Đất Thục, quận Gia Hán.
Từng đã là phủ Thái Thú được xây dựng thêm, hôm nay đã trở thành cung Trường Hận.
Một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp đang mặc một bộ áo bào màu vàng ngồi trên đại điện cao.
Dưới đài văn võ bá quan tụ tập, nhưng đều cau mày, hình như có phiền muộn.
Lúc này, một hồi thanh âm áo giáp va chạm truyền đến, một vị nam tử mặc một thân giáp bạc cầm trong tay trường thương trắng như tuyết sải bước mà vào.
Phía trên áo giáp của gã tràn đầy máu đen, trên thân ngân thương cũng loang lổ dấu vết đao kích, hiển nhiên là vừa rồi trải qua một phen chém giết.
Gã bước nhanh đi vào trong điện, quỳ xuống.
"Triệu Ninh tham kiến bệ hạ." Gã cao giọng nói ra, lông mi sắc bén giống như mũi đao, mặc dù thần sắc mỏi mệt, nhưng thanh tuyến lại mười phần trung khí. Mà ánh mắt của đám người Trường An vào lúc đó nhao nhao rơi vào trên người nam tử này, hình như có đợi chờ, cũng có sợ hãi.
"Tướng quân xin đứng lên." Nữ tử trên đài cao nói vang, thanh tuyến cực kỳ ôn nhu, nhưng trong đó mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức thượng vị giả.
"Tạ bệ hạ." Nam tử đứng dậy.
"Chiến sự phía trước như thế nào?" Nữ tử hỏi.
"Thác Bạt Nguyên Vũ tập kết trăm vạn đại quân đã qua trấn Bạch Mã, một mạch liều chết, hôm nay quân đội đã đi tới dưới thành quận Gia Hán, thần đã theo như nhắc nhở của Thừa tướng, lệnh cho hai vị tướng quân Quan Thanh Vân cùng Trương Bồng Lai triệu tập binh mã đóng giữ ở trên thành, thế nhưng..."
Nói đến đây, Triệu Ninh ngừng một chút, trên gương mặt kiên nghị kia lại ít thấy hiện ra một vẻ tang thương, nhưng cuối cùng vẫn còn nói tiếp: "thế nhưng... hơn trăm vạn quân Man, quân ta trong trận chiến ở trấn Bạch Mã đã tổn binh hao tướng từ sớm, hai vị tướng quân Hoàng Hán Đình, Mã Vân Bạch lần lượt hi sinh cho tổ quốc, trận chiến này... sợ lành ít dữ nhiều..."
Lời vừa nói ra, trên mặt văn võ cả triều lập tức lộ vẻ bi thương.
Tả Ngọc Thành - Thiên Kình của Tây Thục lúc này bản thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Mấy vị Tinh Vẫn cùng theo Tả Ngọc Thành trở về liên tiếp chết trận, chỉ còn lại ba người Triệu Ninh, Quan Thanh Vân, Trương Bồng Lai, thêm với Thục Sơn Kiếm Trủng Nhạn Quy Thu cùng với Thanh Ngọc Phu Nhân - năm vị Tinh Vẫn.
Đây hiển nhiên không phải là số lượng nhỏ, nhưng dưới sát chiêu mênh mông như biển, tầng tầng lớp lớp của Thác Bạt Nguyên Vũ, nghiễm nhiên đã là châu chấu đá xe.
Bất kể nhìn như thế nào, dường như thế cục đất Thục thất bại đã định.
Mà Tả Ngọc Thành thất bại ở trấn Bạch Mã, dĩ nhiên để lại bóng mờ không thể xóa nhòa cho đám người đất Thục.
Vị Thừa tướng đại nhân đa trí gần giống yêu quái, tu vi thông thần kia, thần thoại gần như bất bại, rốt cuộc vì sao lại thua trong tay Thác Bạt Nguyên Vũ, mọi người đến bây giờ cũng không biết được.
Chỉ nhớ rõ ngày đó Tả Ngọc Thành đánh nhau với Thác Bạt Nguyên Vũ, thế quân mạnh mẽ, mắt thấy sẽ đánh bại quân Man.
Thế nhưng lúc đó trong doanh trướng quân Man có một vị nam tử áo đen chợt phóng ra, đánh nhau với Tả Ngọc Thành.
Chỉ qua lại mấy cái, vẻ mặt Tả Ngọc Thành chợt lộ vẻ hoảng sợ, vậy mà không có tâm tư đánh nhau, quân Thục vẫn dùng sát chiêu bát quái đại trận bởi vì Tả Ngọc Thành thất thần, lộ ra kẽ hở, bị Thác Bạt Nguyên Vũ đánh bại.
Rồi sau đó, binh bại như núi đổ, Tả Ngọc Thành lọt vào cắn trả, thổ huyết hôn mê, quân Thục liên tiếp lui binh, dĩ nhiên thối lui đến quận thành đất Thục, quận Gia Hán.
