Kiếm Hàn thành.
Tên ban đầu vốn là Kiếm Hán thành.
Tương truyền năm đó tổ tiên triều Hán đã ở đây đúc vạn thanh kiếm, tặng cho thủ quân trấn thủ Tây Lương lúc ấy, cái tên Kiếm Hán thành vì vậy mới ra đời.
Về sau, Hán diệt Ngụy sinh, vì vậy tên thành được sửa lại, Hán đã không còn, đổi tên thành Kiếm Hàn thành.
Rời khỏi U Vân lĩnh, qua Ngọc Môn quan, đệ nhất đại thành chính là Kiếm Hàn thành này.
Bắc Địa phong vân chập chờn, quân đội của triều đình và Man quân Thục quân chiến thành một cục, Kiếm Hàn thành này trở nên vắng vẻ, không bị ảnh hưởng của chiến loạn, một phương yên bình.
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân đi trên con đường đông người qua lại, tay cầm một cái bọc, hình như dược liệu.
"Xin hãy thương xót, cho ít cơm ăn...”
"Đại gia đại gia, đã ba ngày rồi ta không có gì ăn…”
...
Mới đến đầu đường, một đám ăn mày quần áo tả tơi xông tới.
Tô Trường An nhướng mày, sờ tay vào ngực, móc ra ít tiền, bắn vào những bát cơm của đám ăn mày.
Tiền không nhiều, chia ra mỗi người chỉ được hơn mười văn tiền, nhưng đối với những người nghèo này, đây đã là một số tiền xa xỉ, giúp họ ít nhất cũng được vài ngày không cần phải lo tới việc ăn.
Đám ăn mày khóc lóc cảm ơn, thu hút tới càng đông khất cái. Bọn họ vây chặt Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân, đều quỳ rạp xuống đất, ai cũng kêu khóc xin hai người cho tiền.
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân nhìn nhau, bất đắc dĩ.
Kiếm Hàn thành là ở xa xôi là thật, không bị chiến tranh ảnh hưởng cũng là thật, nhưng mà tổ chim bị phá làm gì có chuyện trứng còn nguyên. Dân chạy nạn thi nhau chạy tới Kiếm Hàn thành, tạo nên một đội ăn xin vô cùng hoành tráng, ở phố lớn ngõ nhỏ nào cũng có.
Tô Trường An lại móc ra một ít tiền chia cho mọi người.
Mới thoát khỏi được đám dân chạy nạn dây dưa, rời khỏi con đường.
"Trường An, huynh như vậy không cứu được họ đâu...” Cổ Tiễn Quân nói. “Tiền có một ngày sẽ dùng hết, muốn cứu bọn họ... Chỉ có...”
"Chỉ có kết thúc loạn thế này mà thôi.” Tô Trường An tiếp lời Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân nhìn hắn. Mắt hắn lạnh lùng, nhưng miệng lại cười vui vẻ, mang theo một sự thong dong và tự tin, chắc chắn kì lạ.
Chợt có mấy bóng người xông ra, vây quanh hai người.
Quần áo của họ lam lũ, rõ ràng cũng là dân chạy nạn từ nơi khác tới.
Chỉ khác một chỗ, họ đều cầm đao, trong mắt toàn là tham lam và dữ tợn.
"Các ngươi?" Tô Trường An cau mày, như không hiểu hành động của mấy người này.
Người cầm đầu liếm liếm thanh đao trong tay, cười lạnh: "Huynh đệ chúng ta đều là dân chạy nạn tới đây, thấy công tử ngươi có chút tiền tài, muốn mượn một ít để tiêu xài, có được không?"
Miệng nói là vay tiền, nhưng ngữ khí thì đầy ý uy hiếp, chẳng hề có ý tứ vay mượn gì.
Tô Trường An giống như nghe không hiểu ý của y, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Ta với các ngươi vốn không quen biết, vì sao phải cho mượn?"
Cổ Tiễn Quân nhướng mày, thầm cảm thán biết Tô Trường An đã nhiều năm, vốn tưởng trải qua nhiều chuyện như vậy thì hắn hẳn đã trưởng thành hơn mới đúng, sao vẫn còn nói năng ngây ngô như thế.
"Ha ha ha!" Đám nạn dân bật cười ha hả.
