Tô Trường An đã tìm được Hoa Phi Tạc cùng Quách Tước, nói cho bọn họ biết quyết định của Đằng xà.
Hoa Phi Tạc đạt được tin tức này liền nhăn mày lại, dựa theo đối sách đã bàn bạc trước kia, chiến lực mà Đằng xà đưa đến sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng, nếu như lão vào trận lùi bước, thiên hạ này chỉ sợ khó có thể tìm được người có thể thay thế sự tồn tại của lão.
Tô Trường An cũng rất buồn rầu.
Mặc dù hắn tôn trọng quyết định của Đằng xà, dù sao mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn vận mệnh của bản thân, nhưng mà Đằng xà rời đi không chỉ khiến cho đại chiến sắp đến càng trở nên hung hiểm, đồng thời hắn còn nhớ rõ Thiên Đạo đã từng nói ra với hắn, muốn thành Tiên Đạo đầu tiên phải hoàn thiện Thiên Đạo. Mà đúc Chân Long một mục đầu tiên này, chính là một bước mấu chốt để hoàn thiện Thiên Đạo.
Hôm nay Đằng xà bỗng nhiên rời đi, không thể nghi ngờ gia tăng rất nhiều vấn đề khó khăn cho Tô Trường An.
"Không sao." Nhưng Quách Tước ở bên cạnh lại ra vẻ cực kỳ thanh nhàn, y khoát tay áo, bưng lên một ly nước trà trước người, ngửa đầu uống xuống.
Tô Trường An thấy thế trong lòng khẽ động, Quách Tước thân là Tinh Vẫn Thiên Cơ, đối với tạo nghệ mệnh lý, hiển nhiên có thể xưng đạt tới đỉnh cao, giờ phút này bộ dáng y như vậy, có lẽ thực sự có chỗ mưu tính ngấm ngầm. Hắn vội bước lên phía trước một bước hỏi: "lời ấy của sư thúc là ý gì? Chẳng lẽ đã tính đến điều gì?"
Quách Tước nghe vậy, ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Trường An, rồi sau đó buông chén trà trong tay xuống, lắc đầu: "không có, thiên cơ mệnh lý sở dĩ mỗi lần đo lường tính toán đều cần tiêu hao lực lượng cực lớn, đại chiến sắp tới, ta muốn dùng trạng thái mạnh nhất ứng chiến." Nói đến đây y lại dừng một chút, cười khổ nói: "từ sau khi Thiên Nhân lâm thế, thiên cơ đã hỗn loạn không chịu nổi, toàn bộ thế giới cũng trở nên hỗn độn, dù cho ta muốn tính toán, cũng không thể tính ra điều gì."
"Vậy lời nói trước đó của sư thúc là ý gì?" Tô Trường An lập tức không hiểu hỏi.
Trên mặt Quách Tước bỗng nhiên trồi lên một nụ cười, y tự tay vuốt ve chòm râu chỗ cằm đã không còn tồn tại - chòm râu của y đã sớm bị y cạo sạch sẽ lúc chống lại Tư Mã Hủ.
"Đằng xà xưng đạo đã được ngàn năm, trong thời gian ngàn năm này lão có vô số cơ hội thỏa hiệp với Thiên Nhân, làm Thái Thượng vong tình, nhưng lão đều không làm, lão vì cơ hội này đã chờ đợi nghìn năm, hôm nay do dự chỉ là nhất thời hồ đồ, chẳng qua bao lâu lão hiển nhiên sẽ nghĩ thông đấy." Quách Tước cười tủm tỉm nói.
Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc sững sờ, lời này nói được cực kỳ dễ dàng, mà ai có thể thật sự chắc chắc? Nhưng thấy Quách Tước tràn đầy tự tin như vậy, bọn hắn hiển nhiên cũng không muốn mở miệng đi chất vấn, tuy nhiên lo lắng vẫn như cũ giống hơi mù luôn luôn lơ lửng ở trong lòng mình.
Ngay lúc hai người đang chần chờ bất định nghĩ kế sách bù đắp, Quách Tước thảnh thơi uống nước trà, bên ngoài đại doanh lại chợt vang lên một hồi tiếng kinh hô, dường như có vật nào đó khó lường xâm nhập cái quân doanh này.
"Đã đến." Khóe miệng Quách Tước hơi hơi vểnh lên, lập tức buông chén trà nhỏ trong tay xuống, bỗng nhiên đứng lên.
Hai người Tô Trường An vào lúc đó thân thể chấn động liếc nhau, vội vàng theo Quách Tước đi ra ngoài đại doanh.
Thời gian đã đến giờ Hợi, cảnh ban đêm đậm đặc sớm đã bao phủ tất cả quận Gia Hán trong đó, mặc dù trong đại doanh có đốt đống lửa, nhưng vẫn như cũ khó có thể chiếu sáng hoàn toàn cái quân doanh này.
Mà phương hướng truyền đến rối loạn kia giờ phút này đang có binh lính rậm rạp vây quanh, bọn chúng cầm đao kiếm trong tay đang không ngừng vung vẩy, ánh lửa trong doanh trại chiếu đến, trong bóng đêm chiết xạ ra từng dường hào quang sáng ngời.
