thay đổi, mặc dù sau đó vì Tô Chiếu mất đi Tiên thể nên chuyện ở tương lai cô bé không còn nhớ được, nhưng nhất định là cái tương lai đó không có gì tốt đẹp, nếu không cần gì cô bé quay trở lại lúc này?
Thiên Lam của Tô Trường An bây giờ đang biến hóa theo hướng giống Tô Chiếu, Cổ Tiễn Quân không biết trong ấy có mối liên hệ nào không nhưng cô cảm thấy bất an.
Hư ảnh Thiên Quyền sau khi hấp thu hết truyền thừa Tinh Linh, nó rực sáng, một cột sáng ngút trời bốc cao chạm tới tận mây xanh, nối tiếp trời xanh Thiên Quyền mệnh tinh.
Tô Trường An không ngừng nghỉ, tiếp tục hô: "Quách Tước!"
Truyền thừa Tinh Linh Quách Tước lưu lại bay vào trong hư ảnh Thiên Cơ, mọi chuyện lại xảy ra giống hệt chuyện đã xảy ra với hư ảnh Thiên Quyền.
...
Bên kia, ba vị Chân Thần và Hạ Hầu Hạo Ngọc đã đánh tới giai đoạn cuối cùng.
Ba Chân Thần không ngừng bị đánh lùi, trên thân họ đều bị cắm một cái đuôi của Hạ Hầu Hạo Ngọc, chúng không ngừng hút lấy Thần tính của họ.
Thật ra, lúc ban đầu Hạ Hầu Hạo Ngọc không hề mạnh hơn ba Chân Thần bao nhiêu, nhưng y công kích cực kì mạnh bạo, gần như là chỉ cầu đả thương địch thủ không cần tự bảo vệ mình, y sử dụng đấu pháp dùng tổn thương đổi tổn thương, điểm chính là cái đuôi của y cắm vào cơ thể họ, không ngừng hút lấy sức mạnh của họ mới khiến họ dần yếu đi, mà y thì ngày càng mạnh lên.
Ba người càng lúc càng chậm, trên thân thể tràn đầy vết thương.
Trái lại Hạ Hầu Hạo Ngọc càng đánh càng sảng khoái sung sướng. Chúc Âm hơi bị chậm một cái, đã bị y đánh ngã dẫm dưới chân.
Oa Hoàng và Cư Bỉ thấy Chúc Âm gặp nạn, định xông tới cứu nhưng tám cái đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã bắn ra mấy cột sáng, ép họ lùi lại.
Trên thân y thò ra mấy trăm cái vòi xúc tu, đâm vào cơ thể Chúc Âm.
Chúc Âm rên lên, đôi mắt trở nên ảm đạm, trong khi khí tức của Hạ Hầu Hạo Ngọc lại dâng cao thêm mấy phần.
Chỉ sau mấy hơi thể, thân thể Chúc Long to tướng của Chúc Âm đã héo quắt lại.
Một Chân Thần từng thống trị thế giới, đã lặng lẽ chết đi như vậy.
Oa Hoàng và Cư Bỉ lập tức mặt mày xám như tro, nhìn nhau đầy tuyệt vọng.
Hạ Hầu Hạo Ngọc gầm lên sảng khoái, há miệng nhìn hai Chân Thần, trong mắt đầy khao khát.