Đợi đến khi Ma Thanh Linh và Ma Hải Da chạy tới bên cạnh Tô Trường An, trước người Tô Trường An đã đứng mười mấy con hành thi đôi mắt hiện u quang.
Vào lúc này chân mày của Ma Thanh Linh đã nhăn cả lại, mất đi tinh phách Đế Giang, thân lại bị trọng thương, nàng ở chỗ khoảng cách gần thế này mới cảm nhận được biến hóa trên người những hoạt tử nhân. Bọn chúng có sức mạnh --- tuy không hùng hậu, nhưng vẫn là có loại sức mạnh nào đó, hơn nữa loại sức mạnh này còn đang không ngừng tăng lên.
Mà đáng sợ nhất là u quang chợt lóe trong con ngươi của bọn chúng.
Đây không phải chỉ là biến hóa về bề ngoài đơn thuần, Ma Thanh Linh khẳng định những hành thi này có tư tưởng, có linh hồn, không giống như lúc bắt đầu chỉ biết dựa theo bản năng làm việc nữa.
Cũng bởi vì những tiếng gào này mà càng ngày càng nhiều hành thi bị hấp dẫn tới đây, chỉ trong thời gian hai người Ma Thanh Linh chạy tới lại đã có hơn mười mấy hành thi gia nhập vào đội ngũ của bọn chúng.
Nhưng Tô Trường An vẫn không có chút ý tứ sẽ xuất thủ.
Bởi vì đưa lưng về phía hai người, Ma Thanh Linh không thấy rõ thần sắc trên mặt của hắn, hắn cầm đao, bóng người đứng đó không hiểu sao khiến nàng cảm thấy yên tâm. Nàng ngừng lại, chờ Tô Trường An, chờ chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nhưng Ma Hải Da bên cạnh lại không có ý như vậy.
Những hành thi này không đáng sợ, cho dù nhiều hơn gấp mười lần lấy tu vi Vấn Đạo cảnh của gã, chẳng qua chỉ là chuyện trong một chiêu, điều gã sợ là tiếng động như vậy sẽ chọc đến quái vật cầm đầu không biết đang ẩn núp ở chỗ nào.
"Này, tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi muốn tìm cái chết cũng đừng kéo chúng ta theo!" Gã thấy Ma Thanh Linh không có ý ngăn cản nên đương nhiên cũng không dám vượt quyền, chỉ là miệng vẫn nhịn không được nói ra.
Mà rìu chiến của gã đã được gã nắm thật chặc, cảnh giác nhìn chung quanh, chuẩn bị tùy thời ứng đối tình huống có thể phát sinh, yểm hộ Ma Thanh Linh chạy trốn.
Có lẽ bởi vì bầu không khí trong thành Lai Vân quả thực quá âm u, hoặc là bởi vì ảnh hưởng quái vật kia để lại cho gã quả thực quá sâu sắc. Cái trán vị cường giả Vấn Đạo cảnh của Đế Giang thị tộc này không bao lâu đã bắt đầu mồ hôi đầm đìa.
Lúc này, con số hành thi phía trước Tô Trường An đã tụ tập gần một trăm, tiếng gào thét trong miệng chúng nó càng ngày càng lớn. Gần như truyền khắp cả thành Lai Vân, mà tốc độ hành thi tụ tập cũng vì vậy tăng nhanh hơn.
Lo lắng trong lòng Ma Thanh Linh trở nên nặng hơn, nàng tất nhiên có một sự tín nhiệm khó hiểu đối với Tô Trường An, nhưng cứ tiếp tục như vậy, quái vật kia sẽ nhanh chóng nghe tiếng mà tới, nàng quả thực không nghĩ ra Tô Trường An có biện pháp gì để đối kháng với y.
Có lẽ là cảm nhận được sợ hãi dưới đáy lòng của hai người, vào lúc đao trong tay Tô Trường An chợt sáng lên.
Đó là một luồng đao quang sáng rực không hề đặc biệt, nhưng ở trong thành Lai Vân tối tăm đến mức hầu như không thấy được thứ gì lại lộ ra chói mắt như vậy.
Theo đao quang sáng lên, người Tô Trường An cũng bắt đầu động.
Nhưng ra khỏi dự liệu của Ma Thanh Linh và Ma Hải Da là hắn không xông về phía những hoạt tử nhân ấy.
Hắn chỉ giơ thanh đao của mình lên thật cao, sau đó tựa như có linh tính vậy, đao quang trên thân đao trở nên mãnh liệt, sáng bừng, gần như không ai dám nhìn thẳng.
Ma Thanh Linh theo bản năng che mắt lại, mà vào lúc này Ma Hải Da vẫn luôn rất bất mãn với Tô Trường An đứng bên cạnh đó mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đôi con ngươi to như đèn lồng của gã nhìn thẳng Tô Trường An, hoặc là nói nhìn vào thanh đao trong tay Tô Trường An. Giống như đó là báu vật quý giá nhất trên thế gian này vậy.
