Hạ Hầu Túc Ngọc là vị công chúa duy nhất triều đình Đại Ngụy, tọa giá tất nhiên là một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa.
Xe ngựa bao bọc bốn bề bằng tơ lụa đẹp đẽ đắt đỏ, cửa sổ nạm vàng được che chắn bằng một mảnh vải thun màu lam nhạt. Thân xe đúc bằng gỗ lim đen quý báu, rường cột chạm trổ, vô cùng khéo léo. Cạnh góc chạm khắc hoa cỏ tô điểm, cây cỏ lại nạm vàng, hoa quả khảm ngọc. Đã là người có chút tầm mắt chỉ cần nhìn xa, liền biết người trong xe không phú tức quý.
Tô Trường An cùng Hạ Hầu túc Ngọc lặng lẽ tiến vào thùng xe, Đại Ngụy Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa vì bọn họ đánh xe.
Tô Trường An nhướng mày, mơ hồ nhận ra có một chút không tầm thường. Nếu thật là tiến cung diện thánh, tìm chút ít hộ vệ bình thường là được, không cần Thần Tướng đưa tiễn. Thành Trường An chính là dưới chân thiên tử, chẳng lẽ lại còn có ai dám ở chỗ này làm xằng làm bậy?
Hay là, Thánh hoàng cũng không tín nhiệm mình? Sợ mình nhân cơ hội này chạy trốn?
Tô Trường An nghĩ những việc này thì xe ngựa cũng đã di chuyển chậm rãi về phía trước, lúc chưa để ý đã đến Chu Tước phố.
Mà chỉ cần nhìn theo phố dài đi đến cuối, liền có thể trông thấy Chu Tước Môn danh tiếng lẫy lừng. Dân chúng ở bên ngoài, bên trong cánh cửa lại là hành cung của thiên tử, một bức tường ngăn cách nhưng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi tới, người đi đường tự giác né tránh.
Muốn sống yên ổn trong thành Trường An. Bản lĩnh, tài phú, địa vị cũng không quan trọng nhất, quan trọng là... Ngươi phải có mắt nhìn, dùng thời gian ngắn nhất, phân biệt được người trước mắt rốt cuộc có thân phận gì, sau đó đắn đo thái độ của mình.
So với ngươi yếu, ngươi phải kiêu ngạo một chút, bằng không thì người cho rằng ngươi bẩm sinh nhu nhược, mang ngươi xem là dê béo.
Còn so với ngươi mạnh hơn, ngươi không muốn tự tìm đường chết, đương nhiên ngươi phải cung kính một chút.
Nhìn tình hình trên đường Chu Tước dễ nhận thấy đa số mọi người trong thành Trường An luyện bản lĩnh này không tệ.
Thế nhưng, hai người trong xe ngựa không có tâm tình đi hưởng thụ cảm giác ưu việt làm mọi người né tránh này.
Bầu không khí trong xe rất trầm lặng, lặng im đến mức ngoài tiếng vó ngựa lọc cọc, không nghe được bất cứ tiếng gì khác.
Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn cúi đầu, rút cuộc nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi đối diện.
Bọn họ ngồi gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ từng cộng lông mi trên con mắt trong veo kia.
Tô Trường An hình như suy nghĩ việc gì, lông mày nhíu lại.
Trong khoảng thời gian nàng quen biết hắn, ít khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy xuất hiện trên mặt của hắn. Nhưng hiện tại, hình như đã trở thành màu sắc chủ yếu trên bức tranh sơn thủy là gương mặt của hắn rồi.
Hắn trải qua những ngày này chẳng hề thoải mái gì.
Hạ Hầu Túc Ngọc nghĩ như vậy, không khỏi có chút đau lòng. Bởi vì Tô Trường An tập trung suy nghĩ, nàng rốt cuộc cố lấy dũng khí ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt một phen.
Hình như bộ dạng của hắn không có thay đổi bao nhiêu, còn mang theo một chút non nớt không biết tiến thoái.
Chỉ là hai đầu lông mày lại nhiều hơn một phần nặng nề, trên vai nhiều hơn một hộp kiếm.
Nàng nghĩ đến đấy vẫn là ưa thích Tô Trường An trước kia chất phác lại không có tâm cơ, luôn giúp mọi người làm điều tốt, có thể vì một số người không thể đội trời chung mà đầu rơi máu chảy.
Đây đương nhiên là một việc rất ngu ngốc.
Nhưng nàng lại không hiểu, cảm thấy Tô Trường An như vậy rất đáng yêu, nàng rất thích.
Lúc này, Tô Trường An rốt cuộc phục hồi tinh thần trở lại, nhận ra ánh mắt Hạ Hầu Túc Ngọc. Hắn nhìn nàng có chút nghi ngờ, hình như muốn hỏi nàng có chuyện gì.
Hạ Hầu Túc Ngọc giật mình, giống như hài tử ăn vụng kẹo bị bắt được, nàng chợt ngoảnh đầu đi, tránh ánh mắt Tô Trường An, gương mặt lúc này cũng trở nên ửng đỏ.
