Ngoài thành Lai Vân, một đám sĩ tốt ăn mặc chính quy đang ẩn núp trong bụi cỏ gắt gao dán mắt vào tòa thành bị sương mù đen che kín kia, chờ phong hỏa sáng lên sẽ xuất binh.
Đây là một quá trình rất dài dòng buồn chán, bọn họ đã đợi hai canh giờ rồi nhưng phong hỏa vẫn chưa sáng, thành Lai Vân như là chết không có lấy một chút động tĩnh gì.
Thế nên đám người khó tránh khỏi có chút rối loạn và bất an.
Cũng may có Cố Nha Lãng, Hồ Tử, Lưu Trường Ngọc cùng với Viên Động Khôn không ngừng trấn an ổn định quân tâm nhưng xem ra tác dụng cũng không quá dài.
Lòng người ngày càng xao động mà Tô Trường An bên kia lại chậm chạm không thấy động tĩnh, chư tướng lãnh nhìn mấy thứ này trong mắt nhưng nôn nóng trong lòng.
Chợt trong bầu trời đêm có ngôi sao sáng lên.
Nó mang theo một luồng ánh sao kiên quyết như kiếm bén phá vỡ sương đen bao phủ thành Lai Vân thẳng tắp soi xuống.
Tràng cảnh này thật hiếm thấy nên đám người không khỏi phát ra kinh hô, ngay cả Cố Nha Lãng và các tướng lãnh cũng ngẩng đầu nhìn tình hình trước mắt, mở to hai mắt nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Chỉ có Thanh Loan ở đằng kia nhíu mày lại, nàng biết được vì sao kia, nó tên Trành Quỷ từng là mệnh tinh của Anh Vương Hạ Hầu Uyên Đại Ngụy, bây giờ là nơi ở của anh linh Sở Tích Phong.
Nhất định xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho anh linh Sở Tích Phong không để ý gông cùm của Tinh Hải lần nữa hiện ra trên nhân thế.
Mà chuyện như vậy tất nhiên có liên quan tới Tô Trường An.
Trong lòng Thanh Loan chấn động, nàng đột nhiên ý thức được Tô Trường An gặp nguy hiểm.
"Hồ Bát, Lưu Trường Ngọc!" Âm thanh của nàng bình tĩnh phát ra.
Hai người vẫn còn ngây người nghe vậy vội vàng tới trước người Thanh Loan chắp tay nói: "Có thuộc hạ!"
"Đi Vĩnh Ninh quan tìm Bắc Thông Huyền!" Nàng nói như thế.
Hai người sững sờ, đi Vĩnh Ninh quan khoảng cách mấy trăm dặm, cho dù bọn họ liều mạng tốc hành thì cũng mất mấy canh giờ, không nói Bắc Thông Huyền có nguyện ý giúp hay không nhưng lúc này chỉ sợ trì hoãn không được rồi.
Thanh Loan đương nhiên biết đạo lý này nhưng Tây Lương dưới mắt mà Võ Vương Phù Tam Thiên co đầu rút cổ không ra, mời lão cứu viện bất quá nói chuyện viển vông.
Tô Trường An mặc dù từ trước đến nay không hợp Bắc Thông Huyền nhưng trước khi rời thành Trường An, Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi từng nói bọn họ đi tìm y, nghĩ đến chắc có ẩn tình bên trong nên chỉ còn cách liều một phen mà thôi.
Thanh Loan vừa rồi đợi tin quá lâu có thử vào thành nhưng phát hiện bị phong ấn che lấp. Bây giờ ánh sao của Trành Quỷ chiếu xuống nên Thanh Loan phát hiện phong ấn bao thủ Lai Vân đã dần dần có dấu hiệu tán đi.
Nàng biết nếu Tô Trường An đánh không lại chắc chắn sẽ từ cửa thành chạy ra vì thế an bài binh lính chuẩn bị tiếp ứng ở cửa thành.
Hồ Bát cùng Lưu Trường Ngọc bên kia đã lên ngựa tốt chạy tới Vĩnh Ninh quan.
Trong thành Lai Vân, ánh đao trên tay thiếu niên rốt cuộc mờ xuống nhưng ánh mắt hai người sau lưng hắn lại càng sáng chói.
Đám hành thi quanh mình lần nữa mất đi linh hồn tựa như con rối đứt dây quỳ rạp xuống đất không có nửa phần tiếng động.
Tô Trường An nhẹ vỗ trường đao trong tay ngẩng đầu nhìn ngôi sao sắp biến mất kia nhẹ giọng nói: "Cảm ơn người, Sở tiền bối!"
Hắn không hiểu cảm thấy một hồi ôn hòa. Cho dù bọn họ từng người một đi về Tinh Hải, cho dù hắn cần giữ lấy lời hứa nhưng chung quy hắn không hề cô đơn.
Bọn họ trước sau ở trong mảnh Tinh Hải kia nhìn tới hắn.
Dù cho cách xa ngàn vạn dặm miễn là hắn cần thì anh linh của bọn họ sẽ xuyên việt qua tầng tầng gông cùm xiềng xích chạy đến bên cạnh hắn.