Ma Thanh Linh dần dần thích ứng với ánh sáng như vậy, nàng nhanh chóng ý thức được khác thường của người đàn ông bên cạnh mình, "Sao vậy?" Nàng hỏi.
"Đó... đó là đao linh." Ma Hải Da dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe theo bản năng trả lời Ma Thanh Linh, gã giơ tay chỉ thanh đao của Tô Trường An, nói đứt quãng, trong giọng điệu là khiếp sợ không che giấu chút nào.
"Đao linh?" Ma Thanh Linh sững sốt, nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng biến đổi, nàng vội vàng nhìn về phía thanh đao được Tô Trường An giơ lên, trong lòng cũng tràn đầy sửng sốt.
Người có linh, cho nên người làm người.
Man có linh, cho nên Man làm Man.
Vạn vật có linh, cho nên vạn vật đều có thể làm yêu.
Còn nếu là đao kiếm có linh, thì có thể làm Thần khí!
Thanh đao trước mắt có linh? Ma Thanh Linh có chút nghi ngờ, nàng là công chúa Man tộc tầm mắt đương nhiên không thấp, nhưng dù thế nào nàng vẫn không cảm nhận được linh của thanh đao này ở nơi nào.
Ma Hải Da hình như cũng cảm nhận được nghi ngờ của Ma Thanh Linh, gã vội vàng giải thích: "Thanh đao này đã từng có đao linh ở, nhưng không biết tại sao, đao linh lại rời đi. Nhưng bây giờ, nhìn tình hình của thanh đao này, e rằng lại sắp lần thứ hai sinh ra đao linh mới!"
"Lại sinh ra linh mới?" Thần sắc trên mặt Ma Thanh Linh càng trở nên khiếp sợ, thần khí có linh thiên hạ hiếm có, cho dù phóng tầm mắt nhìn khắp Man tộc con số cũng không vượt quá hai bàn tay, giờ đây, ở trước mắt nàng lại có một thanh thần khí xuất thế, Ma Thanh Linh làm sao có thể không khiếp sợ. Cuối cùng hai người không nói nữa, chỉ sững sờ nhìn thiếu niên trước mắt, chờ chứng kiến kỳ tích so với thành tựu Tinh Vẫn còn hiếm thấy hơn trên đời này phát sinh.
Ánh sáng trên thân Hạ Hầu Huyết càng lúc càng sáng, gần như chiếu rọi cả thành Lai Vân sáng giống như ban ngày, những hành thi đang du đãng, rên rỉ dưới ánh sáng thế này đều ngừng cả lại, ngọn lửa trong con ngươi của chúng nó nhảy múa, nhìn ánh sáng kia, giống như lữ khách trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, như người ngã xuống dốc núi bắt được cành cây bên cạnh vách đá.
Chúng nó dần dần yên tĩnh lại, mà vào lúc đó một âm thanh trong veo vang lên.
"Ta có một vị sư phụ, người tên là Sở Tích Phong, người có một tổ tiên, gọi là Sở Tiêu Hàn."
"Thành trì của ông đã từng bị tàn sát hết, hai mươi ba vạn oan hồn không tiêu tan, tụ ở trong đao của ông, thị tộc của ông và người phải đeo phần cừu hận này suốt trăm năm, cuối cùng rửa sạch thù hận cho những oan hồn này!"
"Ta gọi là Tô Trường An."
"Ta là Thủ Vọng Giả đời thứ chín của Thiên Lam viện."
"Ta không có tu vi cao như bọn họ, cũng không ôm ấp tình cảm trách trời thương dân như các sư thúc tổ."
"Nhưng ta đã từng là quân phòng thủ của thành Lai Vân, ta có nghĩa vụ bảo vệ các ngươi, tiếc là ta không làm được."
"Cho nên, ta muốn báo thù cho các ngươi."
"Nhưng y rất mạnh, ta không phải đối thủ."
"Cho nên, ta thỉnh cầu các ngươi, tụ tập lại trên lưỡi đao của ta, cùng ta chém xuống đầu đám người đã từng chà đạp tính mạng của các ngươi!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong miệng những hành thi kia tức khắc phát ra từng tiếng gầm thét, ngọn lửa trong con ngươi bọn chúng dần dần tắt đi, hóa thành từng điểm sáng điên cuồng hướng về phía thân đao trong tay thiếu niên.
Khi đó, thiếu niên đứng trên muôn vàn thi hài, bọn họ quỳ lạy hắn, hắn ngạo nghễ cầm đao, mi tâm lạnh lùng, thần thái uy nghiêm, giống như quân vương.
Mà chân trời, một ngôi sao màu tím sẫm chợt sáng lên, nó mang theo ánh sáng vô cùng chói mắt đánh thẳng về phía thành Lai Vân, chiếu lên trên người thiếu niên.
"Sở tiền bối? Là người sao?" Vào lúc đó viền mắt Tô Trường An không hiểu sao trở nên ẩm ướt.
---o0o---