Màn đêm dần dần buông xuống, quân canh giữ dưới sự điều hành của Hoa Phi Tạc bắt đầu vận hành tự động trong thành quận Gia Hán.
Mặc dù ngay cả trải qua mấy lần thất bại, số lượng sĩ tốt không ngừng rút lại.
Nhưng Tô Trường An trở về lại trở thành một liều thuốc trợ tim cho đội quân như tổ ong này.
Dường như có hắn ở đây, tất cả khó khăn đều trở nên dễ dàng, tất cả tuyệt vọng đều đổi thành sức sống.
Mặc dù đám người Mục Quy Vân còn có rất nhiều lời muốn nói với Tô Trường An, nhưng dưới sự đe dọa dụ dỗ của Tô Trường An, ngoan ngoãn về chỗ ở riêng của mình nghỉ ngơi. Tô Trường An biết rất rõ thân thể của bọn họ đã trải qua trận đại chiến ban ngày hiển nhiên đang cực kỳ mỏi mệt, bởi vậy dùng ngày mai thảo luận làm cớ, khuyên giải mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắn lại một thân một mình thừa dịp ban đêm, đi đến đầu tường quận Gia Hán.
Những binh lính tuần tra trên đường đi thấy Tô Trường An đều cực kỳ cung kính đáp lễ, mà Tô Trường An cũng luôn luôn gật đầu, cho tới khi hắn đi tới đầu tường quận Gia Hán, đưa mắt nhìn về phía phương xa.
Nơi đó là một chỗ đại doanh ánh đèn sáng ngời, bên trong chi chít binh lính giống như châu chấu đi qua đi lại, sát khí nghiêm cẩn, doanh trướng kéo dài hơn mười dặm, dường như không thể trông thấy đầu cuối.
Đó là đại quân của Tư Mã Hủ, tất cả trăm vạn người.
Mà bọn hắn cũng chỉ còn sót lại không đến bốn vạn binh tàn tốt bại.
"Ài." Tô Trường An nghĩ tới đây không nhịn được thở dài một hơi.
Lúc này, phía sau hắn truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, một bóng người bao bọc ở phía dưới áo bào hồng chậm rãi đi tới, kề vai sát cánh với Tô Trường An, ánh mắt cũng nhìn về phía một mảnh lều lớn bên ngoài thành trì.
"Sao sư thúc còn chưa ngủ?" Tô Trường An hỏi, ánh mắt lại chưa từng liếc nhìn người bên cạnh.
"Đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào ngủ được." Hoa Phi Tạc nghe vậy nói ra, thanh tuyến trầm thấp, giống như có tâm sự trong lời nói.
Tô Trường An ngược lại đã nghe ra, nhưng cũng không vạch trần. Hắn cười cười, lại nói: "thật không? Chỉ là cảnh ban đêm này cũng không khả quan, xem chỉ vô vị."
Lông mày Hoa Phi Tạc vào lúc đó nhíu lại, gã thu hồi ánh mắt nhìn về phía đại doanh Tư Mã Hủ, quay đầu nhìn Tô Trường An, sau một lúc chần chờ trong chốc lát, gã rốt cuộc hỏi ra cái vấn đề nghẹn ở trong lòng mình bấy lâu nay.
"Tư Mã Hủ rốt cuộc đã nói với ngươi chuyện gì?"
Tâm tư của Hoa Phi Tạc xưa nay vững vàng, Tư Mã Hủ tốn công tốn sức lưu lại Tô Trường An như vậy, dưới suy nghĩ của gã nhất định có mưu đồ, nhưng lão liền nhanh như vậy thả Tô Trường An hoàn hảo không tổn hao gì trở về. Về điểm này dù suy nghĩ như thế nào đều khó có thể tưởng tượng được.
Cũng không phải gã hoài nghi Tô Trường An có vấn đề gì, chỉ đang lo lắng Tô Trường An có đạt thành thỏa thuận với Tư Mã Hủ hay không, mà gã lo sợ thỏa thuận như vậy sẽ tạo thành tổn thương không cần thiết cho Tô Trường An. Mặc dù gã không tiếp xúc nhiều với Tô Trường An, nhưng lại biết thiếu niên này mặc dù nhìn qua có chút chất phác, thậm chí cố chấp, nhưng cũng rất trọng tình nghĩa, nếu như Tư Mã Hủ đưa tính mạng của bọn họ dùng để uy hiếp, không chừng Tô Trường An sẽ mắc mưu lão.
Với tư cách là sư thúc của Tô Trường An, Hoa Phi Tạc dù bất kể như thế nào cũng không thể tiếp nhận điểm này.
Tô Trường An nghe vậy sững sờ, hắn thấy được lo lắng của Hoa Phi Tạc, trong lòng khó tránh khỏi cảm thán tâm tư vị sư thúc này lại kín đáo như thế.
Nhưng hắn cũng không vội vã trả lời vấn đề của Hoa Phi Tạc, hắn liếc nhìn thật sâu những doanh trướng cực lớn ở phương xa, lúc này mới quay đầu nhìn thẳng ánh mắt Hoa Phi Tạc, hỏi một cái vấn đề không liên quan đến cuộc đối thoại lúc trước.
