Biên: Đình Phong
"Giết Tư Mã Hủ!!!?"
Trong lòng mọi người chấn động, sắc mặt đều thay đổi.
Ngay cả Từ Nhượng khoanh chân ngồi ở một bên dốc lòng dưỡng thương thì trong mắt cũng hiện lên một đạo tinh quang.
"Sư điệt, ngươi làm sao giết được Tư Mã Hủ!" Hầu Như Ý nghe vậy, vội vàng tiến về phía trước một bước, cao giọng hỏi.
Thực lực Tư Mã Hủ luôn là một điều bí ẩn, hình như lão cũng không phải là Tinh Vẫn, nhưng dù cho lúc Thánh Hoàng cùng Ngọc Hành mạnh như vậy cũng không có biện pháp giết lão, huống chi Tô Trường An.
"Ta không biết Tư Mã Hủ đến tột cùng là cảnh giới gì, tu vi rốt cuộc mạnh mẽ đến tình trạng nào."
"Nhưng ta biết rõ, còn lão một ngày, Thiên Lam liền không thể bình an một ngày."
"Vì vậy, ta muốn thử một lần."
"Thử một lần? Ngươi lấy cái gì thử một lần? Bên người Tư Mã Hủ cao thủ nhiều như mây đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Tư Mã Hủ ngươi cũng không nhìn thấy, đã bị chết dưới tay sai của lão." Lúc này La Ngọc Nhi một bên cũng nói ra, lời của nàng tự nhiên không dễ nghe, thậm chí trong giọng nàng còn mang theo đùa cợt, nhưng trong lời nói lại bộc lộ tình cảm quan tâm lo lắng.
Còn không đợi Tô Trường An nói tiếp, Hoa Phi Tạc luôn luôn im lặng ít nói chợt hỏi: "Ngươi làm sao chặt đứt được mệnh tuyến?"
Đây là một vấn đề trong dự liệu của Tô Trường An.
Chặt đứt mệnh tuyến, đây đối với một vị Tinh Vẫn mà nói cũng gần như là chuyện không thể nào, chứ đừng nói Tô Trường An chỉ là tu sĩ Địa Linh cảnh.
Chỉ vì một phen biến cố, lại thêm Tô Trường An chợt nói ra hắn muốn đi giết Tư Mã Hủ chuyện không thể tin như vậy, khiến La Ngọc Nhi cùng Hầu Như Ý lo lắng nhất thời đã quên.
Bây giờ hai người nghe Hoa Phi Tạc nói tới chuyện vừa rồi liền cảm thấy có chút kỳ quặc, cho nên lúc này hai người Hầu Như Ý quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, cùng đợi đáp án của hắn.
Nhưng Tô Trường An lại lựa chọn im lặng, lúc này đây cũng không phải là vì sợ bọn họ liên quan vào trong đó.
Trong lòng của hắn mơ hồ có dự cảm, theo Ngọc Hành cùng Thánh hoàng liên tiếp chết đi, Tư Mã Hủ lại nắm giữ quyền hành, Thần Tộc ở tương lai gần rất có thể không lựa chọn ở ẩn, mà sẽ xuất hiện ở trước mắt người trong thiên hạ.
Hắn không nói, bởi vì chuyện trong này quá mức phức tạp, hắn cũng không có quá nhiều thời gian để giải thích đủ loại nhân quả trong đó.
Nhưng vẻ mặt hắn rơi vào trong ánh mắt nhiều người, lại khiến bọn họ thầm tự cho là Tô Trường An có lời khó nói.
"Ngươi định dùng một chiêu này đi giết chết Tư Mã Hủ?" Giọng Hoa Phi Tạc có chút âm nhu từ dưới áo khoác màu đỏ truyền đến lần nữa.
"Ừ..." Tô Trường An nhẹ gật đầu.
Hắn muốn giết chết Tư Mã Hủ, chỗ dựa duy nhất chính là Thần huyết trong cơ thể mình.
Hắn từng có ước định với vị Chân Thần kia, có thể mượn lực lượng của nó dùng ba lần, vừa rồi vì đổi sao cho Sở Tích Phong đã dùng một lần, bây giờ hắn dùng lần thứ hai, cũng là một lần cuối cùng - lần thứ ba, dù thế nào hắn cũng không dám sử dụng.
"Việc này cần phải trả giá thật lớn đúng không?" Hoa Phi Tạc hỏi.
Y không biết Tô Trường An làm sao mượn được lực lượng cường đại như vậy, nhưng trên đời này chưa từng có đồ vật nào cho không.
Có được càng nhiều, mất đi càng nhiều.
Đây là đạo lý của sư phụ y, một trong Thiên Lam Thất Tinh - Thiên Quyền.
Lực lượng cường đại như vậy, Tô Trường An mấy lần nguy hiểm trước mắt đều chưa từng vận dụng, có thể tưởng tượng cần phải trả giá đắt vượt xa người bình thường có khả năng thừa nhận. Nghĩ đến đây, đôi mắt y dưới áo màu đỏ không khỏi lưu chuyển ánh sáng, hình như có một thứ gì đó chớp động.
Tô Trường An nghe vậy, im lặng chốc lát, rồi nhẹ gật đầu.
