Biên: Đình Phong
"Mạc Thính Vũ?" Trong đầu Thác Bạt Nguyên nỗ lực hồi tưởng cái tên này, lão cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thể đoán được rốt cuộc là người nào.
"Năm đao." Nhưng vào lúc này, người nam nhân kia lại duỗi tay mình ra, năm ngón tay của y mở ra, nói như vậy.
Thanh tuyến lạnh lùng, giống như băng cứng trên đỉnh Thiên Sơn, muôn đời không thay đổi.
"Hả?" Thác Bạt Nguyên sững sờ, hiển nhiên cũng không hiểu ý trong lời nói của người nam nhân này.
"Đao thứ nhất, vì Bắc Thông Huyền."
Nhưng nam tử cũng không giải thích ý nghĩa cho lão.
Y nói xong, đao Cửu Nạn trên tay ngay lập tức vẽ ra một cái đường vòng cung trên không trung, theo sau là một đường phong mang nhanh đến hầu như khiến người khác không thể nhìn rõ.
Phong mang kia lướt tới quá nhanh, cũng quá mức đột nhiên, thế cho nên chờ phong mang kia hiện lên, Thác Bạt Nguyên mới phục hồi tinh thần lại.
Lão khiếp sợ vì sao đao của Mạc Thính Vũ lại nhanh đến tình trạng như vậy, cũng nghi hoặc một đao này của y đến tột cùng là gì.
Nhưng bất kể là trên mặt khiếp sợ, hay là nghi hoặc trong lòng, trong một khắc đều bị lão thu vào.
Cánh tay trái của lão vào lúc đó bỗng nhiên rơi xuống, một đường máu đỏ hiện lên.
Thác Bạt Nguyên có chút đần độn quay đầu, dường như vẫn chưa từ trong dị biến như vậy phục hồi tinh thần lại, mà lúc lão nhìn thấy tình cảnh cánh tay trái của mình, trên mặt của lão rốt cuộc vào lúc đó nổi đầy vẻ sợ hãi.
"Ngươi..." Thanh tuyến lão run rẩy, đang muốn nói chút gì đó, nhưng vào lúc đó, thanh âm Mạc Thính Vũ lại vang lên lần nữa.
"Đao thứ hai, vì Từ Nhượng."
Nói xong lại là một đường phong mang, thẳng tắp xẹt qua chỗ cánh tay phải Thác Bạt Nguyên.
Cũng giống như vừa rồi, cánh tay phải của Thác Bạt Nguyên vào lúc đó cũng bị chém đứt, máu tươi cực nóng phun ra.
"A!!!"
Thác Bạt Nguyên bị chém rụng hai tay, sắc mặt đại biến, trên trán lại càng nổi lên chi chít mồ hôi.
Lão chính là Tinh Vẫn, là nhóm người cường đại nhất trên đời này.
Nhưng người nam tử trước mặt, lại bỡn cợt lão giống như trêu đùa đứa trẻ, lão thậm chí còn chưa kịp từ kinh ngạc vì nam tử bỗng xuất hiện mà phục hồi tinh thần lại, hai cánh tay của mình đã bị nam tử này chặt đứt.
Thác Bạt Nguyên chưa từng gặp phải người đáng sợ như vậy.
Lão cảm thấy sợ hãi, một cỗ sợ hãi thật sâu.
"Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại cho ta!" Trong lòng lão lập tức đại loạn, lớn tiếng quát tháo quân Man sau lưng, đâu còn có nửa điểm uy nghiêm của Man Vương.
Đại quân sau lưng lão vào lúc này cũng từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cũng không biết là ai hô to một tiếng "bảo hộ Man Vương!" Quân Man sau lưng lão theo bản năng liền muốn liều chết xông lên.
Thế nhưng đúng lúc này, Mạc Thính Vũ bước về phía trước một bước.
"Bọn ngươi muốn chôn cùng lão sao?" Y nói như vậy, thanh tuyến lạnh lùng, khóe miệng lại chứa đựng ý cười nghiền ngẫm.
Đám quân Man vào lúc đó sững sờ, bọn chúng hiển nhiên không phải người ngu, có thể đánh Thác Bạt Nguyên - người trong lòng bọn chúng luôn cho là Thần không có sức đánh lại, thực lực của người nam nhân này đã kinh khủng đến mức độ nào?
Trong lúc nhất thời, đám sĩ tốt nhìn nhau một cái, bước chân xung phong liều chết theo đó cũng ngừng lại, hiển nhiên đã có do dự.
"Đao thứ ba, vì đao khách Giang Đông." Mạc Thính Vũ còn nói thêm.
Thanh tuyến thong dong mà lại lạnh như băng, nhưng rơi vào trong tai Thác Bạt Nguyên, lại phảng phất giống như Tu La đến đòi mạng, giống Vô Thường câu hồi nhiếp tâm hồn con người.
Lão không có thời gian đi răn dạy hoặc chỉ trích quân Man dưới tay lão sợ địch không dám tiến lên, trong tích tắc thanh âm của Mạc Thính Vũ vang lên, đầu óc lão liền chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất trong đầu - chạy trốn!
Đúng vậy, là chạy trốn!
Vị Man Vương đại nhân không ai bì nổi này, lúc đó nhanh chóng xoay người, linh lực trong cơ thể tuôn ra muốn chạy về phía phương xa.
Nhưng dù sao lão đã không còn hai tay, bởi vậy tư thế chạy trốn của lão trông có vẻ cực kỳ buồn cười, đương nhiên, cũng có chút đáng thương.
