Biên: Đình Phong
"Báo! Phía sau cách hai dặm, xuất hiện trinh sát quân Man!"
Thanh âm của thám tử chưa dứt, sắc mặt mọi người ở đây lập tức trở nên khó coi.
Bọn họ có thể dự đoán được sau khi Bắc Thông Huyền chết, đại quân của Thác Bạt Nguyên Vũ hiển nhiên sẽ rất nhanh truy kích bọn họ, thế nhưng tốc độ truy kích này lại vượt xa khỏi dự liệu của bọn họ.
Nhưng đúng như lời nói vừa rồi, đại quân lúc này đã mất đi vốn liếng chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ.
Trong lúc nhất thời mọi người ở đây đều trầm mặc xuống.
"Cần phải có người ngăn bọn chúng lại." Ngô Đồng phá vỡ im lặng đầu tiên.
Thực ra mọi người ở đây đều hiểu rõ đạo lý này, nhưng bọn hắn không muốn nói.
Bởi vì người lưu lại kia, ngoại trừ chết đã không có lựa chọn nào khác.
Không có người cam tâm chết đi, càng không có người nào muốn nhìn xem đồng bạn của mình chết đi.
Bởi vậy lời nói của Ngô Đồng, làm cho bầu không khí trong cuộc càng trở nên trầm mặc.
Thế nhưng, rốt cuộc cần phải có người đi làm chuyện như vậy đấy, nếu không tàn quân Tây Lương tính cả trăm vạn dân chúng chỉ sợ đều khó thoát khỏi cái chết.
Mưa càng rơi nặng hạt, thế cho nên Tô Trường An đã không thể phân biệt rõ rốt cuộc giăng đầy trên mặt mình là mưa hay là nước mắt đã tuôn tràn mi.
"Để ta đi đi." Ngô Đồng phá vỡ trầm mặc một lần nữa, cô ngoảnh về phía mọi người cười lớn, ánh mắt uốn thành hình trăng lưỡi liềm. "Tính mạng của ta là Thính Vũ năm đó đổi lấy, ta..."
"Rất nhớ y."
Nói xong, nàng liền muốn quay người.
Nhưng vào lúc này, một tay, chuẩn xác mà nói hẳn là một thanh thương vắt ngang trước mặt mọi người.
Nam tử mặc một bộ áo đen hầu như cùng cảnh ban đêm hòa thành một thể, đi tới.
So với việc mọi người chật vật bị mưa ướt nhẹp, y lộ ra cực kỳ thong dong, thậm chí tóc trắng chói mắt trên đầu y cũng không dính một chút hạt mưa nào.
"... Để ta đi đi, dù sao..."
"Ta mới là đại sư huynh của Thiên Lam." Người nọ nói như thế, đôi thương trên lưng trong một khắc này bị y lấy xuống, giữ trong tay.
"Từ Nhượng?" Mọi người cả kinh.
Đối với Từ Nhượng, mọi người ở đây đều không có quá nhiều thiện cảm, coi như y ở trên quan Vĩnh Ninh ra tay trợ giúp mọi người chặn một vị Tinh Vẫn lại, nhưng chuyện tự tay giết chết Hầu Như Ý ở Trường An năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, đối với hành động của y hiện tại, trong lòng đám người Tô Trường An vẫn mang theo nghi ngờ như cũ.
Giờ phút này y bỗng nhiên xin đi giết giặc, không thể nghi ngờ khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
"Nhanh chóng đi đi, sư huynh còn chưa chết, sao đến phiên các ngươi?" Khuôn mặt lạnh như băng của y bỗng nhiên vẽ lên một nụ cười.
Có thể y không phải là người thích cười, do đó cười rộ lên cũng không quá đẹp.
Nhưng y vẫn nở nụ cười.
Dù sao, tính toán lên lần này có lẽ là lần cuối cùng y gặp mọi người, coi như là bọn hắn có nhiều oán hận đối với y, nhưng sau cùng, y vẫn nghĩ gìn giữ một ít phong tư thuộc về đại sư huynh.
Nói xong, y thậm chí không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, liền đột ngột quay người, một mình chậm rãi đi về phía đại quân Man tộc đã dần dần lộ ra hình bóng.
Mọi người càng trầm mặc, bọn hắn nhìn bóng người kia càng ngày càng xa gần như biến mất trong bóng đêm, một lúc lâu cũng không thể dời ánh mắt của mình.
"Từ Nhượng, khoản nợ của Như Ý ngươi còn thiếu, ta muốn chính mình đòi lại, ngươi không thể chết được! Không thể chết được!" La Ngọc Nhi chợt la lớn, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, thậm chí mang theo nức nở.
"..." Lúc bóng người đang dần đi xa nghe được thanh âm này, thậm chí có chút dừng lại, nụ cười trên khuôn mặt lạnh như băng của y càng nhiều, nhưng sau cùng, y cũng không có bất cứ lời nào đáp lại La Ngọc Nhi.
Hứa hẹn, mãi mãi là thứ quý báu nhất trên đời này.
Y đã đáp ứng sư tôn mình, nam nhân lôi thôi lếch thếch kia, phải bảo vệ Thiên Lam.
Vì cái hứa hẹn này, y giết sư đệ mình thương yêu nhất.
Giờ phút này y lẻ loi một mình, đi không lo lắng, y không muốn trên lưng lại đeo bất kỳ cái hứa hẹn nào.
Vật kia đối với y mà nói, thật sự quá nặng... quá nặng...
Vì vậy mưa nặng hạt, mưa như trút nước, người nam nhân kia cũng không thiếu kiên quyết.
Ánh sao màu đỏ tươi xuyên qua màn mưa vẫy ra, chiếu vào trên người của y, phía trước y, quân Man nhiều như châu chấu chen chúc đến, sau lưng của y, đám truyền nhân Thiên Lam rưng rưng mà đi.
Một hư ảnh ác lang cùng một vị võ sĩ cầm đao hiện ra.
Áo bào màu đen rộng thùng thình của y phồng lên, giống như trong cơ thể có chút ác ma đáng sợ sắp sửa bung ra khỏi cơ thể.
Tóc dài trắng xóa của y bay lên rối mù, ánh sao màu đỏ thẫm chiếu đến, giương nanh múa vuốt, phảng phất muốn nuốt cả trời đất.
Y một mình tiến về phía trước, cầm trong tay đôi thương, một thanh đen kịt như đêm, một thanh sáng ngời như tuyết.
Đây rõ ràng là đang đi về phía tử vong, nhưng hai tay của y lại hơi hơi mở ra, giống như muốn ôm ánh sáng.
Là sư huynh cũng nên làm nhiều chuyện một chút, mới có kiểu dáng của sư huynh.
So với việc quản thúc sư đệ.
So với lưng mang tiếng xấu.
Lại so với ngang nhiên chịu chết.
Y nghĩ đến đây, tốc độ dưới chân càng nhanh.
Màn mưa dường như cảm nhận được lực lượng đáng sợ của y mà tự giác tách ra, thương của y thế như sấm sét, thẳng tắp đánh về vị Thác Bạt Nguyên Vũ đứng trước đại quân Man tộc.
Oanh!
Một tiếng sấm sét nổ vang.
Bóng đêm phía chân trời giống như là bị người xé ra lỗ lớn, mưa như trút nước.
Tô Trường An không quay đầu lại.
Hắn không dám quay đầu lại.
Hắn sợ vừa quay đầu lại liền trông thấy hình ảnh Từ Nhượng nằm trong vũng máu.
Hắn cũng không dám bi thương, hoặc có thể nói hắn hoàn toàn không có thời gian bi thương.
Hắn cần mang theo những thứ binh tàn tốt bại này, mang theo bá tánh Tây Lương đi tới Tây Lĩnh.
Hắn không thể để cho bọn họ chết vô ích.
Hắn không muốn để cho bọn họ chết vô nghĩa.
Vì vậy hắn hành động giống như điên rồ truyền đạt một cái quân lệnh.
Ngàn quân tăng tốc xua đuổi dân chạy nạn, điều ra càng nhiều trinh sát tìm hiểu hướng đi của quân Man phía sau, phái ra càng nhiều cung tiễn thủ, săn bắn những con quạ đêm giống như kên kên ở phía chân trời nhìn bọn hắn.
Mọi người đều có chút lo lắng nhìn thiếu niên hai mắt đỏ bừng này, thế nhưng không có ai có thể đi lên an ủi hắn một chút.
Cuối cùng, Quách Tước vẫn đi tới.
Gã sau một lúc hơi do dự, khẽ nói: "ngươi biết ta vì Tây Lương bói một quẻ, trên quẻ tượng nói như thế nào không?"
"..." Thân thể Tô Trường An bỗng nhiên dừng lại, mưa cọ rửa khuôn mặt thiếu niên này, phảng phất muốn rửa sạch một tia ôn nhu còn sót lại trong đáy lòng hắn.
"Nó nói như thế nào." Sau một lúc hơi do dự, hắn mới vừa hỏi.
Hắn muốn biết đáp án này, nhưng đồng thời cũng sợ biết rõ.
"Thất Tinh tụ Tây Lương, Tinh Vẫn rơi như mưa."
Quách Tước nói ra, thanh tuyến âm lãnh, lại mang theo một cỗ tức giận vô cớ.
"Ta biết rõ kết cục này, lại không thể nói. Ta... cũng không muốn bọn họ chết."
"..." Tô Trường An im lặng một lần nữa.
Lời của hắn đã đến khóe miệng, bị cứng rắn nuốt trở vào, hắn nhìn Quách Tước, gương mặt cực kỳ bình thường kia, giờ phút này mang theo bi thương không thua kém gì hắn.
"Tốt! Tinh Vẫn rơi như mưa!" Tô Trường An tái diễn nửa câu sau của Quách Tước, trong con mắt của hắn chớp động lên hung quang giống như sói dữ.
Đó là một con sói bị bức đến không có lối thoát.
Đồng bạn của nó từng tên ngã xuống dưới đao của những thợ săn phía sau lưng, trong lồng ngực nó ngoại trừ ngập đầy lửa giận, lại không có vật gì khác.
Tô Trường An rốt cuộc vào lúc đó quay đầu lại, liếc nhìn thật sâu phương xa, chỗ đó Từ Nhượng đã đánh nhau với quân Man.
Hắn nhìn thoáng qua, lại chỉ là liếc.
Rồi sau đó hắn thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía trước lần nữa.
Quách Tước lúc này mới nhớ tới trước đó thật lâu, câu châm ngôn của quê gã.
Sói là loài vật.
Nếu như quay đầu lại, nếu không phải báo ân, chính là báo thù.
Mà loại thù này, từ trước đến nay...
Không chết không thôi!
---o0o---