Giờ phút này đã không thể lui được nữa.
"Bệ hạ, Thác Bạt Nguyên Vũ thế lớn, không thể địch lại được, không bằng chúng ta đầu tiên giả vờ quy hàng, lại mưu đồ việc lớn." Lúc này, một vị lão giả gạt nhiều người đi ra, quỳ ở trước người Lục Như Nguyệt, cao giọng nói ra.
Lời vừa nói ra, mọi người sững sờ, bọn họ vào lúc đó nhao nhao ngẩng đầu nhìn nữ tử trên đài cao, ý đồ từ trên mặt của nàng nhìn ra mấy thứ gì đó.
Đối với tính khí của vị vua Hán này, bọn họ trái lại là cực kỳ rõ ràng.
Tả Ngọc Thành tuy không phải là quyền thần, nhưng xử sự chu đáo, lại trung thành và tận tâm, vì vậy những chuyện của đất Thục đại khái là do Tả Ngọc Thành làm chủ. Vị nữ hoàng đế này, mặc dù danh chính ngôn thuận nhưng ít khi làm ra quyết định của riêng mình, tính tình cũng có chút nhu nhược.
Giờ phút này, nghe xong lời nói chiêu hàng của lão giả kia, trên mặt lại có vài phần do dự.
Một ít hạng người ham sống sợ chết, tâm tư vào lúc đó bắt đầu lung lay. Lập tức liền lại có mấy người đứng dậy, cao giọng nói: "bệ hạ, trận chiến này nhất định khiến sinh linh đất Thục đồ thán, kính xin bệ hạ lấy muôn dân trăm họ làm trọng, hàng quân Man, khiến cho dân chúng khỏi bị nạn binh qua."
Trên đời này chưa bao giờ thiếu hạng người ham sống sợ chết.
Chết.
Mãi mãi là một chữ tàn khốc lại đáng sợ.
Đó là sợ hãi của bản năng.
Nói đến thật đáng buồn.
Là sinh linh, đều sợ chết.
Nhưng có những người có được đồ vật đáng sợ hơn cả cái chết, ví dụ như tín ngưỡng, ví dụ như người nào đó hoặc có thể là chuyện của người nào đó...
Mà đại đa số người, cuối cùng cả đời, cũng không thể tìm được hoặc có được đồ vật giống như vậy.
Vì vậy, sau đó mấy hơi thở, hơn phân nửa cả triều văn võ vào lúc này đều quỳ xuống, cao giọng nói ra: "thần tán thành!"
Áp lực về cái chết bắt đầu lan tràn.
Triệu Ninh đứng thẳng lưng mình, mặt khó nhìn tới cực điểm.
Lục Như Nguyệt ngồi ở trên đài cao nhìn xem thân ảnh hèn mọn của cả triều văn võ như chó nhà có tang, do dự trong con người dần dần có chút ít biến hóa.
Những người chiêu hàng này, nàng cũng không thể kêu lên tục danh từng người, nhưng trong đó có một ít nàng lại nhớ rõ ràng.
Đại khái đều là lúc khởi nghĩa trước kia, sau cùng lung lay, biểu hiện cực kỳ trung thành đối với tiền triều, tựa như ước gì có thể chết tại chỗ vì triều Hán. Nhưng bây giờ lại là những người đưa ra việc quy hàng đầu tiên.
Nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, ánh mắt đã rơi vào phía trên những thân ảnh cực ít đang còn đứng vững trên đại điện.
Trong đó có một gã nam tử.
Bộ dáng có chút trẻ tuổi, khoảng hai mươi khuôn mặt anh tuấn.
Bên hông y treo một thanh trường kiếm, khí tức cô đọng, mặc dù không tận lực thả ra nửa phần linh lực, nhưng một cỗ kiếm ý tràn đầy lại như thực chất lưu chuyển quanh người y.
Hắn là Chưởng môn Thục Sơn, thiên tài kiếm đạo, Tiểu Thập Tam - Ngô Khởi!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Như Nguyệt, nam tử kia nhẹ nhàng gật đầu, chắp tay, khẽ nói.
"Sư tôn đã lĩnh tám nghìn đệ tử Thục Sơn trên đường tới đây, trong ba canh giờ, nhất định đến quận Gia Hán."
Nói xong, liền thu tiếng, yên tĩnh đứng ở nơi đó.
Lời này rất đơn giản, giọng điệu cũng không có những ngôn từ tha thiết như những người muốn chiêu hàng kia.
Y bình thản nói như vậy, thật giống như đang cùng người thảo luận một việc nhỏ chuyện nhà.
Nhưng càng như vậy, quyết ý cùng lập trường của y liền được biểu lộ càng tươi sáng.
