"Một nửa đệ tử?" Tô Trường An sững sờ, không rõ lão giả trước mắt này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Thiên Lam viện. Dù sao hắn chưa từng nghe sư thúc tổ nhà mình khi còn sống nhắc đến việc này.
Nhưng Ân Lê Sinh dường như ngay từ đầu đã nghĩ tới điểm này, lão cười ha hả, ra hiệu Tô Trường An ngồi xuống bên cạnh lão.
Sau đó lão nhấp một ngụm rượu nhỏ, nói: "Rượu này là Cửu Khúc Thương Giang Nam tiến cống cho thánh thượng, nghe đồn thánh thượng lần đầu ở đại tiệc uống rượu này, vào miệng tinh tế tỉ mỉ, sau khi nuốt răng môi lưu lại hương thơm mát, đến lúc Đệ Cửu Khúc oanh ca trên bữa tiệc dừng lại, hương rượu mới tản đi, cho nên đổi tên rượu thành Cửu Khúc Thương."
Dứt lời, lão đưa chén cho Tô Trường An, còn nói thêm: "Không bằng ngươi nếm thử, rượu này cũng không nhiều, Kinh Luân viện ta cũng không quá mấy hũ."
Tô Trường An nói: "Ta không thích uống rượu."
Mà lúc nói những lời này, một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm lão giả, như là xác nhận mấy thứ gì đó.
Đây tự nhiên là một chuyện rất không lễ phép, vô luận là nhìn chằm chằm vào một vị lão giả, hay là từ chối đồ vật một vị trưởng bối tặng.
Nhưng Ân Lê Sinh lại tươi cười, không chút nào buồn bực với hành động của Tô Trường An. Lão chỉ cười tủm tỉm nâng chén rượu lên miệng ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch, nhìn Tô Trường An lần nữa, trong ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm vui vẻ.
"Như thế nào? Không tin?" Lão nói như vậy, sau đó mang chén rượu trong tay nhẹ nhàng đặt trên đài.
Tô Trường An không rõ ràng lắm trong miệng lão giả không tin rốt cuộc là chỉ vật gì, là rượu hay là người. Vì vậy, hỏi lão: "Ngươi biết Ngọc Hành sư thúc tổ?"
"Ngọc Hành Thánh Nhân bảo hộ Nhân tộc gần hai trăm năm, thiên hạ người phương nào không biết." Khóe mắt Ân Lê Sinh vui vẻ sâu hơn.
Tô Trường An sững sờ một chút, hắn nhìn bên trong khóe mắt vui vẻ của Ân Lê Sinh, mới hiểu được lão giả này đang trêu đùa hắn. Lẽ ra cái này không coi là đại sự gì, nhưng Tô Trường An trong khoảng thời gian này trôi qua không tốt lắm, vì vậy đối với người xung quanh, đặc biệt là người chưa quen biết, trong lòng nhiều ít có chút phòng bị cùng đối lập. Cho nên hắn nhướng mày, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ngươi mới vừa rồi không phải nói ngươi coi như là một nửa đệ tử Thiên Lam viện, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Hả? Thì ra ngươi muốn hỏi việc này?" Diện mạo Ân Lê Sinh như ở trong mơ mới tỉnh, lão hơi thất vọng vỗ đầu nói: "Đây lớn tuổi chính là như vậy, vừa mới nói qua việc gì quay đầu liền quên."
Nhưng lần này Tô Trường An không có nói tiếp, lẳng lặng nhìn chờ lão nói rõ.
Ân Lê Sinh thấy bộ dáng hắn như vậy, cảm thấy không thú vị, nói: "Người Thiên Lam viện các ngươi làm sao đều nghiêm trang như thế, rất không thú vị."
Tuy lão nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt vào một khắc này biến mất thực sự, trong ánh mắt già nua lộ ra thần sắc hồi tưởng, sau đó giọng lão mang theo hoài niệm cùng tang thương bỗng nhiên vang lên bên tai Tô Trường An.
"Tính ra chuyện cũng gần sáu mươi năm trước, khi đó ta mới mười ba mười bốn tuổi, nhà ở một trấn nhỏ biên cương U Châu, có một ngày thôn trấn bị một đám kẻ xấu đến cướp, cư dân trong trấn trôi giạt khắp nơi, ta cũng thất lạc với cha mẹ ta khi đó."
"Lúc ấy chính trị Đại Ngụy thành lập, thời buổi loạn lạc mới bắt đầu yên ổn, triều đình gần như không chú ý việc này. Ta lại tuổi còn quá nhỏ, trong lòng sợ hãi, liền đi theo các nạn dân một đường lưu vong đến châu quận U Châu - Ngọc Thủy thành."
"Ta một không tiền bạc, hai thân không nghề nghiệp, chỉ có sống bằng cách ăn xin. Nhưng khi đó lại là đại hạn, trong nhà dân chúng bình thường đã là làm không đủ ăn, lấy đâu ra tiền bố thí cho ta? Nên thời gian dài bụng ăn không no, thân thể càng ngày càng kém."
