Tô Trường An giống như đang ở trong một giấc mơ.
Trong mơ hắn lại nhìn thấy bộ áo xanh kia.
Nàng cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm nhuốm máu, thần sắc lạnh lùng.
Hắn gọi tên của nàng, nàng lại chưa bao giờ để ý đến.
Hắn chạy nhanh về phía nàng, dang hai tay đón nàng, nàng lại càng chạy càng xa, tựa như bất kể hắn nỗ lực như thế nào, đều không thể đuổi theo nàng, cho đến khi bóng lưng của nàng khuất dần, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất trong bóng tối bao la bát ngát.
Cuối cùng hắn từ ác mộng tỉnh lại, ngồi dậy, trên trán chẳng biết lúc nào tràn ngập chi chít mồ hôi lạnh.
"Thanh Loan." Hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lại phát hiện mình đang nằm ở trong doanh trại quân đội.
Sau khi ý thức được đây đúng là một giấc chiêm bao.
Trong nội tâm Tô Trường An nổi lên một hồi thất vọng, đầu của hắn choáng váng, hắn nhớ mang máng mình ngã xuống vũng máu bên ngoài Tây Lương, những trường thương lóe hàn quang kia rõ ràng đã đâm rách bộ ngực của hắn.
Theo đạo lý mà nói, hắn hẳn là đã chết.
Nhưng bây giờ hắn vẫn sống sờ sờ nằm ở trong doanh trại, hắn có chút nghi hoặc vươn tay sờ lên thân thể của mình, chút vết thương kia vẫn tồn tại như cũ, nhưng đại bộ phận đã vết máu đã đông lại không còn đáng ngại, nhưng thân thể vẫn còn có chút suy yếu.
Nghĩ đến như vậy hắn đứng người lên.
Ngoài phòng truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào, dường như có người đang bận rộn làm thứ gì đó?
"Giữ được Tây Lương sao?" Tô Trường An nghi ngờ nói.
Hắn đi ra doanh trại, tới ngoài lều.
Đám sĩ tốt qua lại tới tấp, vả lại phần lớn trên mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, mà cửa thành quan Vĩnh Ninh mặc dù đã sừng sững mấy trăm năm lúc này nhìn qua có vài phần thảm bại, vả lại lờ mờ có thể thấy được thi thể nằm khắp nơi không người quản lý. Nhưng không thấy hình bóng của một tên quân Man nào.
"Giữ được sao?" Tô Trường An lại nói thầm trong lòng, trên lông mày nổi lên một vẻ vui mừng.
Hắn có chút lảo đảo chạy đến trước lều lớn của đại quân, một đường này cũng không được tính là dài, hắn lại cực kỳ khó khăn đi đến, mồ hôi lạnh trên trán cũng bởi vậy càng dày đặc.
Cuối cùng, hắn xốc lên vải mành lều lớn.
Đám người Bắc Thông Huyền đều là thần sắc ngưng trọng ngồi cùng một chỗ, dường như đang bàn bạc chút chuyện vô cùng trọng yếu, vả lại trên thân mỗi người bọn họ cũng mang theo thương thế không nhỏ, có lẽ một cuộc đại chiến trước kia đối với nhiều người mà nói cũng thực sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng Tô Trường An không có dừng ánh mắt của mình trên người của bất cứ người nào trong bọn họ lâu. Thân thể của hắn chấn động, dường như dính phải pháp thuật nào đó, thoáng cái cứng đờ. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh ở nơi hẻo lánh kia.
Đó là một cái thân ảnh màu xanh, cao gầy thướt tha, khuynh quốc khuynh thành. Nàng giống như là một vị tiên giáng trần, thần sắc ngạo nghễ so với vẻ mặt mọi người chung quanh tràn đầy mỏi mệt, có vẻ hoàn toàn xa lạ.
"Thanh Loan...?"
Thanh âm của Tô Trường An có chút run rẩy, vả lại nhỏ đến mức giống như muỗi kêu, dường như sợ dù chỉ là hơi lớn tiếng một chút sẽ lại đánh thức chính mình. Coi như đây chỉ là một giấc mơ, hắn cũng hy vọng giấc mơ này có thể duy trì càng dài, càng lâu hơn một chút.
Mọi người trong lều vải lúc này cũng nhìn thấy Tô Trường An đi tới, dường như hiểu được quan hệ giữa hắn và Thanh Loan, mọi người rất ăn ý vào lúc này ngừng câu chuyện trong miệng, yên tĩnh nhìn Tô Trường An.
"..." Thân ảnh màu xanh vào lúc đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Trường An.
Đó chính xác là khuôn mặt khiến Tô Trường An nhớ thương, đôi tròng mắt của nàng vẫn giống như lúc mới gặp mặt, không nhiễm bụi trần.
"Ngươi đã tỉnh." Nàng nói như vậy, thanh tuyến lành lạnh giống như ngày xưa, lại thiếu đi một phần ôn nhu.
Nhưng có lẽ do lâu ngày không gặp, trong lòng nồng đậm vấn vương, Tô Trường An cũng không hiểu được những biến hóa này, hắn tiến về phía trước một bước, thân thể run rẩy đi tới trước mặt nàng, muốn vươn tay, giống như ngày xưa ôm nàng vào trong lòng.
Nhưng Thanh Loan lúc này lại ném một dường ánh mắt nghi hoặc về phía hắn, dường như đang chất vấn hắn đang có ý gì.
Hành động như vậy hoàn toàn khác với phản ứng trong tưởng tượng của Tô Trường An, khiến nam hài đang duỗi tay ra cứng rắn ngừng giữa không trung.
"Thanh Loan?" Hắn có chút nghi hoặc, lúc này hắn mới ý thức tới, Thanh Loan ở trước mặt mình, dường như có chút khác biệt với vị Thanh Loan trong ký ức của hắn.
Mặc dù các nàng có dung mạo giống hệt nhau, cũng cùng chung một tính tình, thậm chí nàng cũng nhớ kỹ hắn.
Nhưng đôi mắt của nàng lại thiếu đi thứ gì đó.
Thứ đó rốt cuộc là thứ gì?
Tô Trường An sững sờ, giống như hiểu được điều gì, đôi mắt của nàng quá thanh tịnh rồi.
Thanh tịnh tựa như hoa sen máu trên đỉnh Thiên Sơn, như suối tuôn ra từ lòng đất, không nhiễm bụi trần.
Thanh Loan này, không phải là vị Thanh Loan cùng hắn vào sinh ra tử, càng giống như vị Tống Táng giả từng đưa đi anh linh của Mạc Thính Vũ lúc ở Bắc địa.
"Thanh Loan mà ngươi muốn tìm đã chết." Dường như nhìn ra buồn rầu trong lòng Tô Trường An lúc này, Thanh Loan nói như vậy, thanh tuyến không mặn không nhạt, trong lời nói chỉ như là một chuyện bình thường.
"Nhưng ngươi rõ ràng..." Tô Trường An lập tức phản bác, nhưng lời còn chưa dứt đã mãnh liệt ngừng lại.
Vong tình mới là Thái Thượng, Thanh Loan đã không còn trên đời.
Hắn rốt cuộc nhớ lại những lời này, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, hắn không tin, hắn không tin một người rõ ràng còn sống sờ sờ trước mặt mình, nhưng lại đã chết. Hắn cảm thấy điều này quá vớ vẩn, hắn không tin, cũng không muốn thừa nhận chuyện như vậy.
Dường như có thể nhìn thấu tâm tư của Tô Trường An, Thanh Loan tiếp tục nói: "nhưng cô ấy đã thực sự chết, lại không thể trở về."
Thanh tuyến của nàng lành lạnh giống như lúc trước, tựa như trên đời này đã không có bất cứ chuyện gì có thể tạo thành nửa điểm chấn động trong lòng nàng.
Tô Trường An lại sững sờ, hắn nhớ lại trên chiến trường, lúc những trường thương kia sẽ xuyên thủng bộ ngực của hắn, là nàng mặc một bộ áo xanh hạ xuống, cứu hắn một mạng.
Hắn giống như người chết chìm rốt cuộc nắm được cây cỏ cứu mạng, hắn nhìn nàng, thần sắc cực kỳ kích động hỏi: "nhưng ngươi đã cứu ta, chỉ Thanh Loan mới có thể cứu ta!"
Hắn cảm thấy nàng chính là Thanh Loan, nếu không vì sao nàng phải cứu hắn.
"Bởi vì trong giây phút cô ấy trở thành Thái Thượng, để lại một phần chấp niệm dưới đáy lòng của ta, phần chấp niệm kia khiến cho ta không thể không cứu ngươi." Thanh Loan cực kỳ lạnh nhạt giải thích.
"..." Tô Trường An cúi thấp đầu, hắn rơi vào một đoạn trầm mặc thật lâu.
Trong đầu của hắn không ngừng vang vọng lời nói của Thanh Loan, cô ấy ở dưới đáy lòng của nàng để lại một phần chấp niệm.
Không cần hỏi, hắn đại khái cũng có thể đoán được phần chấp niệm kia rốt cuộc là vật gì, hắn cảm thấy trong lòng bế tắc, tựa như có tảng đá lớn nặng nghìn cân đặt ở lồng ngực của hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
"Cô ấy thực sự không thể trở về nữa ư?" Hắn cúi đầu hỏi như vậy, thanh âm nhỏ đi rất nhiều, lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn duỗi tay vào trong ngực, chỗ đó có một con rối, nó là năm đó lúc hắn cùng với Thanh Loan ở Trường An, cô bé kia vì muốn để cho hắn bắt đầu vui vẻ mà tặng hắn vật này.
Hắn luôn luôn mang nó ở bên người.
Con mắt của Thanh Loan dường như có nhiều thứ đang chuyển động, nhưng thoáng qua đã bị nàng ép xuống.
"Có lẽ được, hoặc cũng có thể không được, ta không biết." Nàng đáp lại như vậy, thanh tuyến vẫn lành lạnh như trước.
Tô Trường An nghe vậy cười khổ, hắn cảm thấy đây có lẽ là nàng đang an ủi hắn, nhưng hắn vẫn muốn tin tưởng, mặc kệ hy vọng xa vời như thế nào, hắn chắc chắn sẽ thử một lần, đây là lời mà hắn đã hứa với nàng, hắn coi nó như lời thề, đủ cho hắn dùng tính mạng để đánh đổi.
Hắn sẽ đi tìm cô ấy.
Đuổi đến tận cuối trời, rơi xuống tận suối vàng, cho đến khi tìm được nàng, hoặc tới ngày hắn chết mới thôi.
Hắn vào lúc này rốt cuộc thu suy nghĩ trong lòng, hắn lại nhìn về phía cô gái tên là Thanh Loan đã không phải là Thanh Loan mà hắn biết một lần nữa.
"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Hắn nói như vậy, hắn không tin Thanh Loan sẽ trùng hợp xuất hiện ở lúc hắn sắp chết như thế, nàng đến chỗ này chắc chắn có mục đích nào đó.
Thân thể Thanh Loan xoay qua, ánh mắt đảo qua trên người Bắc Thông Huyền, Thiên Cơ, Ngô Đồng, Từ Nhượng, rốt cuộc mới chậm rãi nói.
"Tống Táng giả, đương nhiên là vì tiễn đưa người mà đến."
---o0o---