"Cho mượn hay không phải theo ý ngươi hả?" Nam tử cầm đầu lạnh lùng hỏi, bắt đầu thúc giục linh lực.
Tô Trường An nhìn ra được, tu vi của nam tử này e đã đạt tới Phồn Thần.
"À, ý ngươi là cướp chứ không phải mượn?" Tô Trường An vẻ mặt ‘à, ta hiểu rồi’.
Nói như nói nhảm, làm cả đám nạn nhân lại cười to, song Cổ Tiễn Quân lại nghe ra hương vị khác. Cô vốn định ra tay dạy cho đám người này một bài học, nhưng nghe được Tô Trường An nói vậy, thì bỏ ngay ý nghĩ kia. Cô đứng im nhìn. Với tu vi của đám dân này, muốn làm gì hai người cũng không đủ sức, chẳng bằng nhìn Tô Trường An cuối cùng muốn làm gì.
"Đúng vậy, chính là cướp, ừ, không chỉ là tiền...” Nam tử cầm đầu chuyển mắt, nhìn Cổ Tiễn Quân, nhìn gương mặt đẹp như vẽ của cô, ánh mắt càng thêm tham lam. “Muốn tốt thì ở lại đây cho các huynh đệ vui vẻ. Nhưng mà công tử ngươi có thể yên tâm, huynh đệ chúng ta chỉ cần vui thôi, không lấy mạng các ngươi, đợi chúng ta chơi chán rồi, sẽ trả cô ta lại cho ngươi.”
Lời lẽ dơ bẩn làm Cổ Tiễn Quân nổi giận. Cô cau mày, nhưng nhìn Tô Trường An lại vẫn như cũ không có ý xuất thủ, không thể không nén lửa giận xuống.
"Ngươi có tu vi, hôm nay tuy là loạn thế, nhưng muốn làm chút ít việc, kiếm chút ít tiền đâu phải là vấn đề, tại sao không đi làm?" Tô Trường An hỏi.
Nam tử cầm đầu ngẩn người, cau mặt, thiếu niên này thực là thú vị, đúng là bọn công tử ca không rành thế sự. Nhưng càng là loại người thân phận cao quý, thì y càng thích dẫm đạp ở dưới chân, làm như thế, khiến y có được một sự khoái cảm không thể tả được thành lời.
Y vừa cười vừa nói: "Loạn thế? Loạn thế có cái gì không tốt? Huynh đệ chúng ta giết người cướp của, sướng hơn nhiều so với bao năm qua bị triều đình quản thúc. Chưa kể, nếu không phải nhờ cái loạn thế này, làm sao chúng ta có được mỹ nhân thế này để mà chơi?” Y nhìn Cổ Tiễn Quân, vẻ mặt như đang tưởng tượng tí nữa sẽ áp cô dưới thân, chà đạp thỏa thích ra sao.
Cổ Tiễn Quân không còn chịu nổi nữa, định ra tay.
Nhưng mắt Tô Trường An đã rực lên huyết quang, linh áp tuôn ra.
"Ừ, ta hiểu rồi.” Hắn nói, Cổ Tiễn Quân và mọi người còn chưa kịp hiểu ý hắn, linh áp đen ngòm đã bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Nam tử cầm đầu giật mình, nhận ra có điều không đúng. Y định kêu đồng bọn ra tay, nhưng cơ thể lại trở nên vô lực, khí lực của y đang nhanh chóng trôi đi, đao trong tay không còn cầm nổi nữa. Y nghi hoặc nhìn vào tay mình, thứ y nhìn thấy làm y kinh ngạc nói không ra lời.
Tay của y đang héo khô đi, như đang bị cái gì đó hút đi máu thịt, khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Những tiếng la hét vang lên, y nhận ra không chỉ có y, mà những đồng bạn của y cũng đang bị hút khô quắt như những quả bóng cao su bị xì hết hơi.
Y muốn hét to lên, nhưng y đã trở nên yếu tới mức không nói được cả thành tiếng.
Y tuyệt vọng nhìn thiếu niên, mềm nhũn ngã xuống.
Cổ Tiễn Quân kinh ngạc nhìn đám thi thể chỉ còn lại da bọc xương ngổn ngang trước mặt, quay qua nhìn thiếu niên bên cạnh.
"Loạn thế cần phải nghiêm trị.”
Thiếu niên lạnh lùng nói, xoay người tiếp tục đi.
---o0o---