Tổn thương của Hoa Phi Tạc và Hồng Ngọc cũng không quá đáng ngại, chỉ là mất đi khí huyết, trong lúc nhất thời chưa kịp khôi phục lại mà thôi.
Tô Trường An vận dụng Nhược Mộc trong cơ thể mình rót sức sống vào trong cơ thể bọn họ, sắc mặt Hồng Ngọc ngược lại bởi vậy khá hơn, thế nhưng tình huống của Hoa Phi Tạc lại cực kỳ cổ quái.
Sức sống tràn vào trong cơ thể gã, lại tựa như trâu đất xuống biển, không hề có chút tác dụng.
Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, cho dù đến loại tình huống này, thân thể của Hoa Phi Tạc vẫn như cũ bị bao bọc phía dưới một bộ áo bào màu hồng.
Cho đến lúc này Tô Trường An mới nhớ lại, dường như từ lúc hắn quen biết Hoa Phi Tạc đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo phía dưới áo bào hồng của Hoa Phi Tạc.
"Như thế nào đây? Hoa sư huynh không sao chứ?" La Ngọc Nhi ở bên cạnh thấy lông mày của Tô Trường An bỗng nhiên nhăn lại, không khỏi có chút lo lắng hỏi.
"Rất kỳ quái." Tô Trường An hơi hơi trầm ngâm, hắn đứng người lên, đưa tay muốn nâng đầu Hoa Phi Tạc ra khỏi áo bào hồng, muốn trực tiếp kiểm tra tình trạng trên người gã.
"Ngươi muốn làm gì!?" Cử động như vậy khiến sắc mặt La Ngọc Nhi biến đổi, nàng giống như điện giật đưa tay ngăn Tô Trường An lại.
"Tình huống trong cơ thể Hoa sư thúc có chút phức tạp, ta phải kiểm tra một phen thật tốt." Tô Trường An nói như vậy, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghi ngờ nhìn vào sắc mặt của La Ngọc Nhi, hắn nhìn thấy vẻ bối rối vừa mới lóe lên trên mặt nàng.
"Thế nhưng.... nhưng..." Ánh mắt La Ngọc Nhi lập loè, tựa như có chút do dự.
"Làm sao vậy?" Tô Trường An nhạy cảm phát giác được trong này dường như có điều bí ẩn nào đó, hắn không nhịn được hỏi.
"Trước khi hôn mê Hoa sư huynh đã từng nói với ta, bất kể như thế nào cũng không được gỡ áo bào hồng của y xuống..." La Ngọc Nhi ấp a ấp úng nói ra lời như vậy.
"Vì sao?" Tô Trường An càng khó hiểu. "Nhưng trong lúc vừa rồi ta vì Hoa sư thúc chuyển vận sức sống thì trong cơ thể của gã không có một chút cảm ứng, nếu như không kịp thời xem xét nguyên nhân, ta sợ rằng có nội thương nào đó lưu lại, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Lời nói của Tô Trường An cũng không phải là nói điêu.
Hắn không hiểu con đường y dược, nhưng mỗi khi ở nguy cơ trước mắt mà có thể cứu người, chỗ dựa chính là Nhược Mộc bao hàm sinh cơ tràn đầy trong cơ thể hắn.
Sức sống này chính là nguồn gốc lực lượng của những sinh linh còn sống trên đời.
Bất kể chứng bệnh nào rốt cuộc đều suy yếu sức sống của con người, thậm chí chôn vùi đi sức sống, dùng cái này lấy đi tính mạng của sinh linh.
Mà trái lại, chỉ cần sức sống tràn đầy trong cơ thể sinh linh thì bất cứ chứng bệnh nào đều không thể chống lại nó.
Nhưng Hoa Phi Tạc lại không có cách nào hấp thu sức sống, tình huống như vậy Tô Trường An chỉ trong thấy qua ở trên người mẹ của Cổ Tiễn Quân.
Đương nhiên hai người lại có chút khác nhau.
