Biên: Đình Phong
Một sợi dây nhỏ sáng ngời từ phía chân trời phóng xuống, kết nối đến thân thể Đột Cốt Lữ đã mất đi khí tức.
Một tiếng tiêu xa xưa vang lên, vị thân ảnh màu xanh chậm rãi đi về phía trước người Đột Cốt Lữ.
Tiếng tiêu kia dường như không bàn mà hợp với chí lý của trời đất, một chút khí cơ trong trời đất bị tiếng tiêu kia dẫn dắt tuôn về phía thân thể Đột Cốt Lữ.
Trong một khắc này, thân thể Đột Cốt Lữ dần dần hóa thành từng điểm ánh sáng, giống như lưu mang tản đi, mà anh linh của gã trong một khắc này hòa hợp với dây nhỏ sáng ngời kia, xuôi theo dây nhỏ, nhanh chóng đi về phía Tinh Hải.
Đây là một quá trình cũng không ngắn ngủi, nhưng trong toàn bộ quá trình, tiếng la giết, tiếng kinh hô vang cả một mảnh chiến trường, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Cũng không phải là bởi vì kính sợ đối với cái chết của Đột Cốt Lữ.
Mà là vị Tống Táng giả mặc một bộ y phục màu xanh này, cỗ uy áp tràn ngập quanh thân nàng, thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Cho dù là mấy vị Tinh Vẫn Man tộc ở đây vào lúc này cũng có vẻ khúm núm, huống chi chút binh lính tầm thường kia.
Chờ anh linh Đột Cốt Lữ hoàn toàn biến mất ở Tinh Hải, tiếng tiêu du dương lại mang theo ma lực kỳ dị im bặt.
Vị Tống Táng giả áo xanh kia nhẹ nhàng đưa tay đặt tiêu ngọc vào bên hông một lần nữa, nàng quay đầu nhìn về phía vị nam tử gục đầu xuống ở bên cạnh, khí tức yếu ớt, nhưng lại khăng khăng đứng thẳng lưng mình.
Nàng nói: "thời gian của ngươi không còn nhiều."
"Vậy sao?"
Nam tử cũng không ngẩng đầu, ánh sao trên đỉnh đầu y dần dần ảm đạm, hư ảnh của lão giả kia cũng không biết đã hoàn toàn tan biến từ khi nào.
Thanh âm của y cực kỳ bình thản, khiến người khác khó có thể phân biệt được trong lòng y hiện tại là buồn hay vui.
"Ừ." Nữ tử khẽ gật đầu, cuối cùng còn nói thêm: "ngươi không thể đi đến mảnh Tinh Hải kia."
"Kiếm linh, rốt cuộc chỉ là kiếm linh sao?" Bắc Thông Huyền ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị Tống Táng giả áo xanh hỏi.
"Kiếm linh, sau cùng chỉ là kiếm linh." Nữ tử đáp lại câu hỏi của Bắc Thông Huyền.
Bắc Thông Huyền đạt được đáp án như vậy, thần sắc trên mặt nổi lên một vòng cô đơn lạnh lẽo, y tự mình vuốt ve thân kiếm Thập Phương trên tay, cử động cực kỳ nhu hòa và chậm chạp, đầu ngón tay thon dài của y rung rung, do đó có thể nhìn ra một chút chấn động trong nội tâm của y.
Thân kiếm Thập Phương thẳng tắp vào lúc này cũng đã bắt đầu run rẩy, dường như đang kể ra sự quyến luyến, giống như là đang tiến hành lời tạm biệt cuối cùng.
"Ta làm kiếm linh mấy nghìn năm, lại không hoang mang bằng mười năm ở cõi nhân gian này."
Bắc Thông Huyền tự nhủ, giống như có nghìn vạn phiền muộn, lại không biết làm sao nói nên lời.