Dường như đang chống lại mấy thứ gì đó?
Tô Trường An trong lòng căng thẳng vội vàng dẫn đám người Quách Tước đi vào trong đám binh lính, những binh lính vốn có chút bối rối thấy Tô Trường An đến đồng loạt tránh ra, mà đám người Tô Trường An vào lúc này đã đi đến trước mọi người, khi hắn nhìn rõ vật xâm nhập quân doanh, vốn là sững sờ, lập tức trên mặt trồi lên một vẻ vui mừng nồng đậm.
Đó là một con mãng xà cực lớn, chiều cao mấy trượng, hai mắt như sao, đang đứng ở cửa quân doanh, làm như không thấy những binh lính đang hoa thương múa kiếm đối với nó, những đao kiếm này chém vào trên người nó giống như gãi ngứa, không hề để lại một chút dấu vết trên người nó.
Mà mãng xà kia vào lúc đó dường như đã nhận ra, chợt nhìn về phía Tô Trường An.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, mãng xà mãnh liệt mở ra miệng rộng, nói: "tiểu tử, Xà gia gia nhát gan, có còn rượu ngon cho ta tăng thêm lòng dũng cảm?"
Tô Trường An nghe vậy, lúc này nụ cười lập tức lơ lửng trên miệng hắn.
"Có!" Hắn trùng trùng điệp điệp gật đầu.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Trường An cùng Quách Tước đã sớm dẫn Hạ Hầu Minh đi tới một chỗ khe núi bên ngoài quận Gia Hán.
Hoa Phi Tạc cũng không cùng đi theo, đêm qua Đằng xà bỗng nhiên tới hoặc nhiều hoặc ít mang đến ảnh hưởng cho những binh lính chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, Hoa Phi Tạc không thể không bứt ra khỏi mọi người trấn an những sĩ tốt này, hơn nữa nghĩ biện pháp che giấu chuyện này đi, không bị quá nhiều người biết rõ. Dù sao Đằng xà tồn tại có thể nói là một đòn sát thủ để bọn hắn chống lại Tư Mã Hủ, càng ít người biết lại càng có lợi với bọn họ.
Mà bên kia, Hạ Hầu Minh đi theo sau lưng Tô Trường An cùng Quách Tước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người trước mặt, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Cũng không phải là lo sợ Tô Trường An sẽ làm hại gã, lúc trước gã cũng đã nghĩ rất thấu triệt đạo lý này, Tô Trường An muốn giết gã hoàn toàn không cần tốn nhiều tay chân như vậy. Gã cũng không biết sợ hãi là từ đâu, gã đối với việc đúc Chân Long cũng không hiểu quá nhiều, không biết mình sẽ sắm vai gì trong chuyện này.
Bởi vậy, gã có chút sợ hãi cũng không ngoài dự đoán, huống chi những thứ sợ hãi này cũng không khiến gã sinh ra một chút ý muốn rút lui.
Bỗng nhiên, Tô Trường An cùng Quách Tước dừng bước.
Có chút đột ngột, thế cho nên Hạ Hầu Minh theo ở phía sau cũng không kịp phản ứng, cho đến khi gã đụng vào sau lưng Quách Tước, lúc bị đau mới hồi phục tinh thần lại.
Gã vốn muốn há mồm hỏi thăm nguyên do, nhưng khóe mắt lại thoáng nhìn tình hình nơi xa, lời ra đến khóe miệng vào lúc đó bị gã cứng rắn nuốt xuống.
Trước kia khi gã cùng người dò xét địa hình đã tới nơi này, chẳng qua chỉ là chỗ cách quận Gia Hán mười dặm.
Trong ký ức của gã chỗ khe núi này mặc dù không được tính là xinh đẹp hay thần kỳ, nhưng ít ra có thể nói là cỏ dài tung bay, xanh um tươi tốt, hầu như hơn phân nửa đều bị rừng xanh bao bọc.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đã từng là đại thụ xanh um tươi tốt lại giống như binh sĩ chết trận cong vẹo rơi lả tả trên đất, thân cây vừa thô vừa to giống như bị vật nặng nào đó nghiền ép, vỡ vụn khô quắt. Trên thân núi lại càng xuất hiện từng đường rãnh sâu và dài, toàn bộ khe núi phảng phất trải qua một kiếp nạn, rách nát không chịu nổi.
"Người ta đã mang đến." Lúc này, Tô Trường An ngoảnh về phía khe núi cao giọng nói ra.
Hạ Hầu Minh vẫn không rõ ràng cho lắm, nhưng cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong khe núi chợt vang lên một hồi vang động kịch liệt, gã nhạy cảm ý thức được có đồ vật gì đó đang tới đây. Vật kia cực lớn, thậm chí theo thanh tuyến Tô Trường An rơi xuống mặt đất dưới chân gã cũng đã bắt đầu một hồi run rẩy rất nhỏ.
Rốt cuộc là vật gì?
Trong lòng Hạ Hầu Minh thầm nghĩ đến, thần sắc trên mặt khó tránh khỏi khẩn trương lên.