"Sư thúc, nếu như, ta nói là nếu như năm đó ta không gặp sư phụ ở Bắc Địa, mà sư phụ cũng sẽ không gặp phải Thần thị phục kích y, y bát của các sư tổ đã rơi vào trên đầu sư phụ, ngươi nói, y có thể làm tốt hơn ta hay không?"
Đây là một cái vấn đề rất đột ngột, ít nhất trước đây, Hoa Phi Tạc chưa bao giờ nghĩ tới Tô Trường An sẽ hỏi ra một vấn đề như vậy.
Bởi vậy gã sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Nhưng gã vẫn không trả lời vấn đề của Tô Trường An trước tiên, gã sau một lúc trầm mặc thật lâu mới vừa nói: "ngươi nói là Thính Vũ. Y đúng là một kỳ tài."
Ánh mắt Hoa Phi Tạc vào lúc đó bắt đầu trở nên thâm sâu.
Dường như nhớ tới chuyện có quan hệ với Mạc Thính Vũ, khóe miệng của gã vẽ ra một nụ cười.
"Y là loại người chỉ cần nắm đao trên tay, thật giống như nắm toàn bộ thế giới. Chỉ cần có đao, dường như không ai trong thiên hạ này có thể khiến y để trong mắt."
Gã cảm thán nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng càng lớn.
"Vì vậy, nếu như sư tôn ở đây, y nhất định sẽ làm tốt hơn ta nhiều. Đúng không?" Dường như vấn đề này đối với Tô Trường An mà nói là một chuyện rất quan trọng, hắn không nhịn được truy vấn.
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Nhưng Hoa Phi Tạc vào lúc đó cũng thu hồi thanh tuyến của mình, chuyển con mắt nhìn thẳng Tô Trường An.
Vấn đề này cũng cực kỳ đột ngột, thế cho nên Tô Trường An sững sờ, trong con ngươi ít khi thấy hiện lên một vẻ bối rối.
Đây là thần sắc rất ít khi thấy trên khuôn mặt hắn.
Ít nhất từ sau lúc ở Tây Lương, Hoa Phi Tạc rốt cuộc khó có thể trông thấy thần sắc như vậy trên mặt Tô Trường An.
"Không có... Không có gì." Tô Trường An cúi đầu, theo bản năng nói ra, nhưng hành động như vậy không thể nghi ngờ tăng thêm vẻ nghi hoặc trong lòng Hoa Phi Tạc.
"Nhưng, có đôi khi ta suy nghĩ, cuối cùng việc mình làm có đúng hay không?" Thanh tuyến giống như đầu của hắn cũng dần dần trầm thấp xuống. "Ở Tây Lương ta vì bảo toàn dân chúng Tây Lương, mà không chú ý đến những phụ nữ già yếu và trẻ em, mạnh mẽ xua đuổi bọn họ vào quan, thế cho nên gần một nửa dân chúng Tây Lương đã chết trong cái đêm đó."
"Nhưng bọn họ rốt cuộc cũng không thể sống sót, quân Man vẫn vào quan, khó có thể nói chính xác bọn họ sống hay chết."
"Ở Giang Đông, ta vì giữ vững một mảnh đất an lành cuối cùng, không từ thủ đoạn thu thập binh mã, thậm chí còn để cho quân Tây Lương tu luyện tà điển 《 Minh Thư Huyết Kỷ 》. Ta cho rằng sẽ gánh chịu những tội lỗi này, thế giới này sẽ không giống nhau, ít nhất chúng ta cũng có thể giữ được Giang Đông. Nhưng cuối cùng, trăm vạn dân thường trong thành Kiến Nghiệp bị tàn sát, quân Giang Đông trùng trùng điệp điệp vượt sông cùng ta cho tới bây giờ mười không còn một, ngay cả quân Tây Lương một đường đi theo ta cũng bởi vì bị tà điển cắn trả, hóa thành quái vật chỉ biết giết chóc, mà tất cả chuyện này, ta đều bó tay không cách nào giải quyết."
"Tất cả những chuyện ta làm đều có ý nghĩa của nó, ít nhất có thể ngăn cản một chút giết chóc sắp tới! Nhưng cuối cùng, người chết càng ngày càng nhiều, mà ta lại không thể làm được gì. Ngược lại hai tay mình đã sớm dính đầy máu tươi vô vị.... Vì vậy ta nghĩ, nếu như đổi người khác làm, có lẽ họ sẽ biết làm sao tốt hơn ta, cũng không cần nhiều người như vậy chết đi."
Nói đến đây, đầu Tô Trường An cúi càng sâu hơn.
Hoa Phi Tạc cũng không mở miệng an ủi Tô Trường An, gã chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Nhìn thiếu niên này kéo xuống mặt nạ trên mặt mà mình luôn đeo từ Tây Lương trở về, lộ ra bộ dạng vốn có của hắn.
Gã biết rõ, đây mới thực sự là Tô Trường An.
Hắn có mê man, có bi thương, cũng có phẫn nộ của hắn.