"Đi đi, đi tìm chủ nhân thực sự của ngươi." Bắc Thông Huyền nhẹ nhàng nâng kiếm trên tay lên đỉnh đầu, một đường sáng ngời từ trong cơ thể Bắc Thông Huyền bay ra, rơi vào bên trong thần kiếm Thập Phương, đó là Tinh Linh truyền thừa của Ngọc Hành nhất mạch. Thần kiếm Thập Phương trong một khắc này run rẩy quanh thân càng mãnh liệt, giống như đang chống cự thứ gì đó, nhưng sau cùng lại giống như không thể chống lại vật nào đó kêu gọi, nó rốt cuộc phát ra một tiếng kiếm minh kéo dài, thân kiếm hóa thành một đường lưu quang thẳng đến trời sao phương xa, bay về phía quan Tây Lĩnh.
Bắc Thông Huyền ngẩng đầu lên, nhìn thần kiếm kia hóa thành lưu quang càng bay càng xa, cho đến khi y hoàn toàn không thấy được dấu vết của nó nữa, lúc này y mới cúi đầu, nhìn về phía vị nữ tử áo xanh kia.
"Làm Thái Thượng rất cực khổ đi?" Y hỏi như vậy, ngữ khí hiếm thấy lộ ra vài phần ấm áp, mà lúc này y thậm chí cũng bắt đầu hóa thành từng điểm ánh sáng chậm rãi tản đi.
Nữ tử liếc nhìn thân thể Bắc Thông Huyền đã bắt đầu tiêu tán, vậy mà có thể kìm nén được tính khí cũng không vội vàng chôn cất y.
"Không yêu không hận, không vui không buồn. Sao có thể nói là cực khổ."
Nữ tử lắc đầu đáp.
"Năm ấy ta làm kiếm linh mấy nghìn năm, từ giây phút tự mình sinh ra linh trí, ta đã chứng kiến một đời tiếp một đời truyền nhân của Ngọc Hành rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy khi còn sống."
"Ta cũng không yêu không hận, ta cũng không vui không buồn. Nhưng ta có nghi hoặc, rốt cuộc vì cái gì khiến những truyền nhân Ngọc Hành mỗi lần bình thản chết, mỗi lần đau khổ suốt cuộc đời. Ta không hiểu, nhưng ta muốn hiểu."
"Cho nên khi sư tôn hỏi ta có muốn làm người hay không, ta không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng người."
"Ta muốn biết vì sao con người biết cười, sẽ khóc, sẽ yêu, sẽ hận. Ta cảm thấy nếu như không thưởng thức cảm giác kia, ta làm kiếm linh một nghìn năm vạn năm, cũng uổng công. Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ vì sao cô ấy lưu lại một phần chấp niệm như vậy trong trái tim ngươi, cho dù ngươi thân là Thái Thượng cũng khó có thể kháng cự sao?"
Bắc Thông Huyền chậm rãi nói, thanh tuyến ung dung không giống với người sắp chết.
"..." Thanh Loan nghe vậy im lặng một hồi. "Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu."
"Trở về nhanh chút đi, đường tương lai rất gian nan, Thiên Lam cần ngươi, hắn cũng cần ngươi." Khóe miệng Bắc Thông Huyền nổi lên một ý cười, y nhạy cảm phát giác được thần sắc trên mặt Thanh Loan vừa mới có biến hóa cực kỳ nhỏ, y theo biến hóa nho nhỏ kia nhìn thấy một chút hy vọng.
"..." Lông mày Thanh Loan bắt đầu chau lại, lòng nàng sóng lớn cũng không sợ hãi vào lúc này nổi lên một chút rung động, nhưng nàng cũng không thích thứ này, nàng lại cầm tiêu ngọc bên hông lên lần nữa, nhẹ nói: "thời gian của ngươi đã đến."
Một tiếng tiêu du dương vào lúc đó vang lên.
Bắc Thông Huyền cảm thấy một hồi suy yếu, y biết rõ, thân thể của y sắp bị chôn cất ở dưới đất, mà linh hồn của y. Không, y không có linh hồn, hoặc có thể nói linh hồn của y cũng không thể được gọi là linh hồn. Nếu như không phải là linh hồn đương nhiên không thể đi đến Tinh Hải, hiển nhiên sẽ được chôn cất xuống. Mãi mãi luân hồi ngàn năm, trên đời đã không còn Bắc Thông Huyền nữa.
Thân thể của y rốt cuộc giữ không được nữa, ầm ầm ngã xuống, thanh âm kia không lớn lại không khỏi đinh tai nhức óc, phảng phất như Thái Sơn sụp đổ.