Ngạn Linh vì bị mất Thần tính, chính mình đã không hoàn toàn là sinh linh, vì vậy cũng không phương pháp giữ lại sức sống, bất kể hấp thu sức sống nhiều hơn nữa thì trong thời gian ngắn cũng bị trôi đi hầu như không còn.
Mà Hoa Phi Tạc lại hoàn toàn không thể hấp thu sức sống, hoặc có thể nói thân thể của gã có một loại bài xích theo bản năng, giống như những thứ này không phải là vật gã cần.
Bởi vậy Tô Trường An cảm thấy thương thế của Hoa Phi Tạc lúc này chắc chẳn không thể đơn giản như vậy.
"Nhưng Hoa sư huynh cho tới bây giờ đều không cho người khác nhìn bộ dáng phía dưới áo bào hồng của gã" La Ngọc Nhi vẫn như cũ có chút chần chờ.
"Chưa bao giờ?" Sắc mặt Tô Trường An lập tức trở nên cổ quái. Hắn quen biết Hoa Phi Tạc không lâu, chưa được nhìn thấy bộ dạng Hoa Phi Tạc cũng có thể hiểu được, nhưng La Ngọc Nhi không phải quen biết Hoa Phi Tạc từ nhỏ sao? Vì sao cũng chưa từng thấy bộ dáng của gã?
Đạo lý kia nói như thế nào cũng không thông a.
Chẳng lẽ Hoa Phi Tạc từ nhỏ đã sống ở phía dưới áo bào hồng?
"Ừ." La Ngọc Nhi cau mày khẽ gật đầu. "Hoa sư huynh là ngày đó được Thiên Quyền sư thúc dẫn tới Thiên Lam viện đấy, từ một khắc xuất hiện này, gã đã bọc lấy áo bào hồng toàn thân, chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy bộ mặt thật của gã phía sau áo bào hồng, gã nói là khi còn bé bị một cuộc tai hoạ hủy đi dung mạo, bộ dạng hôm nay cực kỳ ghê người, vì vậy không muốn lộ ra."
La Ngọc Nhi nói như vậy, báo cho Tô Trường An biết những chuyện của Hoa Phi Tạc theo trong trí nhớ của nàng.
Nhưng nàng vẫn che giấu một chút sự tình.
Hoa Phi Tạc từ nhỏ đối với nàng vô cùng tốt, tốt đến gần như có thể coi là dung túng.
Mà tính khí La Ngọc Nhi từ nhỏ đã cực kỳ nhanh nhẹn, Hoa Phi Tạc lại đối xử với nàng cực kỳ tốt, vì vậy ở trước mặt Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi có thể nói là tùy ý làm bậy.
Cho nên Hoa Phi Tạc không cho La Ngọc Nhi nhìn thấy bộ dáng của gã, La Ngọc Nhi lại càng muốn nhìn.
Có một lần, nàng thừa dịp lúc Hoa Phi Tạc ngủ say, lẻn vào bên trong phòng gã.
Nàng muốn cởi áo bào hồng trên người gã, nhìn một cái bộ mặt thật phía dưới áo bào hồng, nhưng ngay lúc tay của nàng chạm vào áo bào hồng, Hoa Phi Tạc lại bỗng nhiên tỉnh dậy.
Nàng đến bây giờ còn nhớ rõ, Hoa Phi Tạc xưa nay ngoan ngoãn phục tùng trong một đêm kia bộc phát giận giữ lôi đình, chỉ vào mũi của nàng mắng nàng trọn vẹn một canh giờ. Điều này làm cho La Ngọc Nhi đã hiểu được điều này là "vảy ngược" của Hoa Phi Tạc, từ đó về sau, nàng cũng không dám ngông cuồng làm ra chuyện này nữa.
"Thật như vậy?" Tô Trường An cau mày gật đầu, mặc dù nói như vậy cũng có chút đạo lý, nhưng trong lòng của hắn thực sự vẫn còn có chút nghi hoặc, coi như là như thế, La Ngọc Nhi cùng gã ở chung nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy được tướng mạo của gã, từ đầu đến cuối có chút không thể nào nói nổi.
