"Ái khanh, ngươi cảm thấy Hoành Cốc Chương thực sự là đối thủ của Mục Quy Vân sao?" Trong đại doanh của Tư Mã Hủ, một vị thiếu niên đang mặc long bào rộng thùng thình chắp tay, đứng ở bên cạnh Tư Mã Hủ, đang bình phẩm trận chém giết bên ngoài quận Gia Hán.
"Hoành Cốc Chương mặc dù xâm nhập võ đạo nhiều năm, kinh ngiệm giao đấu vô cùng phong phú. Trong Vấn Đạo cảnh, ít người có thể địch nổi." Tư Mã Hủ lông mày vững vàng nói như vậy.
"A? Nói như vậy, ái khanh cảm thấy trận chiến này, phần thắng của Hoành Cốc Chương càng lớn?" Lông mày thiếu niên mặc long bào nhíu lại, trên mặt trồi lên một ý cười cổ quái.
Hiện tại, hình dáng của y rất kỳ quặc, ấn ký màu lam trên trán y lúc này hiển nhiên đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó cũng là một loại đường vân màu đỏ cực kỳ quái dị giống như ác quỷ.
Khuôn mặt y mặc dù anh tuấn, nhưng có một cỗ tử khí vờn quanh, khiến người khác cảm thấy âm trầm đáng sợ. (tử khí: khí tức của cái chết)
"Cũng không phải." Nhưng ai biết lúc này, Tư Mã Hủ lại lắc đầu, thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía thiếu niên mặc long bào kia, nói: "trận chiến này, Hoành Cốc Chương chắc chắn thua."
"Đây là ý gì?" Thiếu niên mặc long bào nghe vậy sững sờ, hiển nhiên có chút nghi hoặc đối với lời nói trước sau mâu thuẫn của lão giả.
"Ngươi nhìn Mục Quy Vân mặc dù lực lượng không thể bằng Hoành Cốc Chương, nhưng gã đã có tử niệm trong lòng, mỗi chiêu từng thức đều là xả thân quên mình, hai quân đối đầu, can đảm sẽ thắng, người cũng như thế." Tư Mã Hủ không vội không chậm nói.
"Nói đến như vậy, ngược lại có lý."
Thiếu niên mặc long bào nghe vậy nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mục Quy Vân bỗng nhiên trở nên thâm sâu. Từ trên người gã, y mơ hồ thấy được hình bóng vô cùng dũng mãnh của vị Thái úy kia, rất có phong cách của người cha."
Y thở dài một hơi thật sâu, buồn vui không rõ.
"Bệ hạ đã luyện hóa lực lượng của những sinh hồn kia." Tư Mã Hủ vào lúc đó thu hồi ánh mắt của mình, đột nhiên hỏi.
"A...." Thiếu niên mặc long bào khẽ gật đầu, nói: "bằng vào lực lượng trăm vạn sinh hồn này, ta đã thôn tính Thần tính của Thiên Ngô, từ giờ trở đi trên đời này chỉ còn Chân Thần Hạ Hầu Hạo Ngọc ta, không tồn tại người tên là Thiên Ngô rồi!"
"Ừ, như thế tốt lắm." Tư Mã Hủ nghe vậy khẽ gật đầu. "Phương pháp này cực kỳ ác độc, vật liệu cần thiết cũng có chút phức tạp, bệ hạ có thể chỉ một lần hành động mà thành công hiển nhiên không thể tốt hơn."
"A? Ở trong mắt ái khanh vẫn còn lời nói ác độc?" Thiếu niên mặc long bào kia giống như nghe được lời nói buồn cười nhất trên đời này, lông mày nhíu lại, khóe miệng lại càng vẽ ra một ý cười đùa cợt.
"Phương thế giới này bất cứ thứ gì đều có số mệnh đã định trước, thân thể người hư thối sau khi chết, hoặc chôn xuống đại địa, hoặc lót trong bụng thú, cũng giống như Tinh Vẫn. Mà hồn phách mặc dù tan rã, nhưng rốt cuộc vẫn là tồn tại ở phương thế giới này. Nhưng lần hiến tế trăm vạn sinh hồn này, đều bị ngươi thôn phệ, phương thế giới này liền tiêu tán lực lượng của trăm vạn hồn phách."
"Thật giống như một tòa lầu cao, thiếu đi một tầng trong đó, chính là lung lay sắp đổ. Thế giới này cũng không có chắc chắn như ngươi nghĩ."
Tư Mã Hủ thản nhiên nói.
"Còn có thuyết pháp như vậy?" Thiếu niên mặc long bào nghe vậy sững sờ, trái lại chưa từng nghe qua lời nói như vậy, y hiển nhiên không thể xác định được thật giả trong đó, nhưng cũng may y đã cắn nuốt hết Thần tính Thiên Ngô, cũng không cần sử dụng lại bí pháp này. Cái khác không nói, nhưng dù sao sinh linh trên đời này chỉ có số lượng như vậy, giết nhiều hơn, y làm Hoàng Đế có thể sai khiến người phương nào đây?
