Một nhóm bốn người im lặng đi trên đường đêm.
Ai cũng trĩu tâm tư, mặt mày nặng nề.
Nam Uyển nghĩ đến Lưu Trường Ngọc, nghĩ đến những người đã cùng đi chung con đường với hắn, những người đã chết ở giữa đường, nghĩ tới tương lai chưa biết, nghĩ tới kẻ địch sắp hàng lâm.
Bạch Phong Dận thì nghĩ đến Nam Uyển, nghĩ đến thân phận của hắn.
Lý Các Đình và Du Mục Cổ thì nhẹ nhõm hơn, chẳng nghĩ gì nhiều.
Nhưng đương nhiên, họ không thể nào thấy vui như cũ được.
Đi một hồi, bốn người đã tới con đường phồn hoa nhất của Thành Tây Giang.
Lúc này đêm đã khuya, trên đường không còn có mấy người, vài tốp năm tốp ba mà thôi, các quán bên đường đa số đều đã đóng cửa tắt đèn, chỉ còn vài quán vẫn còn mở cửa cho những vị khách chưa muốn về nhà.
Nam Uyển chợt dừng bước.
Ba người sau lưng dừng lại theo, ngơ ngác nhìn hắn.
Nam Uyển nhìn vào những tửu quán kia.
Trong những quán ấy, có những kẻ say lầm bầm nói chuyện một mình, nói những thứ người ngoài nghe không sao hiểu nổi, mà có khi chính bản thân họ cũng còn không biết mình đang nói cái gì.
Uống tới mức này, hẳn là ai cũng có tâm sự trong lòng, nghẹn trong cổ họng.
Trông sao mà quen thế!
Một năm đó, hắn cũng trong một đêm thế này, ở Thành Tây Giang này, gặp một lão nhân đã uống đến say mèm.
Lão cho hắn một cái hồ lô, bảo hắn đi hỏi giúp người kia một câu.
Lão nhân đó sớm đã chết ở Tây Lĩnh Quan, người mà ông ấy nhờ hắn đi hỏi đã trở thành một con quỷ mà người trong thiên hạ ai cũng muốn diệt trừ.
Có đôi khi ngẫm lại, thế giới này thay đổi quả thật khiến người ta không thể nào đoán trước được.
Nghĩ tới đây, Nam Uyển lắc đầu, không nghĩ nữa.
"Đi thôi, đi về.” Hắn nói với ba người sau lưng.
Lý Các Đình và Du Mục Cổ đương nhiên là vô cùng nghe lời, bước theo ngay.
Nhưng đại sư huynh của họ lại không đi, đứng sững ở đó.
Nam Uyển ngạc nhiên quay lại nhìn y, thấy y đang cúi đầu xuống đất.
"Sao vậy? Vẫn còn giận ta?" Nam Uyển khẽ cười.
Bạch Phong Dận làm việc đương nhiên là lỗ mãng, thiếu chút gây ra mầm tai vạ. Nhưng Nam Uyển lại thấy thích thằng bé này. Mặc dù hắn không lớn hơn y bao nhiêu tuổi, nhưng mà thiếu niên này cực kì giống bản thân hắn năm xưa.
Đó là sự cố chấp và thiện lương từ trong xương, khiến Nam Uyển nhìn y chẳng khác gì đang nhìn thấy bản thân mình.
Cảm giác này rất kì quái, khiến hắn vô cùng chờ mong, chờ mong y sẽ trở thành tốt hơn, sạch sẽ hơn bản thân mình, nên hắn sẵn sàng tha thứ cho Bạch Phong Dận.
"Sư huynh, huynh sao vậy?" Du Mục Cổ hỏi, cau mày lo lắng.
"Sư huynh đừng giận Nam tiền bối nữa, Nam tiền bối làm như vậy chỉ để lão bà bà giữ gìn sức khỏe mình mà thôi.” Lý Các Đình khuyên can.