Nhưng người có khác biệt, không thể quơ đũa cả nắm.
Thế nhưng lúc này, liên quan đến an nguy tính mạng của Hoa Phi Tạc, hắn đương nhiên không thể băn khoăn những thứ này.
Bởi vậy, lông mày hắn nhăn lại nói với La Ngọc Nhi: "Chuyện này liên quan đến tính mạng của Hoa sư thúc, kính xin Ngọc Nhi sư thúc không được ngăn cản."
La Ngọc Nhi nghe vậy, cũng biết Tô Trường An không có khả năng dùng chuyện này lừa gạt mình, nàng hơi hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, lui người ra.
"Đắc tội, Hoa sư thúc." Tô Trường An nói xong như vậy, liền vươn tay, muốn gỡ áo bào hồng trên người Hoa Phi Tạc xuống.
La Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng trợn to hai mắt, nàng quen biết Hoa Phi Tạc nhiều năm, nói không hiếu kỳ tướng mạo của gã, hiển nhiên là điều không thể, lúc này muốn nhìn thấy hình dáng của gã, đáy lòng không khỏi nổi lên một cảm xúc không thể nói rõ ràng được.
Mà lúc tay của Tô Trường An sắp chạm vào áo bào hồng trên người Hoa Phi Tạc, muốn cởi xuống.
Một cánh tay bỗng nhiên đưa ra ngoài.
Đó là tay của Hoa Phi Tạc.
Hoa Phi Tạc vốn đã lâm vào hôn mê vậy mà ở trước mặt hai người nơi này đột nhiên tỉnh lại.
"Hoa sư thúc!"
"Hoa sư huynh!"
Gần như cùng lúc, Tô Trường An và La Ngọc Nhi phát ra một tiếng hô to vừa mừng vừa sợ.
Hoa Phi Tạc cũng không đáp lại bọn hắn, gã mạnh mẽ ngồi dậy, đầu phía dưới áo bào hồng hơi hơi chuyển động, dường như đang đánh giá hai người.
"Hoa sư huynh ngươi không sao chứ?" La Ngọc Nhi cũng không nhận ra sự khác thường của Hoa Phi Tạc, nàng tiến lên một bước nói, trên trán đã dày đặc lo lắng đến gần như khó có thể tản đi.
Thế nhưng, Hoa Phi Tạc vẫn không đáp lại nàng.
Gã cực kỳ khó khăn chậm rãi đứng lên.
Lúc này, thanh tuyến có chút nhu hòa của gã bỗng nhiên vang lên.
"Ngọc Nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ta có việc muốn nói với Trường An." Thanh âm của gã có chút trầm thấp, trầm thấp đến gần như đáng sợ, giống như gã đang muốn bàn giao chuyện nào đó vô cùng quan trọng.
La Ngọc Nhi hiển nhiên không muốn trong lúc này rời đi, nàng yên tĩnh đứng ở một bên, muốn nói điều gì, rồi lại không thể nói ra.
"Thế nào? Lời nói của sư huynh cũng không nghe sao?" Hoa Phi Tạc nói, trong thanh âm hiếm thấy mang theo một cỗ dày đặc tức giận.
"Ta..." La Ngọc Nhi ngừng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia chán nản, nhưng rốt cuộc vẫn cúi đầu đi ra cửa phòng.
"Sư thúc, chuyện này là?" Tô Trường An nhìn bóng lưng La Ngọc Nhi rời đi, quay đầu nhìn về phía Hoa Phi Tạc, hắn theo sự phản ứng của hai người thấy được một mùi vị cực kỳ không tầm thường.
Mà lúc hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoa Phi Tạc, Hoa Phi Tạc vào lúc này cũng vươn tay, chậm rãi tháo xuống bộ áo bào hồng bao bọc lấy dung mạo của gã.
Lúc Tô Trường An thấy rõ sự vật phía dưới áo bào hồng, con ngươi của hắn vào lúc đó bỗng nhiên phóng đại, vẻ kinh ngạc cũng theo đó nổi lên trên gương mặt hắn.
---o0o---