"Sư tỷ?" Tô Trường An cảm thấy Hạ Hầu Túc Ngọc có chút kỳ quái, hắn thử thăm dò nhẹ giọng hỏi.
"Hở?" Giọng Hạ Hầu Túc Ngọc bé không thể nghe, nàng khẽ cúi đầu, rốt cuộc sau mấy hơi thở, cố lấy chút dũng khí nói: "Trường An, thật xin lỗi."
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhoẻn miệng cười, nói: "Đều đã qua. Ta hiểu sư tỷ có nỗi khổ trong lòng."
"Chỉ là..." Hắn lại dừng một chút, "Nếu là lần sau sư tỷ còn có chuyện gì khó xử, không ngại nói trực tiếp với ta."
"Ừ!" Hạ Hầu Túc Ngọc gật đầu, không ngờ trong lòng tràn đầy cảm động. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Những ngày này, ngươi trải qua rất vất vả phải không?"
Tô Trường An vừa lắc đầu vừa gật đầu. Qua một hồi lâu, mới nói.
"Còn sống, vốn không phải là một chuyện dễ dàng."
Hạ Hầu Túc Ngọc bỗng nhiên run lên, nàng cố lấy dũng khí nhìn lại con mắt trong veo kia nói: "Trường An, ta muốn trở về Thiên Lam."
Trong giọng nói của nàng mang theo ít nhiều kiên quyết, đem lời Tô Trường An vừa ra đến miệng cứng rắn đè ép trở lại.
"Tình huống Ngũ ca bên kia ngươi cũng biết." Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn ra lo ngại của Tô Trường An, nàng cười nói: "Ta không giúp đỡ được việc gì. Ta chỉ muốn ở lại Thiên Lam viện, bọn họ tốt xấu cũng có chút e dè thân phận của ta, có thể giúp ngươi chút ít."
Hạ Hầu Túc Ngọc mang lợi ích việc này nói ra, đương nhiên Tô Trương An không thể từ chối nàng nữa, huống chi tình thế Thiên Lam viện bây giờ thực sự không thể lạc quan, có công chúa Hạ Hầu Túc Ngọc tọa trấn, có thể vãn hồi chút ít thế cục. Vì vậy, hắn gật đầu nói: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi cứu Ngũ hoàng tử ra."
Đúng vậy, Tô Trường An phải cứu Ngũ hoàng tử ra, hoặc là giúp Hạ Hầu Hiên thoát khỏi vũng bùn gian tế với Yêu Tộc.
Đương nhiên việc này không phải ý nghĩ nhất thời sinh ra.
Tuy sau khi Ngọc Hành chết Thiên Lam viện thỉnh thoảng bị người khác khiêu khích, nhưng không có người có can đảm động thủ thật sự với Thiên Lam viện, chỉ sử dụng chút ít âm mưu quỷ kế.
Nói cho cùng là còn dựa vào chiến xa của Ngũ Hoàng tử.
Tô Trường An đã suy nghĩ cẩn thận, Thiên Lam viện muốn sống sót trong thời buổi loạn lạc, nhất định phải dựa vào một thế lực đầy đủ cường đại. Thuận theo thời thế mà làm thì sống, đi ngược thời thế thì chết. Vì vậy việc cấp bách, chính là cứu Ngũ hoàng tử ra.
Mà chuyện này, hiện tại hắn đã nắm chắc năm thành.
Hạ Hầu Túc Ngọc hiển nhiên không ngờ rằng Tô Trường An sẽ nói như vậy. Nàng hơi sững sờ, vừa định hỏi nguyên nhân, thì lúc này xe ngựa chợt dừng lại.
Một giọng khàn khàn từ phía trước truyền đến, Hạ Hầu Túc Ngọc biết rõ, đã đến Chu Tước Môn, vì vậy liền thu hồi nghi ngờ trong lòng, dẫn Tô Trường An xuống xe ngựa, lại tiến vào Chu Tước Môn, đi đến điện Thái Hòa chỗ của Thánh Hoàng.
Đương nhiên đoạn đường này không ngắn, nhưng hành cung thiên tử, đều có uy nghi, hai người cũng không dám tiếp tục nói chuyện với nhau, lặng lẽ một trước một sau đi tới.
Một khắc sau, mới tới trước tòa cung điện to lớn.
"Thiên Lam viện Tô Trường An cầu kiến!!!" Một tiếng nói chói tai như giọng vịt đực vang lên.
Một vị công công dẫn Tô Trường An cùng Hạ Hầu Túc Ngọc tiến vào đại điện.
Thánh Hoàng vẫn là vị Thánh Hoàng khi xưa.
Râu tóc lão dài rậm rạp, đang mặc long bào màu vàng, đầu đội tử kim phát quan. Mắt đang hí một nửa, tay đỡ gò má, đang chợp mắt trên bảo tọa đằng kia làm cho vô số người thèm thuồng. Cực kỳ giống dã thú ẩn phục, hay là hùng sư ngủ say.
Tô Trường An mơ hồ có chút kỳ quái, không rõ trên phố đồn đãi đại nạn của Thánh hoàng buông xuống rốt cuộc là từ đâu dựng lên.