Nhưng Bạch Phong Dận vẫn cúi đầu, cả người bắt đầu run lên.
"Có gì không vừa lòng thì cứ nói, không cần như thế.” Nam Uyển vẫn vui vẻ như cũ.
Nhưng hắn càng nói vậy, Du Mục Cổ và Lý Các Đình lại càng thêm lo. Nam tiền bối tính tình mặc dù tốt đến đặc biệt, nhưng sư huynh của mình lại nhiều lần chống đối, hai người sợ nếu cứ như vậy, đến lúc nào đó nhất định sẽ làm Nam Uyển mất hứng, đến lúc đó...
Nghĩ tới đây, hai người lập tức đưa tay kéo áo sư huynh, có ý muốn nhắc nhở y.
Bạch Phong Dận ngẩng đầu lên, nhìn Nam Uyển.
Đôi mắt rất kiên định.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Y hỏi.
Tất cả mọi chuyện quá mức kỳ quặc.
Bọn họ chân trước vừa đến Duệ Đạt trấn đã gặp phải Tà Thần, Nam Uyển tựa như thần linh được trời giáng xuống để cứu họ.
Hắn không chê bọn họ vướng chân, một đường dẫn họ theo, dốc lòng dạy bảo, đối với Thiên Lam đạo pháp hiểu rành rẽ như lòng bàn tay. Nam Uyển đương nhiên cường đại, nhưng dù có cường đại tới mức nào, cũng không thể giỏi tức mức thông thạo võ công của nhà người ta như thế! Thậm chí còn có phần hiểu sâu hơn cả sư tôn của bọn họ!
Hắn mạnh như thế, sao trên giang hồ chưa bao giờ có ai nói tới tên của hắn? Cách làm việc của hắn, giống như hắn đều có tham dự những trận đại chiến năm xưa, vậy vì sao lại chưa bao giờ nghe thấy các sư phó nhắc tới một người có số má như hắn?
Rồi cách ăn mặc của hắn, tuổi của hắn, khiến Bạch Phong Dận không thể không liên tưởng hắn với cái vị thần tượng mà chưa bao giờ được nhìn thấy mặt của y.
Y nghĩ hoài không ra, nên y như ăn không ngon, ngủ không yên.
Lý Các Đình và Du Mục Cổ ngẩn ra, sư huynh hỏi cái này để làm gì?
Nam tiền bối đương nhiên là Nam tiền bối! Sao lại phải hỏi hắn là ai!?
Nam Uyển sững người.
Hắn nhìn thiếu niên, rồi thở dài một hơi.
Trong lòng đã hiểu, việc này không còn giấu được nữa.
Đương nhiên, từ lúc đầu, lúc hắn cố tình dùng cái tên khác, vốn chỉ là thuận miệng mà làm, để xem đám đệ tử này tâm tính nhân phẩm thế nào, nhưng sau thời gian ở chung, hắn mới biết hình tượng hắn trong lòng họ chẳng khác gì thần linh. Hắn rất là không thích như vậy, muốn tìm cơ hội làm cho họ hiểu không phải là như vậy, nên mới dùng dằng kéo dài tới bây giờ.
Bây giờ bị Bạch Phong Dận ép hỏi phải thừa nhận, làm hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng Bạch Phong Dận đã hỏi như vậy, hẳn là cũng đã đoán ra rồi. Hắn sầm mặt, nhìn ba người.
"Nam Uyển chỉ là tên giả mà thôi.”
Bạch Phong Dận đã sớm có đoán trước, mặt vẫn bình thường, nhưng hai người Lý Các Đình thì miệng mồm há hốc, chưa bao giờ nghĩ đại hiệp Nam Uyển lại đi lừa gạt mình.
Nam Uyển khẽ cười khổ, biết họ đã hiểu lầm mình, quyết định nói thẳng.
"Kỳ thật, ta tên thật là...”
"Tô Trường An!”