"Chẳng qua, ái khanh, dư nghiệt nhất mạch Thiên Lam hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần phái ra hai ba vị trong mười một vị vương hầu dưới tay ta, liền có thể đánh bại, ngươi lại không cần quần nhau với bọn chúng như vậy? Nhanh nhanh chuẩn bị những việc quang trọng hơn." Thiếu niên mặc long bào xoay chuyển ngôn từ, bỗng nhiên nói ra. Trước đó vài ngày y luôn luôn bế quan luyện hóa những hồn phách sinh linh đến từ thành Kiến Nghiệp kia, cũng không nhúng tay vào trận chiến bên ngoài quận Gia Hán, hôm nay xuất quan, thấy Tư Mã Hủ lại vây mà không công quận Gia Hán, hơi có chút nghi hoặc, dù sao dùng thực lực của bọn họ, chỉ cần trả một cái giá lớn sẽ chiếm được quận Gia Hán, y thực sự nghĩ mãi mà không rõ, cử động của Tư Mã Hủ lần này rốt cuộc có thâm ý gì.
"Muốn giết bọn chúng ta đã giết từ sớm." Tư Mã Hủ nghe vậy liếc nhìn thiếu niên mặc long bào kia, nói như vậy.
"A? Vậy cử động lần này của ái khanh?" Thiếu niên mặc long bào truy vấn.
"Bọn chúng chỉ là thịt cá ở trên thớt, giết hay không giết cũng không khác nhau nhiều, nhưng lưu lại có thể làm thành một cái mồi nhử vô cùng tốt." Tư Mã Hủ nói như vậy, con mắt của lão chợt híp lại. Lão nhìn thành quách phương xa kia, khóe miệng trồi lên một nụ cười khó hiểu.
"Một con cá lớn tươi đẹp vọt tới."
...
Mục Quy Vân đã giết đỏ cả hai mắt.
Quần áo của gã sớm đã nghiền nát, máu tươi trên người trần trụi của gã cũng không thể biết là của mình hay của quân địch, tựa như cùng một loại với thanh trường thương trong tay gã.
Trái lại Hoành Cốc Chương cũng càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng sợ.
Y cũng bất chấp thứ gọi là thể diện, không ngừng phái binh lính dưới tay, ý đồ cản trở Mục Quy Vân lúc này giống như phát điên.
Nhưng Mục Quy Vân lại làm như không thấy với chuyện này, trong mắt gã chỉ còn lại tên Hoành Cốc Chương kia, gã phóng tới y, hai mắt đỏ tươi, tóc dài tán loạn, bất cứ người nào có can đảm chắn trước người gã thì đều hóa thành mưa máu dưới trường thương.
Trên đỉnh đầu và sau lưng gã luôn luôn được một đôi cánh kiếm mà Tư Mã Trường Tuyết gọi ra bảo hộ.
Nàng không ngừng gọi ra mưa kiếm, chặn binh lính từ hai bên đánh tới ở bên ngoài thân người Mục Quy Vân.
Mặc dù nàng biết rõ Mục Quy Vân lúc này đã mất đi thần trí, cái chết chỉ là vấn đề thời gian, lúc nàng cùng gã đi ra quận Gia Hán đã sớm suy nghĩ rõ ràng vấn đề này.
Nhưng nếu như nàng đã đến, nàng cần phải giúp gã, ít nhất, phải giúp gã giết Hoành Cốc Chương, kẻ tùy tiện thả chó dữ đùa bỡn di hài Mục Lương Sơn.
Nghĩ như vậy, lông mi nàng trầm xuống, thân thể bỗng nhiên đứng lại, thần kiếm Thập Phương trong tay bị nàng dựng thẳng ở trước người, mà tay kia, ngón trỏ cùng ngón áp út duỗi ra khép lại, trượt theo thân kiếm kia.
Ánh sáng trắng lóe lên từ vị trí ngón tay của nàng cùng thân kiếm tiếp xúc.
Trong đôi mắt nàng hiện lên một đường kiếm quang, lập tức chậm rãi nhắm lại. Bàn tay áp vào thân kiếm Thập Phương không ngừng di chuyển lên, cho đến chỗ mũi kiếm.
Lúc đó quanh người nàng sáng lên hào quang chói mắt, giống như ánh nắng mặt trời, chiếu sáng rạng rỡ, cho người khó có thể nhìn thẳng.
"Quan Sơn, Hoành Sóc, Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn."
Môi của nàng hơi hơi mở ra, chín cái bóng người theo lời nói của nàng, từng cái một xuất hiện ở trước người, trên thân họ đều có hai cánh, cầm trong tay kiếm sắc. Mặc dù bộ dáng của tất cả không giống nhau, nhưng cũng nhắm mắt như Tư Mã Trường Tuyết, mà kiếm ý tràn ngập quanh người cũng tinh khiết không có một chút khác nhau.
Rồi sau đó một đường linh áp đẩy ra, ngay lập tức bao phủ toàn bộ chiến trường bên ngoài quận Gia Hán.
Từng thanh trường kiếm lạnh lẽo bắt đầu hiện lên giữa không trung, không giống với kiếm trận mà Tư Mã Trường Tuyết gọi ra lúc trước, lúc này đây, bên trong mỗi một thanh trường kiếm cũng ẩn chứa uy lực kinh khủng.
Lúc ấy, khí thế quanh người Tư Mã Trường Tuyết dường như đã đạt tới đỉnh điểm nào đó.
Hai con mắt nàng đóng chặt bỗng nhiên mở ra, mà mắt chín cái bóng người kia vào lúc đó cũng đồng thời mở ra.
"Lĩnh vực của ta."
"Chính là muôn dân trăm họ!"
Lúc đó, lời nói giống như vậy, lại phát ra từ trong miệng mười người không giống nhau.
Đầy trời linh kiếm giống như sao băng mang theo một cái đuôi óng ánh, đâm thẳng về phía chiến trường kia.
---o0o---