Đó cũng không phải là một Tô Trường An hoàn mỹ, thậm chí có thể nói còn có chút kém cỏi. Nhưng thực sự là hắn, rõ ràng là hắn.
Mà trong suy nghĩ của Hoa Phi Tạc lại ưa thích Tô Trường An như vậy.
"Không, ta muốn nói là, dù cho Thính Vũ còn sống, cũng chưa chắc y sẽ biết cách làm tốt hơn ngươi." Hoa Phi Tạc vươn tay vỗ vào bả vai Tô Trường An.
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, ngẩng đầu, lại thấy khóe miệng Hoa Phi Tạc giờ phút này rõ ràng mang theo nụ cười.
"Không có người nào sinh ra đã là anh hùng, cũng không có người nào chưa phạm sai lầm bao giờ. Cho dù là sư tôn cùng các sư thúc cũng không thể không phạm qua một ít sai lầm. Chúng ta cuối cùng vẫn phải tiến về phía trước, gập ghềnh, nhưng lại chưa từng buông bỏ. Trên đời này không có hai chữ "nếu như", làm lựa chọn đã không thể quay đầu lại, mang bọn ta đi đến nơi đây chính là Tô Trường An ngươi, không phải là Mạc Thính Vũ, cũng không phải là bất cứ kẻ nào, chỉ là Tô Trường An ngươi!"
Hoa Phi Tạc nói như vậy, giọng điệu trở nên cực kỳ kiên quyết.
"Thế nhưng, coi như sư tôn đã chết, nhưng vẫn có người có khả năng thay thế ta, rất có thể họ làm tốt hơn, cũng có thể bảo hộ thêm nhiều người nữa, ít nhất các ngươi..."
Tô Trường An cũng chưa kịp nói hết, liền bị Hoa Phi Tạc cứng rắn cắt đứt.
"Ít nhất chúng ta vẫn không chết? Còn có thể sống tiếp?" Gã hỏi.
"..." Tô Trường An sững sờ, Hoa Phi Tạc đưa ra lời mà hắn muốn nói, hắn đã không còn lời để nói tiếp rồi, chỉ có thể trầm mặc khẽ gật đầu, coi như đã thừa nhận lời nói của Hoa Phi Tạc.
Hoa Phi Tạc thấy bộ dáng của Tô Trường An như vậy, trong lòng đại khái là đoán được Tư Mã Hủ cùng Tô Trường An đã từng nói những chuyện gì đó, gã dừng một chút, giọng điệu nhu hòa xuống.
"Trường An. Mỗi người sinh ra đều là cá thể độc lập, chúng ta có ý nghĩ của mình, mục tiêu của mình. Chúng ta cũng không phải chỉ đơn thuần vì sống sót mà chiến đấu, tất cả những chuyện này sẽ không gian nan như vậy, chúng ta vì chính là tín niệm, đạo của chính mình. Đi theo ngươi, cũng không phải bởi vì ngươi thực sự mạnh mẽ hoặc là mặt khác, là bởi vì chúng ta có được tín niệm như vậy, ngươi thừa nhận chúng ta, mà chúng ta cũng nhận thức ngươi."
"Chí đồng mới có thể hợp đạo, trên đời chỉ có một Tô Trường An, không ai có thể làm Tô Trường An tốt hơn ngươi."
"Chúng ta cùng nhau đi đến bây giờ, bất kể phía trước là vực sâu vạn kiếp bất phục, hay là non sông tươi đẹp tráng lệ, nhưng đến một bước này, liền để cho chúng ta cùng xem đi."
Hoa Phi Tạc nói qua, trong con ngươi dần dần hiện ra một sắc thái long lanh.
"Nói hay lắm!"
Mà đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên, hai người ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng người màu trắng giữa không trung chậm rãi hạ xuống.
Bóng người kia một bộ áo trắng, tay áo bay bổng, giống như tiên hạ phàm, khí tức quanh người mặc dù không rộng lớn mạnh mẽ như núi thở biển gầm, ầm ầm sóng dậy, bộc lộ tài năng, nhưng dường như trong lúc mơ hồ lại tác động đến toàn bộ khí cơ trong thiên địa, lộ ra cực kỳ sâu không lường được.
Chỉ trong chốc lát, y đã rơi vào trước người Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc, khóe miệng mỉm cười nhìn hai người. Giống như bạn già xa cách từ lâu gặp lại, cực kỳ vui mừng.
Lúc này Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc cũng thấy rõ dung mạo người đến.
Thân thể của bọn hắn đồng loạt ngừng lại, vẻ kinh hãi lập tức bò lên trên khuôn mặt bọn hắn, giống như nhìn thấy cảnh tượng có một không hai trên đời này.
Ngay sau đó, sự ngạc nhiên này tản đi, lập tức thay vào đó chính là một sắc mặt vui mừng long trọng đến mức gần như không thể biểu đạt ra.
Hai người hầu như đồng thời bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt bóng người màu trắng, trong miệng hoảng sợ nói.
"Quách sư thúc!"
"Quách sư huynh!"
---o0o---