Trong phòng.
Đốt nến đỏ.
Bên ngoài gió tuyết mãnh liệt, nhưng trong gian phòng tồi tàn tan hoang này lại ấm áp lạ thường.
Cổ Tiễn Quân nhìn thiếu niên nhắm mắt nằm trên giường mà hoảng hốt.
Cô nhớ năm đó lúc mới gặp gỡ, gương mặt mộc mạc của hắn, nhớ tới đao mang ở U Vân Lĩnh.
Nhớ tới thân ảnh đẫm máu ở Lam Linh trấn, bóng hình trong hắc ám vô tận, nhớ tới cái ao tràn ra đầy hoa sen.
Cô vừa ngượng, vừa có chút không cam lòng.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt của cô trở thành dịu dàng.
Má cô ửng đỏ.
“Ai.” Cô thở dài, đi về phía Tô Trường An.
Cô khẽ run, mặt đỏ rực.
"Huynh là đồ đáng chết.” Cô nhẹ giọng trách, đưa tay lên dây cột áo bên hông.
Sắp cởi dây, cô nhớ ra một chuyện, vội dừng lại, chạy tới, thò tay vào trong áo Trường An, lục lọi một hồi.
Trong áo Tô Trường An vang lên tiếng kêu nho nhỏ.
Cổ Tiễn Quân đỏ mặt vì giận, tay cô đã túm được một thứ, lôi nó ra.
Là một con rắn nhỏ!
Là Đằng xà, nó đã thừa cơ lúc Cổ Tiễn Quân ôm Tô Trường An rời đi, chui lại vào trong áo hắn.
Nếu không phải mình phản ứng nhanh, đã bị cái con Đằng xà già mà không kính này chiếm được tiện nghi! Cổ Tiễn Quân bất chấp thân phận tôn quý và tu vi kinh người của Đằng xà, vận sức, ném nó ra ngoài cửa sổ.
Cổ Phương Thiên và Tô Thái cầm hồ lô rượu bị Cổ Tiễn Quân ném ra, chán nản ngồi ngay ngoài bậc thang cửa phòng với nhau.
Hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi, uống mớ rượu chẳng còn thừa nhiều lắm ở trong hồ lô.
Trên đầu cả hai đã dày lớp tuyết, nhưng không ai có dũng khí đi vào trong phòng nửa bước.
Cổ Tiễn Quân bây giờ đang vừa vội vừa giận, tâm ý đã quyết, hai người làm được gì hay sao?
Một tiếng kêu đau vọng tới, đầu Cổ Phương Thiên gật sang bên, đã bị vật gì đập trúng.
Rượu đã vào trong miệng, lại bị phun ra.
Ông nổi giận nhìn qua, thấy vật đập trúng đầu mình rơi xuống đất, chính là cái con Đằng xà hồi nãy đã đại sát tứ phương.
Ông hết hồn, lập tức nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, cùng với Tô Thái hai người đầy bất thiện nhìn Đằng xà.
Đằng xà bé nhỏ cuộn tròn trên đất tuyết, dựng thân thẳng lên, hất hất cái đầu rắn nhỏ cho tuyết rớt xuống, cực kỳ bất mãn lầu bầu nói: "Ai, con nít bây giờ thực không biết tôn trọng người già!”
Nói xong nó ngẩng đầu, nhìn hai người Tô Thái, hỏi: "Còn rượu không, lão nhân gia ta đã lâu rồi không có uống rượu...”
Nó mới nói được một nửa, nhận ra ánh mắt khác thường của hai người, thì ngừng bặt.
"Đằng xà tiền bối, ngươi mới vừa nói tu vi của ngươi đã bị hao tổn?" Cổ Phương Thiên kĩ càng hỏi.
"Ừ.” Đằng xà trả lời, không biết vì sao lại cảm thấy bất an.