Bất kể là vật gì, nhưng xem những động tĩnh ở nơi này hiển nhiên cực không tầm thường.
Ọt ọt.
Hạ Hầu Minh nuốt nước bọt, cố hết sức làm cho bản thân xem ra đầy đủ bình tĩnh, bởi vì Tô Trường An cùng Quách Tước giờ phút này lại cực kỳ bình tĩnh, nếu như gã muốn giống như bọn họ, ít nhất cần biểu hiện ra như thế này. Thế nhưng sắc mặt tái nhợt cùng trên trán chằng chịt mồ hôi lại bại lộ toàn bộ nội tâm cuồn cuộn của gã giờ phút này.
Âm thanh càng ngày càng lớn, Hạ Hầu Minh biết rõ chuyện này có nghĩa là vật kia càng ngày càng đến gần.
Mặt đất cũng càng run run kịch liệt, thật giống như động đất, có lẽ là bởi vì trong lòng khẩn trương, Hạ Hầu Minh cảm giác chân mình không thể đứng vững, gã không thể không hít một hơi, mới ổn định thân hình của mình.
"Xìiiiiiii!"
Mà lúc này, một thanh âm trầm thấp lại cực lớn vang lên, trong lòng Hạ Hầu Minh giật mình theo bản năng ngoảnh nhìn về phương hướng phát ra thanh âm kia, đã thấy một đầu rắn cực lớn giống như ngọn núi nhỏ chậm rãi từ sau lưng cái khe núi này duỗi ra. Rồi sau đó thân rắn cực lớn đã vượt xa nhận thức của Hạ Hầu Minh ẩn nấp sau khe núi theo thời gian dần qua lộ ra dung mạo của nó.
Hạ Hầu Minh chưa bao giờ thấy, không, nên nói chưa từng nghe qua vật như vậy.
Gã thậm chí không thể tưởng tượng đây rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ là đầu rắn này lớn chừng trăm trượng, thân thể lại càng kéo dài hơn, cuốn thật chặt cái khe núi này, nhưng không nhìn thấy đầu cuối. Vào lúc này gã rốt cuộc minh bạch tình trạng thảm khốc ở chỗ khe núi này rốt cuộc là từ đâu dựng lên rồi.
"Rất lâu không hiện ra chân thân rồi, có chút không khỏe." Đầu con rắn kia chợt đưa tới trước mặt Tô Trường An nói như vậy.
Thanh âm cực lớn giống như sấm rền, mơ hồ chấn động màng nhĩ Hạ Hầu Minh đau đớn.
"Tiền bối đợi lâu." Tô Trường An lại cực kỳ trấn định chắp tay về phía rắn lớn nói, trên mặt thậm chí còn treo một nụ cười.
Có lẽ là nhớ tới hôm qua chính mình say rượu thất thố, thái độ cung kính của Tô Trường An quả thực khiến Đằng xà có chút xấu hổ. Lão lắc lư đầu, dường như ý bảo Tô Trường An không cần khách khí, nhưng dù sao lão vẫn quá lớn, trong lúc lắc đầu phát ra gió mạnh liền thiếu chút nữa khiến Hạ Hầu Minh ở sau lưng ngã ngồi tại mặt đất.
Mà cử động như vậy cũng vừa đúng hấp dẫn đến ánh mắt của Đằng xà, lão nhìn sang Hạ Hầu Minh, hỏi: "chính là tiểu tử này?"
"Đúng vậy." Quách Tước ở bên cạnh nói.
"Quá yếu đuối." Đằng xà nhếch miệng, dường như có chút bất mãn.
"Nhưng là con của Chân Long hàng thật giá thật." Quách Tước mỉm cười đáp lại nói.
"Đúng vậy." Đằng xà từ chối cho ý kiến, rồi sau đó thu hồi ánh mắt của mình, vừa nhìn về phía Tô Trường An.
"Tiểu tử ta đã bàn giao cho ngươi tốt rồi, nếu như Xà gia gia chết, đời đời con cháu của ta..."
"Tiền bối yên tâm, Ngô Đồng con gái của Yêu Vương chính là sư mẫu của ta, nếu như tiền bối có cái gì ngoài ý muốn, Tô Trường An ta còn sống nhất định bảo vệ Đằng xà nhất tộc không tai không nạn." Tô Trường An còn không chờ Đằng xà nói xong, liền mở miệng cắt ngang. Đây cũng không phải hắn không tôn trọng Đằng xà, chỉ là lần gặp mặt hôm qua, Đằng xà cũng đã nói liên miên không dưới mấy lần về việc này.
Không biết lão muốn kéo dài thời gian, hoặc là trong lòng thật sự không yên đối với những hậu bối của mình, cũng có thể hai cái đều có.
"Tốt." Đằng xà ngượng ngùng nói, biết mình luôn cố chấp mà nói khiến lão có chút mất đi phong thái của tiền bối. Cho nên nói xong lời ấy, liền thu thanh âm, nghiêng đầu nhìn về phía phương xa.
"Vậy tiền bối, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền bắt đầu đi!" Quách Tước khi đó tiến lên một bước, thần sắc cung kính nói.
---o0o---