Hầu Như Ý cùng La Ngọc Nhi nghe cuộc nói chuyện này, trong lòng càng rung động mạnh, bây giờ Tô Trường An đã suy yếu như vậy, nếu là đúng như lời Hoa Phi Tạc nói còn cần trả giá thật lớn, giá thật lớn này có thể chính là mạng của Tô Trường An!
Hai người xúc động, vừa muốn mở miệng khuyên can, nhưng vị đại sư thúc Thiên Lam luôn khoanh chân dưỡng thương, đồ đệ Thiên Xu cũng chính là Quỷ Kiến Sầu Từ Nhượng, lúc này rốt cuộc đứng lên, đi tới trước người Tô Trường An, vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Ngươi giết không chết lão." Y nói chắc chắn như vậy.
"Vì sao?" Tô Trường An khẽ giật mình.
Không nói đến lực lượng Chân thần hắn chỉ mượn vài phần, nhưng đã mạnh mẽ hung hãn chặt đứt mệnh tuyến, thực lực như vậy cũng đủ làm cho người líu lưỡi, đây dù cho lúc trước Ngọc Hành cũng không thể làm được. Từ Nhượng thấy được năng lực như vậy tại sao lại cho là hắn không có phần thắng đây?
"Chân thần nếu thật là vô địch, lúc trước tại sao lại bị phong ấn ở phần cuối thế giới?" Từ Nhượng bình tĩnh nói toạc ra vật Tô Trường An dựa vào. "Huống chi Chân thần trong cơ thể ngươi chưa thức tỉnh hoàn toàn, vậy ngươi có thể mượn nó mấy phần lực đạo?"
Vẻ mặt Tô Trường An lập tức trở nên hoảng sợ, hắn nhìn vị sư thúc cũng không thân thiện của mình, ánh mắt lập lòe, nét mặt phức tạp.
"Ngươi biết Tư Mã Hủ rốt cuộc là cảnh giới gì? Chẳng lẽ lão cũng là Chân thần?" Tô Trường An nhịn không được hỏi, tu vi của Tư Mã Hủ đến cùng là như thế nào luôn là nghi hoặc trong lòng hắn, mà có một đối thủ trước sau khiến người ta sờ không rõ sâu cạn, bất kể nhìn ra sao đều không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.
"Ngươi không cần biết rõ lão rốt cuộc cảnh giới nào, ngươi chỉ cần biết rõ ngươi không phải là đối thủ của lão, cho dù là chết, ngươi cũng không thủ được Thiên Lam." Từ Nhượng nói như vậy, sau đó lời nói xoay chuyển, khí tức mãnh liệt trên thân có thêm vài phần lạnh lùng.
"Mà ta, lại có thể."
Tô Trường An khẽ giật mình, lúc này hắn mơ hồ cảm thấy Từ Nhượng có chút bất thường.
Bất kể là theo lời nói của y, hay khí tức bỗng nhiên xuất hiện trên người y, đều có chút không bình thường.
Nhưng hắn tạm thời thật sự nói không rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào, vì vậy hắn im lặng, đôi mắt bình tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm vị sư thúc sắc mặt băng lãnh trước mặt này.
"Hả? Đại sư huynh ngươi có biện pháp gì, nói ra nhanh chút đi, đừng để tiểu sư điệt mất mạng vô ích." Hầu Như Ý một bên lại không có chút nào cảm giác được khác thường trên trận, gã đi tới bên người Từ Nhượng, có chút mong đợi hỏi.
Từ Nhượng quay đầu liếc nhìn sư đệ nhỏ nhất của mình một cái, trong mắt hiện lên một đạo hồng quang, hình như có chút đấu tranh, nhưng vẻ mặt như vậy rất nhanh bị y đè xuống. Lúc này nụ cười ít thấy xuất hiện trên gương mặt băng lãnh của y.
"Biện pháp này rất nguy hiểm, có thể khiến các ngươi đều chết đi. Các ngươi dám không?" Từ Nhượng hỏi như vậy.
Hầu Như Ý sững sờ, nhưng rất nhanh sắc mặt tức giận nói: "Sư huynh nói gì vậy, Thiên Lam là sư phụ và các sư thúc giao lại vào tay chúng ta, thân là đệ tử Thiên Lam, hộ vệ Thiên Lam, ta và ngươi nghĩa bất dung từ, tiếc gì mạng này!"
"Đúng không?" Lúc này, Từ Nhượng nhẹ gật đầu, khóe miệng vui vẻ trở nên lành lạnh, mà một hư ảnh ác lang cực lớn cũng chậm rãi theo đó hiện ra sau lưng y.
Tô Trường An chấn động, hắn gần như theo bản năng la lớn về phía Hầu Như Ý: "Sư thúc cẩn thận!"
Nhưng đã quá muộn, lúc này một cây trường thương xuyên thủng trái tim Hầu Như Ý.
"Ta cũng nghĩ như vậy, chư vị sư đệ vì bảo vệ Thiên Lam, tất nhiên sẽ không để ý mạng mình."
Máu tươi từ ngực gã bắn ra tung tóe đầy khuôn mặt băng lãnh của Từ Nhượng, y tự nhủ như cử chỉ điên rồ.
Lúc đó một giọt huyết lệ màu đỏ tươi, từ trên khóe mắt của y nhẹ nhàng rơi xuống.
---o0o---