"Vậy tu vi của tiền bối hiện giờ đại khái là...” Tô Thái cũng hỏi, chén rượu trong tay chậm rãi đưa tới cho Đằng xà.
Đằng xà không nghi ngờ gì, duỗi đầu ra ngửi mùi rượu, say mê nhếch miệng, "Ừ, đúng là rượu của nhân loại các ngươi dễ uống.”
Sau đó nó mới nhớ ra câu hỏi của Tô Thái, trả lời: "Tu vi lão phu bây giờ chỉ cỡ Phồn Thần… nên mới phải trốn vào áo tiểu tử kia tĩnh dưỡng.”
Nói xong, nó cúi đầu xuống, định uống rượu trong chén.
Nhưng Cổ Phương Thiên đã thò tay đẩy chén rượu kia ra.
Đằng xà nổi giận, ngẩng đầu lên nhìn Cổ Phương Thiên, định mắng, nhưng nhìn thấy vẻ oán giận trên mặt hai người, lại nuốt trở vào.
"Cho nên, ngươi trốn trong áo tiểu tử kia, để nhìn lén nữ nhi của ta?" Cổ Phương Thiên hỏi, thân thể dần dần cong lại.
"Cho nên, ngươi trốn ở trong áo con ta, là muốn nhìn lén con dâu của ta?" Tô Thái cũng hỏi y hệt, thân thể cũng đồng dạng cong lại.
Đằng xà tự nhiên thấy sợ, lùi lại.
"Khục khục... Kỳ thật là...”
Giải thích chưa hoàn tất, Tô Thái và Cổ Phương Thiên đã như mãnh hổ hạ sơn nhào tới.
Đằng xà tuy rằng tu vi giảm xuống, nhưng dù sao cũng là Yêu Quân nghìn năm, lập tức lắc mạnh thân mình một cái, hai lão nhân chụp hụt, ngã nhào vào trong tuyết. Hai người đứng bật dậy, kệ mặt mũi dính đầy tuyết, đuổi theo Đằng xà.
"Các ngươi dám động vào Xà gia gia, ta sẽ cắn các ngươi đó!" Đằng xà uy hiếp.
"Thì sao, chẳng phải ngươi bảo bây giờ ngươi chỉ là Phồn Thần hay sao!" Hai người mắng lại, tiếp tục vồ tới.
Hai người một rắn trên mặt tuyết lộn xộn thành một chùm.
Trong phòng, Cổ Tiễn Quân bất đắc dĩ nghe tiếng ồn ào ngoài sân, đi tới nằm xuống cạnh thiếu niên.
Cô ôm lấy hắn, mùi hương đặc thù của Tô Trường An ngập đầy mũi cô, làm cô ý loạn tình mê, tim đập nhanh hẳn lên, như muốn thoát ra khỏi ngực.
"Cởi hết quần áo, người áp với người, môi áp với môi.”
Cô nhớ lại lời hướng dẫn của Đằng xà, mặt đỏ rực.
Bàn tay run run cởi quần áo mình ra. Lúc cô cởi dây quần, Tô Trường An trong ngực cô dường như có chút khác thường.
Cô quay qua nhìn, đôi mắt Tô Trường An vốn đang nhắm, chớp chớp...
Sau đó mở ra.
Hắn như vừa tỉnh ngủ, khó hiểu nhìn Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân sững ra nhìn Tô Trường An.
Ánh mắt Tô Trường An theo thân thể Cổ Tiễn Quân từ từ dời xuống.
Hắn nhìn thấy Cổ Tiễn Quân đã cởi áo ngoài, nhìn thấy áo yếm bên trong...
Hắn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt không nhịn được tiếp tục nhìn xuống nữa.
Thấy dây quần đã được tháo ra, làn da trắng muốt ẩn hiện bên trong.
Hắn còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức.
Cổ Tiễn Quân đã tỉnh lại, một cái tát vang dội vang lên trong phòng.
---o0o---