Bọn họ chưa từng rời đi.
Bọn họ giống như những ngôi sao đầy trên bầu trời kia, luôn luôn tồn tại.
Hắn chợt nở nụ cười từ tận đáy lòng, sáng lạn đủ để so sánh với những ngôi sao lấp lánh.
Nhưng có người cũng không cao hứng.
Gã vừa rồi triệu hồi con dân toàn bộ chợt thoát ly gã mà đi. Thời điểm Úc Lũy cảm ứng được chuyện này đột nhiên từ mặt đất đứng lên, trên mặt phủ đầy lân giáp hiện lên vẻ tức giận.
Gã không rõ, bản thân ban cho những linh hồn kia sinh mệnh vĩnh hằng, ban cho họ có thân thể đi lại, vì cái gì bọn họ vẫn bỏ gã mà đi.
Bất tử chẳng phải là thứ tốt đẹp nhất trên đời này sao?
Gã cảm thấy mình bị phản bội độc ác nhất trên đời, gã quyết định báo thù người đã đi quá giới hạn, phải trả bằng máu cho tội dám nhục nhã quân vương.
Vì vậy cốt cánh sau lưng gã chợt động, tinh đấu đầy trời biến mất, thành Lai Vân mới có ánh sáng lần nữa rơi vào tối tăm vô cùng.
Ba người Tô Trường An chỉ cảm thấy trước người phát ra tiếng vang thật lớn, một tên ác ma cao một trường toàn thân bọc lân giáp cùng lửa đen từ trên trời đáp xuống trước mặt bọn họ.
Quanh thân gã tràn ra khí tức đen tối như thực chất khiến Ma Thanh Linh và Ma Hải Da một hồi không khỏe.
Đó là sức mạnh đáng sợ biết bao, cho dù Tinh Vẫn Đại Vu Hàm có địa vị tối cao trong tộc cũng không gây ra áp bách lớn như vậy với Ma Hải Da, phóng mắt toàn bộ Man tộc ngẫm cũng chỉ có Man Vương thời kỳ toàn thịnh mới địch nổi đi.
Hai người Ma Hải Da và Ma Thanh Linh làm sao cũng không nghĩ tới lần này đi lấy "thuốc" lại kéo tới một quái vật khủng bố như vậy. Chuyện này đã vượt qua nhận thức của bọn họ với thế giới rồi.
"Là ngươi?" Huyết quang trong con ngươi Úc Lũy lập lòe, rất là kinh người.
"Hả?" Tô Trường An ngẩn người, hắn đương nhiên cảm nhận được cỗ linh lực đáng sợ chấn động xung quanh Úc Lũy, dù cho có mấy vạn vong linh chi lực tụ tập bên trong Hạ Hầu Huyết nghĩ tới muốn đối kháng cũng không phải chuyện dễ. Nhưng trong mắt hắn không có nửa phần sợ hãi, chỉ có kỳ quái mà thôi.
Người trước mắt này đã hoàn toàn bị thần huyết thôn phệ, dù bên ngoài hay linh hồn sớm đã không còn là Viên Hưng Tùng, vậy sao gã còn nhận biết mình?
"Ngươi là Thần sao?" Tô Trường An hỏi, giống như hai người xa lạ bèo nước gặp nhau trò chuyện chứ không phải sắp lâm trận đối địch.
"Hả?" Lần này đến phiên Úc Lũy sững sờ, bọn họ đã biến mất trên thế gian này rất lâu rồi, lâu đến mức gã cho rằng không còn ai có thể nhận biết mình nhưng từ miệng thiếu niên biết rõ bản thân, gã không hiểu cảm thấy hứng thú. Huyết quang trong con ngươi gã lập lòe gật đầu với Tô Trường An.
"Ngươi tên là gì?" Tô Trường An lại hỏi.
"Úc Lũy." Gã không hề che giấu đáp lại, thực lực thiếu niên trước mắt này chỉ là con sâu cái kiến, gã chỉ là... chỉ là thật lâu không cùng người nói chuyện phiếm rồi. Cho nên gã không ngại cùng hắn nói chút gì đó, sau đó lại đem cái tên đi quá giới hạn này bầm thây vạn đoạn. Vì vậy khóe miệng gã hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
Mà Tô Trường An hiển nhiên có cùng ý nghĩ với gã. Hắn tiếp xúc với Thần tộc có bốn năm lần nhưng hiểu bọn họ lại rất ít.
Bọn họ tột cùng đến từ đâu, vì sao một tên tiếp một tên phục sinh, đã sống rồi vì cái gì lại không muốn sống thật tốt mà luôn nghĩ đến báo thù, giết chóc. Tô Trường An cảm thấy chuyện như vậy không hề có đạo lý.
Cho nên khóe miệng của hắn hiện ra nụ cười nhạt.
Hắn nhìn gã sau đó nói với giọng điệu trẻ con: "Chúng ta trò chuyện một chút đi."
---o0o---