Tấm bia to canh giữ Tây Lương hơn mười năm, rốt cuộc ngã xuống.
Y nhìn thấy bầu trời sao, trước khi mất đi ý thức, rốt cuộc nhớ lại cuộc đời mình một lần.
Ở trên núi Tàng Vân, một vị thiếu niên thành tựu Tinh Vẫn, y lần đầu tiên được gã nắm trong tay, gã nói: "Thập Phương, kể từ hôm nay, ta chính là Tinh Vẫn Ngọc Hành nhất mạch, ngươi làm bạn cả đời với ta, trường kiếm thiên nhai, hành hiệp trượng nghĩa, khoái chăng, khoái chăng."
Lúc đó, thiếu niên kia tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, hào tình vạn trượng.
Rồi sau đó triều đình nhà Hán sụp đổ, thiên hạ đại loạn, đứa bé đã trưởng thành nam nhân.
Gã đứng ở chiến trường đất Thục, dưới chân là trăm vạn thi thể mục nát, toàn thân gã đẫm máu, y cũng toàn thân nhuốm máu. Gã hỏi y: "Thập Phương, sư tôn nói bảo vệ muôn dân trăm họ chính là mệnh của số trời, kiếp nạn của muôn dân trăm họ cũng là mệnh trời. Nếu như muốn chúng ta bảo vệ vậy vì cái gì cần phải nảy sinh thêm kiếp nạn, nếu như muốn nảy sinh kiếp nạn, vì sao cần chúng ta bảo vệ?"
Lúc đó, trên mặt nam nhân lún phún đầy râu, hào quang trong đôi mắt cũng không thua năm đó.
Lại qua mười năm sau, người nam nhân kia đã bạc đầu.
Một ngày, lão ngồi trên Thiên Lam viện, cầm y trên tay xem xét thật kĩ, khẽ vuốt thân kiếm. Lão nói: "Thập Phương, có người phá rối thiên cơ, ta không tìm được đồ nhi của mình, Thiên Lam nhất mạch, có lẽ sẽ đứt trên tay ta."
Lúc đó, lão giả chau mày, đôi mắt mang theo rất nhiều sầu lo, vì Thiên Lam, cũng vì muôn dân trăm họ.
Cuối cùng một ngày, lão giả bỗng nhiên hỏi y: "Thập Phương, ngươi sẵn lòng làm đồ nhi của ta không?"
Lúc đó y mặc dù đã trải qua thời gian nghìn năm, nhưng suy nghĩ lại đơn thuần như một tờ giấy trắng, mà bất kể như thế nào, y muốn được làm người, những điều y được chứng kiến trong nghìn năm, khiến y sinh ra rất nhiều hứng thú đối với con người.
Vì vậy lão giả dùng chút bí pháp, tạo một thân thể cho y, để y lợi dụng dáng dấp của loài người đi vào Thiên Lam viện.
Y giống như đứa trẻ con lớn lên, lĩnh hội tất cả những việc từng trải trong cuộc đời của mỗi con người.
Y kính sợ sư tôn của y, kính sợ tôn chỉ của Thiên Lam.
Y chậm rãi lớn lên, từ từ học làm người như thế nào.
Có một ngày y gặp cô ấy, cũng đã yêu cô ấy.
Đây hẳn là một đoạn thời gian rất tuyệt vời, y sa vào bên trong, hầu như không thể tự mình thoát ra được.
Nhưng mệnh lệnh của sư tôn cũng không thể cãi lời, y từ biệt nàng, một mình đi tới Tây Lương, bắt đầu mai danh ẩn tích, bắt đầu làm ra rất nhiều chuyện chính y cũng thấy không đúng, nhưng lại không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng, có một ngày y có thể trở về Trường An, trong lòng y cho rằng mình hoàn toàn có thể cưới hỏi người ấy đàng hoàng, đền bù lỗi lầm những năm qua.
Nhưng một đạo nan đề là muôn dân trăm họ còn bày ở trước mặt y.
Y cũng không phải chưa từng do dự, cũng không phải không có băn khoăn.
