Mục lục
Thư Kiếm Trường An
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Kem Bơ
Biên: Đình Phong

Ma Thanh Linh cảm thấy sau lưng mát lạnh, nhiệt độ chung quanh cũng giảm xuống vài phần.

Nàng cứng đờ quay đầu, rơi vào mắt là một cảnh tượng làm cho nàng thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

Trong màn đêm tràn ngập sương mù mờ mịt cách đó không xa, có một dáng người hai mắt đỏ như máu đang đứng đó.

Ma Thanh Linh cố giữ bình tĩnh, muốn nhìn đối phương thật rõ ràng, mà quả thật nàng đã làm được.

Hoa văn huyết nha trên mặt nàng là hoa văn trang điểm chỉ Vương tộc trong Đế Giang thị tộc mới có. Nhưng nó không chỉ đơn giản là một hoa văn trang điểm, nó còn là một huyết nha chân chính. Ma Thanh Linh xuyên thấu qua ánh mắt huyết nha kia có thể nhìn thấy rõ trong bóng đêm ở một khoảng cách rất xa.

Đây là năng lực nàng luôn lấy làm kiêu ngạo, cũng là năng lực mà hiện tại khiến nàng hối hận.

Đó giống như là một người, ít nhất so với những vật khác y giống người nhiều hơn một chút.

Trên thân thể y, cơ bắp cuồn cuộn như núi đồi, toàn thân căng cứng, lộ ra huyết sắc nhàn nhạt, tựa như huyết nhục bao bọc dưới làn da kia đã bành trướng đến cực hạn, bất cứ lúc nào đều có thể xé da nổ tung.

Mà sau lưng y còn kéo theo một vật dài dài nhìn như đuôi rắn, trên mặt ngũ quan đều bao trùm một lớp vảy giáp màu xanh lá, chỗ trán nhô ra một cái sừng sắc bén như gai.

Lúc này đôi mắt đỏ tươi kia đang nhìn chằm chằm vào Ma Thanh Linh, trong ánh mắt là sự trêu ngươi thật giống như một con mèo đang đùa bỡn một con chuột không còn lối thoát.

Ma Thanh Linh cảm thấy khiếp sợ một hồi, lúc này nàng mới hiểu được lí do lúc nãy Tô Trường An bổ nhào về phía mình. Chỉ là hiện tại đã muộn, đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu nghĩ cách thoát thân. Mà quái vật kia ngay lúc này cũng tiến lên trước một bước. Một bước kia cũng không có quá nhiều sức lực, so với người bình thường chẳng khác biệt là bao.

Nhưng trong nháy mắt bước chân kia sải ra, một cỗ khí thế như sông biển dâng trào vọt đến. Thân thể Ma Thanh Linh khựng lại, nàng chợt phát hiện mình giống như bị cái gì đó trói chặt, không mảy may di chuyển được.

- Tại sao phải chạy? - Quái vật kia há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén. - Ở lại với ta đi, cũng giống như bọn họ, làm con dân Lai Vân thành, ta sẽ ban cho các ngươi trường sinh bất tử.

Biểu cảm của quái vật kia càng lúc càng điên cuồng, mà sương mù màu xám xung quanh y đã dần rản ra, để lộ vô số hành thi ngây người rậm rạp chằng chịt lại quỷ mỵ. Lúc này, Ma Thanh Linh cũng chợt nhận ra thân phận của quái vật điên cuồng kia. Y là lão già Nhân tộc, là thái thú Lai Vân thành - Viên Hưng Tùng.

Trạng thái kia có thể xem như là điên dại, tự nhiên không ai có thể bắt chước được. Hơn nữa từ trên gương mặt quái vật kia cũng có thể lờ mờ nhận ra dáng vẻ của Viên Hưng Tùng. Nhưng mà, Ma Thanh Linh vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Vì sao? Vì cái gì y lại biến thành bộ dạng như thế? Thuốc kia không phải để trị thương thế của y sao?

Đáy lòng nàng có vô số nghi vấn không thể nào thốt nên lời, bởi vì sau một khắc, đôi mắt đỏ máu của Viên Hưng Tùng lóe lên, từ sau lưng y mấy bóng người thoát ra, với tốc độ cực nhanh vọt về phía Ma Thanh Linh.

Ma Thanh Linh liếc mắt một cái liền nhận ra, những bóng người kia đều là dũng sĩ Man tộc nàng dẫn đến. Nhưng đáng cười là, những dũng sĩ đã từng cung kính trước nàng bây giờ lại giương nanh múa vuốt, giống như đám lang sói vồ về phía nàng. Mà bản thân không biết như thế nào lại bị trói buộc, giờ phút này Ma Thanh Linh chẳng khác gì con cá trên thớt gỗ chực chờ bị người ta chém giết.

Nhưng nàng không muốn cứ như vậy mà chết.

Nàng là công chúa Man tộc Đế Giang, là hòn ngọc quý trên tay Man Vương.

Ngay lúc nàng sinh ra Đại Vu Hàm đại nhân đã từng nói, tính mạng nàng chiếu Tinh Vẫn, giống như long hổ vậy.