Bây giờ Thánh Hoàng thoạt nhìn chỉ hơn năm mươi tuổi, khí vũ hiên ngang. Nhìn khí thể của lão ít nhiều tốt hơn so với Ngọc Hành sư thúc tổ trước khi chết.
Tô Trường An đang suy nghĩ những việc này, đột nhiên cửa lớn điện Thái Hòa phía sau hắn đóng lại, một tiếng trầm đục nghẹn ngào phát ra.
Lúc này ánh mặt trời ngoài phòng bị che khuất, trong điện Thái Hòa cũng không có một tia sáng.
Sau đó ngọn đèn dầu bên trong điện Thái Hòa cái này tiếp theo cái kia sáng lên, một cỗ khí thế uy nghi lại âm u mãnh liệt kéo tới.
Tô Trường An không khỏi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn vị nam tử trên đài cao.
Nam tử kia lại không biết từ khi nào mở ra hai mắt, trong mắt lão lóe lên ánh sáng còn chói lọi hơn so với đèn dầu rậm rạp chằng chịt trong điện Thái Hòa.
"Thiên Lam viện Tô Trường An tham kiến bệ hạ."
"Túc Ngọc bái kiến phụ hoàng."
Hai người chắp tay hành lễ gần như cùng lúc.
"Ừ..." Thánh Hoàng nhìn Tô Trường An, đánh giá một phen.
Một khắc này lòng Tô Trường An giống như nhấc tới cổ họng, ánh mắt Thánh Hoàng như có thực chất, dường như muốn nhìn thấu đáo toàn thân hắn.
Nhưng hắn cũng không thể làm gì, ở trước mặt một vị Tinh Vẫn, sức mạnh của hắn, chỉ giống như con sâu cái kiến.
"Phụ hoàng! Người không phải là gọi Trường An tới đây có việc thương lượng sao?" Hạ Hầu Túc Ngọc một bên đã nhận ra có chút không đúng, nàng dậm chân, dịu dàng nói.
Mà giờ phút này Thánh Hoàng như vừa tỉnh mộng thu ánh mắt của mình về, lão cười ha ha, "Ta chính là nhìn kỹ vị trụ cột của Đại Ngụy danh tiếng lẫy lừng, ngươi lại sốt ruột."
Giọng điệu lão tự nhiên mang theo một chút chế nhạo, chọc cho Hạ Hầu túc Ngọc xấu hổ một hồi.
Lúc Thánh Hoàng thu hồi ánh mắt trong lòng Tô Trường An thở dài một hơi, nhưng khi nghe ý trêu chọc trong lời nói của lão, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, lại không biết trả lời như thế nào, vì vậy chỉ có lúng túng sờ lên chóp mũi của mình, hơi ngừng lại nhìn hai người.
"Ngày ấy trên yến hội Quả Nhân uống hơi nhiều, còn chưa nhìn kỹ ngươi. Hôm nay xem ra, thật sự là ứng một câu hổ báo từ nhỏ tự không bầy, so với những vương công quý tộc kia, không biết phải mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!"
Đương nhiên Tô Trường An mơ hồ không biết Thánh hoàng khen ngợi là thật tình hay giả ý, nhưng được người khích lệ tóm lại là một chuyện tốt, vì vậy hắn rất thành khẩn nói: "Tạ ơn."
Hắn xem việc này rất bình thường, cũng là trả lời có lễ phép, lại khiến Thánh Hoàng cùng Hạ Hầu Túc Ngọc ngẩn người.
Sau đó Thánh Hoàng cười cực kỳ phóng khoáng, vang dội quanh quẩn trong điện Thái Hòa.
Người bình thường lúc nói chuyện, gặp người khen ngợi, không ngại trả lại một tiếng cảm ơn.
Nhưng đối mặt với thiên tử Đại Ngụy, như thế nào cũng phải cung kính lên một tiếng "Thánh thượng khen nhầm" mới phù hợp một chút.
Nhưng cũng may Thánh hoàng cũng không thèm để ý việc này, hoặc là ngồi trên cao quá lâu, người bình thường đối với hắn cung kính, sợ đầu sợ đuôi, hoặc là giống như Tư Mã Hử khẩu phật tâm xà, giấu giếm dã tâm.
Nên trong cuộc đối thoại như người bình thường, ngược lại làm cho lão không khỏi cảm thấy có chút thân thiết.
"Thú vị, rất thú vị, người Thiên Lam viện các ngươi, từng người đều rất thú vị." Thánh Hoàng nhìn Tô Trường An còn ngờ vực cười nói, sau đó lão xoay chuyển lời nói tiếp tục: "Trường An à! Ngươi cảm thấy Túc Ngọc nhà ta như thế nào?"
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, tuy trong lòng khó hiểu vì sao Thánh hoàng đột nhiên hỏi như vậy, nhưng trong miệng vẫn là trả lời sự thật: "Sư tỷ, rất tốt."
"Rất tốt?" Nụ cười trên mặt Thánh Hoàng càng sâu, "Ta đây muốn gả nàng cho ngươi, ngươi nghĩ thế nào?"
---o0o---