Mà vào lúc này, lại một đường phong mang hiện lên, thân thể Thác Bạt Nguyên vừa mới chạy ra vài bước, liền giống như bị người đẩy một phát, bị một cái tư thế ngã gục cực kỳ khó coi, bổ nhào vào trên mặt đất, chân trái của lão, từ chỗ đầu gối, bỗng nhiên bị vũ khí sắc bén nào đó cắt xuống tận gốc.
Máu tươi hiển nhiên không ngừng tràn ra, mang theo một tia huyết dịch màu vàng rất nhanh thấm đẫm mặt đất dưới người lão.
Lúc này Thác Bạt Nguyên cách quân lính của lão thực ra cũng chỉ trăm trượng, lão cầu cứu sự trợ giúp của bọn chúng, nhưng đám quân Man hiển nhiên đã bị Mạc Thính Vũ dọa cho vỡ mật gần chết, bọn chúng vào lúc đó lại thối lui ra phía sau mấy bước, dường như sợ bị Mạc Thính Vũ giận chó đánh mèo.
Vẻ sợ hãi trên mặt Thác Bạt Nguyên dần dần bị tuyệt vọng bao bọc.
Lão dù sao cũng không ngờ đến, Tây Lương vốn là công sức lớn lao, thành tựu to lớn mà lão giành được, lúc này lại trở thành chỗ chôn thây lão.
Lão không cam lòng, nhưng lực lượng Mạc Thính Vũ thể hiện ra lại làm cho lão không thể sinh ra một chút ý định phản kháng.
"Đao thứ tư, vì đồ nhi của ta, Tô Trường An."
Mạc Thính Vũ chậm rãi đi tới trước người Thác Bạt Nguyên, thanh âm của y lạnh lùng kèm theo một đường phong mang lạnh lẽo, cắt lấy một chân cuối cùng của Thác Bạt Nguyên.
"A!!!"
Thác Bạt Nguyên vào lúc đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Lại không phải bởi vì đau đớn trên thân thể, mà là sợ hãi trong đáy lòng của lão đối với cái chết sắp đến.
Lão không muốn chết, lão thật vất vả mang theo bộ tộc của mình, từ một cái bộ lạc tầm thường ngồi lên ghế thủ lĩnh chín đại thị tộc, thậm chí lão còn phản nghịch Vương Đình, ngồi lên vị trí Man Vương mà chính tổ tiên của lão cũng chưa từng nghĩ đến.
Lão đã là nhóm người cuối cùng trên đời này cầm giữ quyền thế như vậy.
Lão vẫn chưa tiêu xài thỏa thích quyền lợi, lại sẽ phải chết.
Lão sao có thể cam tâm?
Vì vậy, lão đã dùng hết một tia khí lực cuối cùng quanh thân, trở mình với vẻ mặt hoảng sợ khẩn cầu Mạc Thính Vũ: "van xin ngươi, buông tha ta, ta có thể mang theo quân đội của ta rời khỏi Tây Lương, từ nay về sau không bao giờ bước vào Tây Lương nửa bước!"
"..." Mạc Thính Vũ giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Thác Bạt Nguyên, thần sắc y lạnh lùng lại vung đao trong tay lên lần nữa, làm bộ muốn chém xuống.
Điều này khiến cho Thác Bạt Nguyên cảm thấy một trận hoảng sợ, lão cũng bất chấp thứ gọi là uy nghiêm của Man Vương, mang theo nức nở lại khẩn cầu một lần nữa: "chỉ cần ngươi thả ta, Man tộc chúng ta có thể cúi đầu xưng ngươi là Thần, từ nay về sau, ngươi chính là Man Vương..."
"..." Đao của Mạc Thính Vũ ngừng lại, dường như bị lời hứa của Thác Bạt Nguyên dẫn đến dao động.
"Ngươi thực sự cho rằng, ngươi là vua của Man tộc sao?" Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Mạc Thính Vũ nhìn về Thác Bạt Nguyên dưới chân mình, nói như vậy.
"Đương nhiên, ta được Thánh tử tự mình sắc phong Man Vương, sao lại giả?" Thác Bạt Nguyên giống như người chết chìm nắm được cây cỏ cứu mạng, lão vội vàng giải thích, trên mặt lại hiện ra một tia nịnh nọt ton hót.
"Ta cũng không phải là Nhân tộc." Lời nói lúc này của Mạc Thính Vũ dường như cũng không thể theo câu chuyện lúc nãy mà đoán ra được. "Chuẩn xác mà nói, ta là đời sau của hai tộc Nhân - Man."
Thác Bạt Nguyên nghe vậy sững sờ, nhưng sau đó một giây trên mặt lão liền hiện ra một vẻ vui mừng đậm đặc, "như vậy quá tốt, ngươi làm vua của Man tộc, lại dẫn đại quân bắt đầu đông tiến, ngược lại hai tộc Nhân - Man là vật mà ngươi nắm giữ."
Dưới suy nghĩ của lão, lời ấy của Mạc Thính Vũ vẫn mang theo ham muốn, mà lão chỉ cần nắm lấy cái ham muốn này liền có thể tìm được một con đường sống.
"Vì vậy."
Nhưng sắc mặt Mạc Thính Vũ lại vô cùng lạnh lùng như cũ, đao trên tay y vừa mới hạ xuống lại được y vung lên một lần nữa.
"Một đao cuối cùng này, không phải là vì dân chúng Tây Lương, mà là vì bá tánh ba tộc Nhân - Man - Yêu."
Nói xong, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thác Bạt Nguyên, đao của y thẳng rơi vào trên cổ Thác Bạt Nguyên.
---o0o---