"Nhưng ngay khi ta sắp chết đói. Ta gặp một vị nam tử mặc đạo bào màu trắng."
Nói đến đây, Ân Lê Sinh dừng lại, lão quay đầu nhìn Tô Trường An, trong mắt già nua lóe lên thần sắc khó hiểu.
Tô Trường An sững sờ, có chút chần chờ hỏi: "Vị nam tử kia là Ngọc Hành sư thúc tổ?"
Ngoài dự đoán của Tô Trường An, Ân Lê Sinh lại lắc đầu, nói: "Y là Thiên Cơ."
"Thiên Cơ?" Tô Trường An sững sờ, bảy vị sư thúc tổ Thiên Lam viện ngoại trừ Khai Dương đều đã qua đời, mà Dao Quang cùng Ngọc Hành, trước kia Tô Trường An còn thỉnh thoảng nghe có người nhắc đến sự tích của bọn họ, còn lại mấy vị, đừng nói người bình thường, chính là Ngọc Hành khi còn sống, Tô Trường An cũng rất ít nghe người nhắc đến. Cho nên trong nội tâm ngược lại nhiều thêm vài phần tò mò, muốn từ trong miệng Ân Lê Sinh nghe ngóng vị Thiên Cơ sư thúc tổ này một lần.
"Sau đó như thế nào?" Tô Trường An hỏi.
"Sau đó?" Trong ánh mắt Ân Lê Sinh sáng rọi trở nên càng sâu xa, "Sau đó y hỏi ta một vấn đề, hỏi ta có muốn làm đồ nhi kế thừa y bát của y không?"
"Ngay lúc đó ta cũng không biết y là một trong Thất Tinh Thiên Lam danh chấn thiên hạ, chỉ là cảm thấy làm đồ đệ của y có thể có cơm ăn, là có thể sống tiếp. Vì vậy ta không chút do dự đáp ứng y."
"Y rất vui mừng, y nói cho ta biết y tìm ta rất lâu, ta cùng y có duyên phận thầy trò từ trước, nhưng có người che giấu thiên cơ, khiến y tìm không thấy ta. Sau đó ta thật sự làm đồ đệ của y, mà ta dần dần phát hiện y thật sự rất lợi hại. Bất kể là sơn tặc thổ phỉ danh tiếng hung ác to lớn cỡ nào, dưới tay y chỉ một chiêu đều chết."
"Y dẫn ta du lịch U Châu, quét sạch nạn trộm cướp những nơi y biết, mỗi nơi y dùng thời gian không hơn một tháng. Làm xong những việc này, y dẫn ta về Thiên Lam viện. Mà lúc này ta mới biết, y là một trong Thất Tinh Thiên Lam mà người trong thiên hạ đều sùng kính muôn phần."
"Ta cũng từ một đứa trẻ không nhà để về biến thành đệ tử chân truyền Thiên Lam mà người trong thiên hạ không ngừng ước ao."
"Ta rất biết ơn y, cũng rất kính trọng y. Vì vậy mỗi khi y để ta làm việc gì ta đều làm rất cẩn thận, y cho ta học mỗi cái pháp môn ta đều học rất nghiêm túc. Ta cho rằng như vậy có thể làm cho y vui mừng, mới có thể báo đáp ân tình của y."
"Nhưng để cho ta không nghĩ tới chính là..." Sắc mặt Ân Lê Sinh ở một khắc này trở nên phức tạp, âm tình bất định như khí trời ngày hè, thay đổi liên tục. Trong lúc nhất thời Tô Trường An cũng chia không rõ ràng lắm y rốt cuộc là vui mừng hay là phẫn nộ, có lẽ cả hai đều có.
"Một đêm đầu năm thứ tám từ khi ta nhập môn tu hành, y gọi ta đến trong các của y, đột nhiên ra tay phế bỏ tu vi ta khổ tu tám năm."
Giọng Ân Lê Sinh vào thời khắc này trở nên cực kỳ trầm thấp, giống như dã thú thầm thì trong rừng. Tô Trường An ở một khắc này cảm thấy hơi lạnh thấu xương, lại nói không rõ hàn ý rốt cuộc là từ đâu mà đến, là giọng lão giả lúc nói chuyện âm hàn, hay là y trong trận đột biến qua lời miêu tả.
"Vì sao?" Tô Trường An nhịn không được hỏi.
Lão giả lắc đầu, trên mặt thần sắc càng âm trầm.
"Y chỉ nói như vầy, thiên cơ giấu kín, y nhận sai đồ đệ rồi. Ta cùng với y không có duyên phận thầy trò, cho nên hủy đi một thân sở học của ta. Tu vi tám năm của ta, cùng gần mười năm tình cảm thầy trò với y, kể từ lúc đó nhất đao lưỡng đoạn." (một đao chém làm hai)
Nói xong những lời này, lão giả ngẩng đầu, nhìn Tô Trường An, âm trầm trên mặt chẳng biết tản đi từ lúc nào, mặt mũi hiền lành giống như vui vẻ.
"Ngươi xem, nói như vậy, ta có tính là một nửa đồ đệ Thiên Lam viện không?"
---o0o---