Biên: Đình Phong
Một khắc này, gã tự nhiên nhìn không thấy.
Hạ Hầu Uyên nghĩ như vậy trong lòng, bởi vì hắn có can đảm vung đao về phía mình, đó chính là trong lòng đã tồn tại chí quyết tử.
Nhưng gã cũng không muốn thiếu niên này được như ý nguyện.
Chính như gã vừa nói, gã muốn ở trước mặt hắn giết vị Thiên Thương Tinh Vẫn mới tấn kia, hoặc là trước mặt vị Thiên Thương Tinh Vẫn giết thiếu niên này.
Mặc dù trả thù như vậy hình như sẽ kết thúc rồi trăm năm, khi những người năm đó gã oán hận hoặc là hồn về Tinh Hải, hoặc là sớm hóa thành cát bụi.
Nhưng Hạ Hầu Uyên cảm thấy, dù sao vẫn phải làm gì đó, mới có thể vì hoang mang khiếp sợ suốt trăm năm của gã vẽ lên một dấu chấm tròn mà gã tự cho là viên mãn.
Vì vậy gã chỉ nhẹ nhàng đưa tay, chuẩn bị tiếp một chiêu này, cũng không mảy may tổn thương Tô Trường An.
Đáng tiếc chính là.
Tựa như.
Bây giờ Tô Trường An cũng không có ý định chết.
Tuy hắn đã chuẩn bị tốt cho cái chết.
Nhưng trước khi chết, hắn quyết định làm chút gì đó vì Sở Tích Phong.
Ví như, giúp y chính tay đâm nam tử trước mặt mà y muốn giết này.
Hắn cũng không rõ ràng lắm, Sở gia cùng vị Anh Vương điện hạ này rốt cuộc có thù hận gì.
Nhưng hắn cũng không cần biết rõ ràng, hắn chỉ cần biết, nan tử này muốn giết Sở Tích Phong, mà Sở Tích Phong cũng muốn giết gã.
Đối với hắn mà nói biết như vậy là đủ rồi.
Hắn có một con quái vật ở trong cơ thể.
Một Bán Thần quái vật biết tàn sát như hạ bút thành văn.
Hắn có một cái ước định với con quái vật kia, hắn cũng không muốn sử dụng cái ước định này. Cho dù là hoàn cảnh vừa rồi bản thân sắp chết, hắn cũng không nghĩ qua sẽ vận dụng.
Bởi vì chết chỉ là chuyện riêng của hắn, Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành sẽ không, cũng không dám đối với những người kia thật sự làm việc gì quá đáng.
Nhưng bây giờ có chút không giống nhau.
Tử Vi Tinh vừa tắt, Đại Ngụy gặp phải trận gió tanh mưa máu.
Mà vị Anh Vương điện hạ này, vừa rồi đã cho thấy thái độ của những người đã từng là vương hầu quan tướng đối với Tư Mã Hủ.
Dù cho Ngũ hoàng tử thân phận tôn quý, cũng chỉ là nói giết liền giết.
Kết cục của Hạ Hầu Túc Ngọc, Cổ Tiễn Quân, Mục Quy Vân, Ân Thiên Thương cùng Phàn Như Nguyệt vẫn còn hôn mê đến hôm nay sẽ thê thảm cỡ nào?
Lại thêm, gã còn chỉ mặt gọi tên nói, gã phải giết Sở Tích Phong.
Tô Trường An làm sao sẽ cho phép chuyện như vậy xảy ra?
Vì vậy, ở một khắc này hắn liền hạ quyết tâm, muốn thay bọn họ giết gã đi.
Cho dù lực lường thần huyết sẽ ảnh hưởng tâm trí của hắn, cho dù hắn có thể sẽ vì thế mà trở thành ma đầu nổi danh giết người không chớp mắt.
Nhưng việc này lại có quan hệ gì.
Muôn dân quá xa, bọn họ quá gần.
Dù thế nào, Tô Trường An cũng không muốn nhìn thấy có người chết trước khi hắn chết đi.
Vì vậy, lúc đao của hắn cách nam tử kia không đến nửa tấc, mặt mày hắn trầm xuống, sẽ phải đánh thức thần huyết đang ngủ say ở đáy lòng, cho nam tử không hề phòng bị này một kích trí mạng.
Nhưng lúc đó ở đằng kia, một giọng nói mà hắn vô cùng quen thuộc vang lên.
"Hắn nói đúng, hắn nhìn không thấy."
Bỗng nhiên, đao thế của Tô Trường An dừng lại, ở một khắc hai mắt vị Anh Vương điện hạ kia chợt phóng to.
Gần như cùng lúc, mọi người ở đây đều quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lại thấy, trên đường cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào, đã có một đám người đứng đấy.
Bọn họ đầu đội nón lá, toàn thân áo trắng thuần một màu, trường đao vắt bên eo, phong trần mệt mỏi mà đến.
Mặt mũi, dáng người của bọn họ đều không giống nhau, nhưng khiến người ta có một loại ảo giác, bọn họ chính là khắc từ cùng một khuôn đi ra.
Bọn họ đứng ở đó, tựa như từng thanh đao sắc bén giấu trong vỏ.
Mà đao của đao khách, lúc chưa ra khỏi vỏ.
Không có người lại hiểu rõ, lưỡi đao giấu dưới vỏ đao là sắc bén như thế nào.