Thậm chí nàng cũng từng nghe phụ thân ngẫu nhiên đề cập đến, Tinh Thần Các như tiên cảnh trong mắt thế nhân đã phái người đến, nguyện dùng trọng bảo để đổi nàng vào làm đệ tử trong các.

Chuyện này tất cả mọi người đều như vô tình hay cố ý mà nói cho nàng biết, nàng rất bất phàm.

Ngay chính nàng cũng từng rất kiên định cho là vậy.

Nội tâm nàng luôn luôn giữ vững niềm tin như thế, mãi đến khi những lưỡi dao sắc bén kia đang phóng về phía nàng, rốt cuộc nàng mới ý thức được, nàng phải chết rồi.

Đây là một cảm nhận vô cùng kỳ quái.

Một khắc trước, nàng còn cố chấp tin tưởng rằng mình là người sở hữu thiên mệnh, một giây sau nàng lại không thể không đối mặt với hiện thực rằng mình sẽ chết.

Thật thần kỳ, nàng cũng không hề hoảng hốt hay sợ hãi như trong tưởng tượng.

Chẳng qua là nàng thấy tiếc nuối, nhiều người nàng chưa kịp làm quen, còn nhiều phong cảnh nàng chưa kịp thưởng thức, còn nhiều chuyện đang đợi nàng thể nghiệm.

Nhưng nàng phải chết rồi.

Rốt cuộc nàng chậm rãi khép chặt hai mắt.

Dũng sĩ Man tộc không e ngại cái chết, nàng thân là Vương tộc theo lý phải thản nhiên chịu chết.

Ngay sau đó, âm thanh hai thứ vũ khí sắc bén va chạm vào nhau mãnh liệt vang lên bên tai nàng.

Có thứ gì đó ẩm ướt lại nóng hổi phun trên mặt nàng.

Nàng ngửi thấy một mùi tanh gay mũi, đôi mắt bỗng nhiên mở trừng.

Rơi vào mắt nàng là bóng lưng của một thiếu niên xách đao, cùng một số đầu lâu bị tung lên cao.

Lúc này nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thứ kia là máu.

- Chạy!

Trong tiếng hét của thiếu niên ẩn chứa sự tức giận không thể bộc phát, dữ tợn như ác quỷ, lạnh lẽo như băng.

Nhưng không hiểu sao nàng lại thấy ấm áp.

Có lẽ bởi vì mới giãy giụa thoát khỏi bóng ma của cái chết, nàng bỏ qua tiếng thét của thiếu niên, theo bản năng dựa vào thân thể hắn. Ở trong đêm đen như địa ngục này, bóng dáng thiếu niên kia tựa như ngọn lửa vậy, làm cho nàng ấm áp, cũng cho nàng ánh sáng.

- Ta bảo ngươi chạy!

Tô Trường An một mực đưa lưng về phía Ma Thanh Linh cảm giác được thiếu nữ sau lưng hầu như không có ý định rời đi thì chợt quay đầu, giận dữ hét lên.

Thân thể Ma Thanh Linh chợt cứng đờ, bộ dạng Tô Trường An lúc này rất hung dữ.

Hai mắt hắn sung huyết, trên trán lộ rõ gân xanh. Thậm chí, Ma Thanh Linh còn rất nhạy cảm phát giác được, cánh tay cầm đao của hắn đang run rẩy.

Hắn đang sợ? Nội tâm Ma Thanh Linh chợt nghĩ thế.

Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi nguyên do thì một cánh tay đã vỗ lên vai nàng. Trong lúc này thân thể nàng mãnh liệt bay ra ngoài, bên tai còn văng vẳng giọng nói của thiếu niên kia.

- Chạy! Không được quay đầu! Chạy đến phủ Thái Thú.

Một chưởng kia lực đạo rất lớn, nhưng cũng rất nhu hòa. Nàng bị đẩy ra tầm mười trượng, nhưng lúc rơi xuống đất lại chẳng có bao nhiêu thương thế.

Rốt cuộc lúc này nàng cũng tỉnh ngộ, hiện tại Viên Hưng Tùng đã mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, mạnh đến mức dù cho hắn là truyền nhân Thiên Lam viện cũng cảm thấy sợ hãi.

Mà làm xong hết thảy những việc kia, Tô Trường An cũng không hề nhìn nàng nữa. Hắn đã làm tất cả những việc hắn có thể làm, còn lại chỉ có thể để nàng dựa vào vận mệnh của chính mình thôi.

Hiện tại, hắn cần đối mặt với quái vật trước mặt này.

Hắn nghĩ như vậy, từ sau lưng rút ra một cây đao.

Khi đó đao kiếm tề minh. (cùng phát ra âm thanh)

Gương mặt thiếu niên giận dữ, trong tay cầm song đao, trên đỉnh đầu lơ lửng một thanh trường kiếm.

Ma Thanh Linh không hiểu quên mất sinh tử sống còn, chỉ cứ thất thần nhìn một màn trước mắt, đáy lòng có chút rung động khó nói thành lời.

---o0o---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK