Chỉ sau một đêm, Kiếm Hàn thành đã không còn bộ dáng cũ.
Sức mạnh cường đại của Tà Thần đã phá tòa thành này tan nát, vách vỡ tường xiêu.
Tiếng la khóc, tiếng kêu rên vẫn như cũ bên tai không dứt.
Hôm nay vốn là loạn thế.
Một nơi an thân trốn tránh tai họa như vậy, chỉ trong một đêm lại bị người ta phá hủy, khiến dân chúng vốn đã mê mang với tương lai, nay lại bị mất đi người nhà, người thân lại càng thêm bi thiết.
Tô Trường An trầm mặc nhìn Cổ Tiễn Quân.
Cô đang ôm hai thi thể kia mà gào khóc.
Tâm hắn rất đau, nhưng hắn không biết phải an ủi thế nào.
"Ài.” Hắn thở ra một hơi dài.
Thời tiết đã càng ngày càng lạnh, chiến hỏa cũng bùng nổ, không biết sẽ có thêm bao nhiêu người chết trong mùa đông này.
"Ài.”
Lại một tiếng thở dài.
Nhưng không phải xuất phát từ miệng Tô Trường An.
Một tiếng thở dài rất dài.
Như trải qua vô số năm tháng, xuyên qua thời gian lâu dài đến nơi này.
"Ai?!" Tô Trường An nhướng mày, Hạ Hầu Huyết ra khỏi vỏ, hắn nhanh nhẹn quét mắt nhìn quanh, tìm chủ nhân của âm thanh kia.
Nhưng hắn không nhìn thấy gì cả.
Cổ Tiễn Quân cũng nhận ra có khác thường, vội chùi nước mắt, ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn quanh.
"Phàm nhân a, thật sự là một loại sinh vật đáng buồn.” Giọng nói kia vang lên.
Hư không phía trước Cổ Tiễn Quân cuộn lên.
Một bóng người từ từ hiện ra.
Người này cực kì cao lớn, quanh người có linh lực nhàn nhạt chuyển động.
Y nhẹ nhàng hạ xuống đất, trong bóng tối thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy được một đôi mắt đầy uy nghiêm bẩm sinh, như uy nghiêm của bậc đế vương.
Tô Trường An lạnh toát, hắn cảm nhận được sức mạnh cực đáng sợ từ người này, theo bản năng, hắn di chuyển tới chắn trước mặt Cổ Tiễn Quân, bảo vệ cô ở sau lưng mình.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi, linh lực được kích phát, sau lưng hiện tam hồn, trên đầu hiện thất tinh.
"A..., Tiên? Ngươi chính là hạt giống tên phản đồ Thụ Hợi gieo xuống năm đó? Tiếc là còn chưa nảy mầm... Hả? Còn có Chúc Âm Thần tính... Từ khi nào hai tên này bắt tay với nhau vậy.” Bóng người kia chỉ liếc mắt nhìn Tô Trường An một cái, đã nhìn thấy rõ mồn một mọi thứ mà hắn có. Y nói rất tùy ý, cứ như hai Chân Thần Chúc Âm, Thụ Hợi trong mắt y chỉ là hai thứ rất tầm thường.
Tô Trường An nhướng mày, hắn cảm nhận chấn động linh lực dội lại khi bóng người kia nói, kèm với giọng điệu khinh bỉ của y, đã đoán ra được người này là ai.
"Ngươi là Cư Bỉ! Hắc Thần Cư Bỉ!" Hắn kinh hãi bật thốt.
Không phải người này đang bị nhốt trong hành cung của y hay sao?
Không phải là cần phải có máu của thần mới phá được phong ấn y hay sao?
Cho nên bao nhiêu năm nay Cổ Tiễn Quân mới không ngừng bị đám Hắc Thần truy đuổi. Nhưng bây giờ cô vẫn còn đứng ở đây, sao y lại thoát ra được?
"Hậu duệ trên đời này của ta cũng chẳng phải chỉ có một mình con bé đó.” Bóng người kia tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Tô Trường An, y từ trên cao nhìn xuống Cổ Tiễn Quân, nói.
Tô Trường An sững sờ, không chỉ có một cái...
Vậy ngoài Cổ Tiễn Quân, còn có ai?
Nếu thật có nhiều như vậy, tại sao đám Hắc Thần lại cứ cắn chặt Cổ Tiễn Quân không tha?
Hắn trợn mắt.
Ngoái đầu nhìn lại người đang nằm trong lòng Cổ Phương Thiên, hắn đã hiểu rồi.
Rốt cuộc hắn đã biết Thần tính của Ngạn Linh rơi đi đâu, đã hiểu vì sao lúc bà tới tìm Cổ Phương Thiên lại yếu tới như thế.
Bà đã thay chỗ cho Cổ Tiễn Quân, trở thành tế phẩm, để con gái bà thoát khỏi vận mệnh bị truy sát. Nhớ tới từ đầu hắn vẫn luôn hiểu lầm, nghi ngờ bà, trong lòng Tô Trường An không khỏi sinh ra áy náy.
"Vẫn chưa hiểu? Ta cũng không hiểu vì sao con gái ta lại vì một phàm nhân và người phàm đời sau mà hi sinh bản thân. Thật sự là thật đáng tiếc.” Bóng đen cảm thán.
Tô Trường An lắc đầu.
"Ngươi mới là người không hiểu.”
"Hửm?"
Người kia chỉ bỏ lại một chữ nhàn nhạt, không hề có hứng thú muốn nói chuyện với Tô Trường An. Trong mắt y, hắn chỉ là một con sâu cái kiến, đi tranh luận đúng sai với một con sâu cái kiến không khác đàn gảy tai trâu, chỉ phí nước miếng mà thôi.
Nhưng Tô Trường An lại có điều muốn hỏi y: "Hạt giống Kiếp đó là ngươi gieo lên người y?"
"Xem ra ngươi biết cũng nhiều nhỉ!" Trong mắt bóng đen cuối cùng cũng hiện ra một tia bất ngờ.
"Vì sao làm như vậy?" Tô Trường An hỏi, trong mắt đã hiện ra sát khí. Hắn từng nghe Ẩn Nguyên nói rằng, ở thời Thượng Cổ, Thụ Hợi nghi ngờ Hắc Thần chính là người đưa Tà Thần từ thiên ngoại tới, nên mới ngầm trợ giúp sinh linh phong ấn các Hắc Thần vào trong Thần Mộ.
Nếu Tà Thần trong người Cổ Phương Thiên thật là do người này gây nên, chứng tỏ suy đoán năm đó của Thụ Hợi là không hề sai.
"Đáng tiếc không phải là ta.” Nhưng Cư Bỉ lắc đầu, "Ta tuy là Hắc Thần, chưởng quản thiên địa linh hồn, nhưng đạo của ta khác với bọn Tà Thần, làm sao cấu kết với nhau được!"
"Tên người phàm kia là tự dẫn Tà Thần tới mình, không liên quan tới ai hết.”
Tô Trường An đương nhiên không tin lời y.
Hắn nghiêm mặt, lại hỏi: "Vậy ngươi tới đây để làm gì?"
"Yên tâm, tuy ta không thích phàm nhân, nhưng nha đầu kia dù sao cũng là hậu duệ của ta, ta không thể để cho nó lưu lạc. Về phần ngươi...” “Nếu ngươi đã là hạt giống Thụ Hợi gieo xuống, vậy ta cũng sẽ nhúng tay một cái, để ngươi cuối cùng đi tới một bước kia.”
"Chỉ là Phong Đô cuối cùng quá xa, có nhiều thứ nhìn không rõ lắm.”
"Hôm nay, cuối cùng cũng có một vị Chân Thần từ trong ngủ say tỉnh lại, lục Thần đoàn tụ, phong cảnh như vậy không có nhiều, nhờ đó, ta cũng thấy được rõ hơn một chút.”
Y nhìn ra xa, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Tô Trường An sững người, nhìn theo hướng mắt y.
Đương nhiên, với tu vi của hắn, không thể nhìn thấy được cái cảnh tượng kia.
Nhưng hắn biết đó là hướng tây.
Ở đó có một cái phần mộ rất to, gọi là Thần Mộ.
Ở đó có chư thần thượng cổ đang ngủ say.
Khai Dương sư thúc tổ của hắn có lẽ cũng đang ở đó.
Ông vẫn muốn phá mở ngôi mộ đó sao?
Trong lòng Tô Trường An lại trầm xuống...
---o0o---