Biên: Đình Phong
Lúc Tô Trường An đi tới doanh trại đại quân, cảnh tượng trong đó thực sự khiến hắn hoảng hốt trong lòng.
Sĩ tốt nghiêm túc, đao kích sắc bén, tuy rằng đám người qua lại tới tấp, thậm chí vội vàng, nhưng không thấy bối rối chút nào.
Trên điểm này có thể thấy được kế sách trị quân của Bắc Thông Huyền, trái lại mạnh hơn rất nhiều so với vị Thần tướng Trấn Tây Quan trước kia.
Hắn cũng không hề nhìn nhiều tình hình nơi này nữa, đi nhanh về phía lều lớn đại quân.
Lúc hắn đi vào đã thấy đám người Bắc Thông Huyền đang ngồi nghiêm chỉnh ở bên trong, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Bọn họ thấy Tô Trường An đến, đều ngừng mọi chuyện lại, chuyển mắt nhìn về phía hắn.
"Trường An ngươi đã trở về!" Mục Quy Vân là người thứ nhất đứng lên, đã đi tới, nắm tay nhẹ nhàng đánh vào ngực Tô Trường An, "tiểu tử ngươi không tệ lắm. Không chỉ đốt rụi lương thảo quân Man, còn mang về một cái tiểu cô nương."
Nói xong, khóe mắt Mục Quy Vân toát ra ý cười cực kỳ chế nhạo.
Thần sắc trên mặt Tô Trường An trì trệ, hắn nhìn sang đám người Ma Thanh Linh đang ngồi ở trong đó, cũng biết chuyện này có lẽ là bọn họ báo cho mọi người đấy, trái lại cũng không thèm để ý Mục Quy Vân trêu chọc, hắn nở nụ cười với gã, liền đi tới trước bàn, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống,
"Quân Man muốn công thành sao?" Tô Trường An nhìn về phía Bắc Thông Huyền hỏi.
Bắc Thông Huyền ngồi trên ghế thủ lĩnh nghe vậy gật đầu, gã nói: "trinh sát phía trước báo lại, quân Man điều động tới tấp, đã bày xong thế trận bên ngoài quan, tối nay có thể sẽ công thành."
"Nhanh như vậy?" Tô Trường An sững sờ, trong lòng thầm suy nghĩ xem ra mức độ cấp bách về lương thảo của quân Man đã vượt xa khỏi dự trù của bọn họ.
"Ừ." Bắc Thông Huyền cũng nhíu mày, nói: "thực sự nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng."
"Chẳng qua chúng ta đã có dự đoán từ sớm, thực ra cũng không sợ." Hồng Ngọc ở bên cạnh nhận lấy vấn đề, nói.
Tô Trường An nghe vậy gật đầu, hắn quay đầu lại nhìn sang Từ Nhượng ngồi ở một bên hầu như không hề nói chuyện, cùng Ngô Đồng ý cười đầy mặt nhìn hắn. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, năm vị Tinh Vẫn quân Man, hắn chỉ có Bắc Thông Huyền, Quách Tước, Ngô Đồng, Từ Nhượng cùng với đao khách Sở gia, nếu như thực sự đánh nhau trái lại cũng chưa từng e ngại thứ gì.
Nhưng số lượng quân Man rất nhiều nếu không như Quách Tước dự đoán, sau đó ba ngày quân Man vẫn còn nhiều lương thực, cái này chỉ sợ khó tránh khỏi bị quân Man từ từ kéo chết.
Vì vậy một trận chiến này, vì muốn ổn thỏa nhất định phải nghĩ biện pháp chém giết một hai vị Tinh Vẫn quân Man, mới có thể vững vàng phần thắng.
Nghĩ đến như vậy, hắn không thể không nhìn Từ Nhượng một cái, mà đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, vào lúc này ngước mắt nhìn lại đây.
Ánh mắt của hai người gặp nhau, Tô Trường An đã cảm thấy một cỗ hơi lạnh thấu xương phủ kín đến.
Hắn vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng lại càng kinh hãi muôn phần, thực lực của Từ Nhượng dường như đã cường đại đến tình trạng khiến người ta khiếp sợ, cho dù lúc ở doanh trại quân Man đối mặt với vị Đột Cốt Lữ kia, hắn cũng không cảm giác được rõ ràng như vậy.
Trong lòng hắn lại càng nổi lên một chút bất an, Từ Nhượng tự tay giết Hầu Như Ý ở Trường An, không thể nghi ngờ y nương nhờ vào Tư Mã Hủ, mà bất kể Tư Mã Hủ rốt cuộc có phải đã từng là Thiên Cơ như lời nói của Quách Tước hay không, nhưng y cấu kết với Thần Tộc, muốn để quân Man vào thành không thể nghi ngờ là sự thật.
Lần này Từ Nhượng bỗng nhiên đến đây, mặc dù nói là muốn trợ giúp mọi người, nhưng Tô Trường An lo sợ bên trong có thể có âm mưu nào khác, thậm chí rất có thể Từ Nhượng sẽ ở thời điểm lâm trận đột nhiên đào ngũ, những điều này đều là biến số khó lường.
Hắn không muốn để cho Tây Lương vốn đã nguy như chồng trứng lại tăng thêm biến số, lập tức liền nhìn về phía Từ Nhượng, nói: "ngươi đến Tây Lương rốt cuộc có mục đích gì?"
Vấn đề này được nêu ra cực kỳ đột ngột và nhạy cảm, khiến cho mọi người ở đây sững sờ, con mắt Từ Nhượng âm lãnh lại nhìn về phía Tô Trường An một lần nữa, Tô Trường An lúc này đây đối mặt ánh mắt mang hàn ý sâu nặng như thế nhưng lại không tránh không né, nhìn chằm chằm đáp lại.