Nhưng cuối cùng y lựa chọn muôn dân trăm họ. Đây là một vấn đề không có đáp án, bất kể lựa chọn điều gì, y chắc chắn sẽ áy náy cả đời vì việc này. Trong giây phút cô ấy ngã vào trong lòng mình, y đã đoán trước được.
Y không biết cuộc sống sau này như thế nào, mỗi khi trằn trọc nhiều lần, mỗi lần giữa đêm khó ngủ?
Y nghĩ đến những năm này, nghĩ đến những chuyện này, rốt cuộc hình ảnh cuối cùng trong đầu dừng lại ở Trường An đêm hôm đó.
Nàng mặc bộ y phục màu đỏ, khuôn mặt như hoa đào.
Cả người y là lụa mỏng màu trắng, giống như xa người.
Nàng tới gả cho y, y lại tiễn đưa nàng.
Y dùng một chút khí lực cuối cùng vươn tay tìm kiếm trong lòng mình, y muốn đọc một lần chuyện xưa kia.
Nhưng tay lại rơi vào khoảng không, quyển sách kia y đã trả lại cho Tô Trường An.
Y có chút thất vọng.
"Như Yên, nếu có kiếp sau, ta..." Y nói như vậy, nhưng lời mới nói ra một nửa đã cứng rắn ngừng lại.
Đối với kiếm linh mà nói, không có kiếp sau...
"Ài." Y lại thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn về phía trời sao.
Xuyên qua tầng tầng sương mù, y dường như có thể trông thấy ngôi sao đã biến mất kia.
"Sư tôn, con đường của Thông Huyền đã kết thúc."
"Cũng như người mong muốn, ngôi sao vĩnh chiếu, muôn dân trăm họ không chịu kiếp nạn."
Nói xong, y cảm thấy một hồi mệt mỏi.
Hai con ngươi của y rốt cuộc chậm rãi nhắm lại, vào lúc đó y dường như có thể trông thấy nữ tử kia mỉm cười với mình.
Khuynh quốc khuynh thành giống như năm ấy vậy.
Khóe miệng của y cũng vẽ ra một ý cười.
Y khẽ nói: "tạm biệt, Bắc Thông Huyền."
Cuối cùng, ánh sao ảm đạm, rốt cuộc tiếng tiêu dần dần nhỏ lại.
Nhưng bầu trời đen tối, cái ánh sao kia vẫn phát sáng lên.
"Ài."
Một tiếng thở dài xa xưa vang lên, phảng phất đã vượt qua năm tháng xa vô cùng đến nơi này.
"Bạch Hà Viễn. Ta muốn mạng của y." Đó là thanh âm của một lão giả, cô tịch lại tang thương.
Trong thiên địa yên tĩnh một lúc thật lâu, sau đó ở một nơi rất xa vang lên thanh âm nặng nề mà thâm sâu.
"Ngọc Hành, ngươi đã chết. Còn muốn nhúng tay chuyện thế gian?" Lời nói kia hiển nhiên là đang chất vấn, nhưng lại mơ hồ mang theo một tia thỏa hiệp.
"Chết thì như thế nào, ta nếu không muốn chết, ngươi thực sự cho rằng, chỉ bằng thủ đoạn của đám người Tinh Thần các có thể nhốt ta ở Tinh Hải?"
"..." Thanh âm kia im lặng một hồi. Một lúc lâu sau đó, mới đáp lại: "chỉ một lần này."
Thanh âm trong Tinh Hải cũng không đáp lại hắn, giống như đã chấp nhận điều kiện của hắn.
Lúc đó một đường ánh sao sáng lạn vẫy ra, bao bọc thân ảnh Bắc Thông Huyền đã sắp hóa thành hư vô, ánh sao kia phảng phất mang theo lực lượng nào đó, vậy mà nâng lên thân thể Bắc Thông Huyền ở chỗ này, từng bước mang đến Tinh Hải.
"Đường cần phải đi, ngươi đã đi xong."
"Đạo cần phải thủ, ngươi đã thủ vững."
"Ngươi đảm nhiệm được đệ tử của Thiên Lam viện chúng ta, nên phải có được vị trí của Tinh Vẫn."
---o0o---