Lục Như Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người một vị nữ tử bên cạnh Ngô Khởi, bà kia mặc một bộ áo gai màu thẫm, đầu tóc hoa râm, trên mặt nếp nhăn ngang dọc, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, không thấy dáng vẻ già dặn chút nào.
"Bà bà nghĩ như thế nào?" Lục Như Nguyệt hỏi.
Lão phu nhân, ừ, hoặc có thể nói là Thanh Ngọc phu nhân, không thi lễ.
Bà dù sao cũng là bà bà của Lục Như Nguyệt, bất kể là thân sinh hay không, nhưng năm đó bà vì cứu Lục Như Nguyệt, thế nhưng là tự tay đưa cháu gái của mình đến hoàng quyền, bằng vào điểm này, địa vị của bà ở triều đình nhà Hán đã đủ để so sánh với Tả Ngọc Thành.
"Khách quý chật nhà ba nghìn khách, lại không một người là đàn ông." Bà nhẹ nhàng ngâm nói.
Lời vừa nói ra, những người kia nhao nhao mặt đỏ lên, hiển nhiên là nghe được bên trong ngôn từ của vị phu nhân này trong không che giấu châm chọc chút nào.
Lục Như Nguyệt nghe vậy, lại gật đầu một cái.
Nàng đứng người lên, nhìn về phía Triệu Ninh.
"Viện quân Giang Đông lúc này ở nơi nào?"
Thanh tuyến của nàng vào lúc đó bắt đầu có chút kỳ quái, không hề nhu nhược giống như trước kia, trái lại mang theo một cỗ uy nghiêm.
Một cỗ khí thế khó hiểu bắt đầu từ trên thân thể nhỏ nhắn của nàng bốc lên.
"Sở vương Tô Trường An đã dẫn hai mươi vạn đại quân tiến về phía tây, hôm qua chiếm lĩnh trấn Bạch Mã, hôm nay đã trên đường chạy tới quận Gia Hán, chỉ cần quân ta thủ vững năm canh giờ, nhất định có thể chờ đến lúc viện quân của Sở vương đến!"
Triệu Ninh cao giọng nói ra.
Lời vừa nói ra, những người muốn hàng phục sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vị lão giả muốn hàng phục đầu tiên lại mở miệng nói lần nữa.
"Bệ hạ, trong tay Tô Trường An chỉ có hai mươi vạn quân đội, Tinh Vẫn cũng chỉ có hai người Mục Lương Sơn cùng Thái Bạch chân nhân, đất Thục chúng ta đã từng có gần bốn mươi vạn hùng binh, Tinh Vẫn hơn mười người, vẫn như cũ không phải là đối thủ của Thác Bạt Nguyên Vũ, viện quân của Tô Trường An dù cho có thể tới kịp cũng như muối bỏ biển không có tác dụng gì, kính xin bệ hạ nghĩ lại a!"
Lão giả này hiển nhiên có uy tín rất lớn ở trong đất Thục, nghe xong lời nói của lão, những người muốn hàng phục liền vội vàng lớn tiếng nói: "kính xin bệ hạ nghĩ lại!!!"
Lúc này trong đại điện vang lên liên tiếp lời nói chiêu hàng, sớm đã áp chế thanh âm của Triệu Ninh.
Xoảng!!!
Mà cũng đúng lúc này, một đường âm thanh trong trẻo chợt vang lên.
Đó là thanh âm đao kiếm ra khỏi vỏ!
Trong lòng mọi người chấn động, đồng loạt ngửa đầu nhìn về phía trên đài cao.
Chỉ thấy cô gái kia chẳng biết từ lúc nào đã rút ra thanh trường kiếm bên hông nàng.
Kiếm kia, toàn thân trắng tuyết, sáng ngời như bầu trời đầy sao, phía trên có khắc một cái móng vuốt kim long, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý mênh mông như biển, ngay lập tức bao trùm toàn bộ đại điện.
Đó là kiếm lập quốc của tổ tiên triều Hán - kiếm Long Diễm.
Nghe đâu kiếm này bao hàm số mệnh triều Hán, không phải huyết thống nhà Hán sẽ không thể rút ra.
Giờ phút này thiếu nữ cầm lấy thanh thần kiếm ấy trên tay, vẻ mặt lạnh lùng, nàng nhìn mọi người xung quanh, trường kiếm trong tay vung lên, án đài trước người nàng liền đột nhiên bị gọt đi một góc.
Án gỗ kia rơi xuống đất, bộp một tiếng, âm thanh rất nhỏ, nhưng mọi người ở trong cuộc lại không khỏi cảm nhận được một cỗ hơi lạnh thấu xương.
"Vương đình Đại Hán, lâu dài ngàn năm! Há có thể chắp tay dâng ngoại tộc?"
"Chư vị, người nào còn nhắc đến chuyện nghị hòa! Giống như cây này!"
---o0o---