Đối với sự vật không biết, mọi người thấy hiếu kỳ, nhưng cũng sợ hãi.
Tuy Tinh Vẫn cường đại, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn là người.
Vì vậy, lúc tên đao khách cầm đầu bước chậm đi tới giày giẫm lên đường cái thành Trường An phủ kín đá xanh, tiếng soàn soạt phát ra một hồi, Hạ Hầu Uyên không khỏi căng thẳng trong lòng.
Gã sợ hãi.
Cho dù gã không muốn thừa nhận ra sao, dù lúc này gã tự cho đã nắm chắc mười phần.
Nhưng khi nhìn lên bầu trời, ngôi sao quen thuộc kia bắt đầu lấp lánh, lúc đao khách xuất hiện giống hệt trăm năm trước.
Gã thật sự sợ hãi.
Tên đao khách kia rốt cuộc đi tới trước mặt của gã.
Y bắt đầu nhấc nón lá tả tơi lên, thuận tay ném sang một bên.
Lúc này, mọi người rốt cuộc thấy rõ dung mạo vị đao khách giấu dưới nón lá tả tơi.
Đây là một nam tử trung niên tầm ba mươi năm ba mươi sáu tuổi, tóc y bù xù, khóe miệng râu ria xồm xoàm, như là rất lâu không có cắt tỉa. Ánh mắt của y lãnh đạm, lại thỉnh thoảng hiện lên tử mang.
Nói cho cùng, đây chỉ là một khuôn mặt rất bình thường trên một bộ trang phục rất bình thường mà thôi, bộ dáng nam tử trung niên này, ở trong ngõ hẻm Yên Hoa Liễu có thể tùy ý thấy được.
Nhưng khác biệt chính là, đỉnh đầu nam tử này, có một ngôi sao lấp lánh, trên người có một đạo tinh quang chiếu sáng.
Không cần nói cũng biết, y là một vị Tinh Vẫn.
Mà Tinh Vẫn trên đời này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Như vậy. Thân phận vị đao khách này tự nhiên rõ rành rành.
"Ta đến rồi." Y nói như vậy.
Cũng không phải là nói với vị Anh Vương Đại Ngụy, mà là nói với vị thiếu niên bên cạnh kia.
"Ừ." Tô Trường An gật đầu thật mạnh.
Hắn chợt mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng, trong lúc mơ hồ hình như còn có sóng ánh sáng lưu chuyển.
Giống như hài tử ở bên ngoài bị khi dễ, lúc này rốt cuộc tìm được trưởng bối có thể kể khổ.
Thật ra Tô Trường An cũng không phải là người quá kiên cường.
Đúng như lời những người đã từng phỉ báng hắn nói ra, hắn thật sự chỉ là một tiểu tử ở nông thôn đến từ phương Bắc.
Trước lúc gặp được Mạc Thính Vũ, người lợi hại nhất mà hắn gặp qua là tiêu đầu Lưu Đại Hồng cùng hắn đi từ phương Bắc tới Trường An.
Tổn thất lớn nhất hắn chịu là chấp nhận sự thật Mạt Mạt yêu thích Cổ Ninh.
Nhưng bây giờ, hắn lại phải một thân một mình đối diện với tòa thành thị Trường An này, đối diện những nhân vật hô phong hoán vũ ở Đại Ngụy.
Hắn đã từng nhiều lần trắng đêm không ngủ.
Hắn đã từng âm thầm lo lắng, một ngày kia, bản thân liền chết đi như vậy. Không ai biết mình, cũng không ai nhớ rõ mình. Chỉ để lại cha của mình, một người ở trong gió tuyết phương Bắc sống cô độc quãng đời còn lại.
Hắn có tất cả đấu tranh cùng mê mang của những thiếu niên ở tuổi này.
Nhưng hắn vẫn có kiên định cùng kiên quyết mà bọn họ không có.
Thật ra hắn rất muồn đâm đầu vào trong ngực Sở Tích Phong, nói cho y biết mình trải qua bao nhiêu khó khăn trong khoảng thời gian này.
Nhưng mà hắn lại không thể, hắn nhớ kỹ đạo lý y dạy cho hắn.
Đối với đao khách mặt mũi rất quan trọng.
Hắn tự nhiên không thể ném mặt mũi của mình, cũng không có thể ném mặt mũi của y.
Vì vậy, hắn chỉ nhìn y, im lặng không nói.
Hình như Sở Tích Phong đọc hiểu ý tứ phức tạp hàm chứa trong ánh mắt của hắn.
Y mỉm cười áy náy nhìn Tô Trường An, hình như là ân hận, ở thời kỳ khó khăn này, y lại không có ở bên cạnh hắn.
Sau đó, một cỗ lực lượng nhu hòa từ trong cơ thể y truyền đến, cỗ lực lượng kia mang theo một loại uy nghi không thể kháng cự kéo thân thể Tô Trường An, đưa hắn nhẹ nhàng đặt ở trước cửa Thiên Lam viện.
"Đợi ta giết gã, lại đi báo thù cho Ngọc Hành đại nhân." Giọng y mang theo sự chân thật đáng tin nói như vậy.
Sau đó y quay đầu, nhìn về phía vị nam tử ôm Quỷ Đầu Đao, nói ra.
"Sở gia Giang Đông, ứng với ước hẹn trăm năm, tới lấy đầu lâu trên cổ ngươi!"
---o0o---