Mọi người cũng có thể cảm nhận được bầu không khí cực kỳ quỷ dị trong doanh trướng, trong lúc nhất thời lều lớn liền rơi vào yên tĩnh thật lâu.
"Hồng Ngọc." Bắc Thông Huyền vào lúc này nhìn Hồng Ngọc một cái, khẽ nói.
Hồng Ngọc chỉ cần một cái liếc mắt đã hiểu rõ tâm ý của Bắc Thông Huyền, nàng nhẹ gật đầu, đứng dậy nói: "chư vị Tướng Quân cùng ta rời đi, về việc phòng thủ thành, ta còn có một ít chuyện muốn bàn bạc với chư vị."
Những tướng lĩnh này đương nhiên có thể hiểu được thâm ý trong lời nói đó, bọn họ nhao nhao đứng dậy, theo Hồng Ngọc rời khỏi lều lớn.
Trong nháy mắt, trong doanh trướng chỉ còn lại có sáu người Tô Trường An, Hoa Phi Tạc, Ngô Đồng, La Ngọc Nhi cùng với Từ Nhượng, Bắc Thông Huyền.
Trong lều lớn rơi vào một trận im lặng kỳ dị.
Mọi người cũng vừa vặn nhìn chằm chằm vào Từ Nhượng, chỉ có lông mày của Ngô Đồng chau lên, muốn nói lại thôi.
"Nói đi, mục đích của ngươi." Bàn tay Bắc Thông nhẹ nhàng gõ mặt bàn trước người, phát ra một trận tiếng động cực kỳ khẽ lại lọt vào tai rất rõ, vang vọng qua lại ở trong doanh trướng.
"Ta nói ta vì muôn dân trăm họ Tây Lương mà đến, bọn ngươi tin sao?" Từ Nhượng quay đầu nhìn về phía Bắc Thông Huyền, hàn quang trong mắt càng nhiều, đặc biệt lạnh như băng, giống như giọng nói của y lúc này.
"Tây Lương chúng ta lúc này mặc dù nguy như chồng trứng, nhưng cũng không cần một vị phản đồ thương hại!" Bắc Thông Huyền sắc mặt biến đổi, kiếm Thập Phương trong cơ thể bỗng nhiên phát ra một hồi kiếm minh cao vút.
"Không phải ngươi luôn luôn kêu gào lấy muôn dân trăm họ làm trọng sao? Năm ấy ngươi dùng lý do này, giết Như Yên, hôm nay sao lại thay đổi như vậy?" Từ Nhượng làm như không thấy đối với vẻ tức giận của Bắc Thông Huyền, y chậm rãi nói, thần sắc trên mặt tràn đầy trêu tức.
Lời ấy không thể nghi ngờ chọc đúng chỗ đau của Bắc Thông Huyền, một đường sát cơ hiện lên trên hai đầu lông mày của gã, thân thể bỗng nhiên đứng lên, trên tay lại càng không biết từ lúc nào đã cầm thanh thần kiếm Thập Phương kia.
Kiếm này bây giờ đã không giống như xưa, dù chưa thúc giục một tia linh lực, nhưng kiếm ý phóng ra quanh người y lại giống như thực chất, trong lều lớn lúc này bỗng nổi lên từng trận gió mạnh.
"Ngươi muốn đánh nhau với ta?" Từ Nhượng nở nụ cười, thân thể của y vào lúc đó cũng đứng lên, đôi thương trên lưng được y tháo xuống nắm trong tay, một thanh trắng như ngọc, một thanh đỏ tươi như máu. Mà phía sau người y vào lúc này hiện ra một hư ảnh ác lang và hư ảnh một vị võ sĩ cầm đao.
Hai người ánh mắt lạnh lùng, khí thế va chạm trên không trung, đều bộc lộ tài năng không một chút giấu giếm.
Sắc mặt những người còn lại cũng biến đổi, chưa hề nghĩ hai vị này một lời không hợp, liền muốn đánh nhau một trận ở trong lều.
Trong giây phút đại chiến hết sức căng thẳng ở chỗ này, bên ngoài lều bỗng nhiên vang lên một tiếng thét dài.
Chỉ thấy một vị bộ dáng phục vụ vội vã đẩy màn che phía trước lều lớn ra, đi đến.
Có lẽ bởi vì lo lắng quá nhiều, tên sĩ tốt kia thậm chí không kịp nhìn tình tình trong lều, đã quỳ xuống, cúi đầu lớn tiếng nói: "phía trước báo lại, quân Man hoàn tất tập kết, đã bắt đầu áp sát quan Vĩnh Ninh chúng ta!"
Lời vừa nói ra, mọi người giật mình, Bắc Thông Huyền cùng Từ Nhượng cũng gần như đồng thời thu hồi khí tức trên người mình.
"Nhanh như vậy?" Bắc Thông Huyền nhìn về phía tên sĩ tốt kia, cau mày nói.
Vốn dựa theo phỏng đoán của gã muốn tập kết xong trăm vạn đại quân, dù sao cũng phải tới chạng vạng, không ngờ hiệu suất của quân Man vượt xa ra dự liệu của gã.
"Nếu như lời nói của ngươi không giả, việc của Hầu Như Ý sau này ta sẽ cùng ngươi tính toán, nếu là ngươi dám vào lúc này gây rối loạn cho chúng ta, Bắc Thông Huyền ta không tiếc mạng này, cũng muốn lôi ngươi chịu tội!"
Dứt lời, Bắc Thông Huyền không hề nhìn Từ Nhượng một lần nào nữa, dẫn đám người Tô Trường An vội vàng chạy tới cửa quan.
---o0o---